Cực Phẩm Khí Phi

Chương 17: Bị bắt


Đọc truyện Cực Phẩm Khí Phi – Chương 17: Bị bắt

“Tiểu thư, những món này ngon hơn những món mà Tinh nhi ăn trước kia, ví dụ như món vịt nướng, màu sắc đỏ tươi, chất thịt mịn màng, mùi vị đậm đà, béo mà không ngấy.

Còn món cá nấu nước sôi, chế biến ra thì thịt không bị nát, vị trơn mềm, mỡ mà không béo. Vừa khử được mùi tanh của cá, vừa giữ được độ tươi ngon.

Mặc dù ở bên trên toàn là hạt tiêu nhìn rất đẹp, nhưng cay mà không khát nước, tê mà không khổ. Ăn thật ngon nha!” Tinh nhi cảm thán nói.

“A, không ngờ ngươi cũng rất am hiểu về thức ăn, xem ra ngươi có tiềm chất trở thành chuyên gia ẩm thực đấy.” Không ngờ nha đầu này còn có ưu điểm nữa!

“Tiểu thư, chuyên gia ẩm thực là gì?”

“Chính là ngươi rất am hiểu về các món ăn, biết thưởng thức.”

“Nha” Tinh nhi tiếp tục vùi đầu ăn .

“Mộ Dung Hàn, ngươi và Long Khải Kỳ quen nhau đúng không?” Đang cúi đầu thưởng thức vịt nướng thơm ngào ngạt, đột nhiên nói.

Tinh nhi đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tiểu thư, vì sao tiểu thư lại có thể suy đoán như vậy? Hơn nữa, nếu như Mộ Dung công tử quen biết Vương gia, thì tiểu thư. . . . . . Tinh nhi lại quay đầu, nhìn Mộ Dung công tử một chút.

Mộ Dung Hàn thản nhiên cười một tiếng, “Đúng vậy.”

“Vậy bây giờ, ngươi có thể đi qua chỗ của hắn, nhưng ngươi nhớ là đã đồng ý chuyện của ta rồi, chỉ cần ngươi giữ thời gian buổi tối cho ta là được.” Xem ra mình đoán không sai, Mộ Dung Hàn thật sự quen biết Long Khải Kỳ, nhưng bọn họ thân tới mức nào đây?


“Chuyện ta đồng ý, ta nhất định sẽ tuân thủ.” Nàng không chỉ thông minh, tâm tư còn rất cẩn thận, nữ tử như vậy khó có thể là nữ nhi của Thượng Quan Kiệt Hùng.

Sau khi đợi Mộ Dung Hàn rời đi, Tinh nhi mới lên tiếng nói, “Tiểu thư, sao người biết Mộ Dung công tử quen biết Vương gia?”

“Ta chỉ đoán một chút mà thôi.”

“Hả? Đoán một chút?” Tinh nhi la lớn.

Thiên Thiên khẽ cười, hôm nay, Long Khải Kỳ sẽ xuất hiện ở đây, mà Mộ Dung Hàn lại cố ý giữ gian phòng có thể thấy cả lầu một cho mình, tâm tư của hắn, sao mình lại không biết.

Tinh nhi nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt tiểu thư, luôn cảm thấy tiểu thư rất bí ẩn, mình không thể nào đoán được suy nghĩ của tiểu thư.

“Cái gì, các ngươi lại để cho hắn chạy thoát? Phế vật, tất cả đều là phế vật.” Âm thanh lửa giận rít gào vang lên.

“Xin Tôn chủ trách phạt, thuộc hạ vô năng.” Một đám người áo đen quỳ trên mặt đất.

“Phế vật, đã qua ba ngày, đến giờ các ngươi mới báo cho Bổn Tôn chủ biết, các ngươi có còn xem Bổn Tôn chủ tồn tại hay không?” Tiếng rít gào liên tiếp vang lên, còn thêm mấy phần lệ khí.

“Thuộc hạ không dám.”

“Một đám phế vật thì giữ lại làm gì.” Tay vung lên, toàn bộ đám người áo đen đang quỳ ngã xuống đất, ngừng thở, con ngươi trợn lên.

Nam tử được gọi là Tôn chủ thản nhiên liếc những thi thể trên đất, rồi sau đó lạnh nhạt nói, “Người tới, xử lý cho sạch sẽ.”

Đột nhiên, một nam tử áo đen xuất hiện, “Thuộc hạ tuân lệnh, có cần tiếp tục phái người ra ngoài tìm hay không?.” Nam tử áo đen thấy những thi thể trên mặt đất cũng không sợ hãi, kính cẩn nói.

“Không cần, chắc hẳn hắn cũng không sống lâu được.” Nam tử cười lạnh. Sau đó, hình như nam tử lại nghĩ đến cái gì, rồi hỏi, “Như thế nào, lão gia hỏa kia vẫn không chịu nói sao?”

“Bất kể thuộc hạ đối xử với hắn như thế nào, hắn cũng không chịu nói cái gì hết.”

“Ừ.” Lão nhân kia đúng là cứng đầu, đến giờ còn không chịu tiết lộ một chút, hừ, ngươi đã không chịu nói, thì Bổn Tôn chủ sẽ từ từ chơi với ngươi, khóe miệng nam tử nhếch lên, đáy mắt lộ vẻ tà ác.


Hoàng hôn dần buông xuống, Túy Hương lâu càng buôn bán hưng thịnh.

“Tinh nhi, chúng ta cũng trở về chuẩn bị đi.”

Thiên Thiên và Tinh nhi vừa bước ra khỏi Túy Hương lâu thì đã ngửi thấy một mùi thơm, theo bản năng, Thiên Thiên vội đẩy Tinh nhi ra phía sau, mà bản thân lại không kịp ngừng thở, hít trúng mùi thơm, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Kịp phản ứng xong, Tinh nhi lập tức chạy tới chỗ tiểu thư, nhưng nàng vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn hai người bịt mặt bắt tiểu thư đi.

“Tiểu thư. . . . . .”

Thiên Thiên bị hôn mê từ từ tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, tất cả đều xa lạ, rồi sau đó, nàng phát hiện thân thể của mình không thể nào nhúc nhích, hơn nữa nơi này tối đen như mực, giơ tay còn không thấy được năm ngón, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Còn tay chân của mình, không cần nhìn cũng biết, tư thế bây giờ là hình chữ đại, hình người nằm dang hai tay, hai chân.

Vậy là mình bị trói, cột vào trên giường, chuyện này. . . . . .

Cố gắng hồi tưởng, mình vừa mới bước ra khỏi Túy Hương lâu liền bị một mùi hương làm hôn mê, sau đó tỉnh lại, mình đã ở chỗ này.

Rốt cuộc là ai trói mình ở đây, cố gắng giãy dụa, nhưng tay chân cũng bị trói thật chặt, hoàn toàn không có cách nào thoát được.

“Ra ngoài.” Thiên Thiên lạnh lùng hô.

“Không cần tức giận như thế, tiểu bảo bối của ta.” Một âm thanh cực kỳ ghê tởm vang lên.

Cùng với âm thanh vang lên, không gian tối như mực cũng sáng lên.


Nhìn về phía phát ra âm thanh, khóe miệng Thiên Thiên không ngừng co giật.

Nàng. . . . . .

Một bên khác, Tinh nhi vội vàng nhờ Mộ Dung công tử giúp đỡ.

Sau khi nghe được lời nói của tiểu nhị, vẻ mặt Mộ Dung Hàn khẩn trương, sắc mặt trắng bệch.

“Kỳ, Hạo, ta có chuyện gấp cần xử lý một chút.” Mộ Dung Hàn vừa nói xong, lập tức rời đi, không thấy bóng dáng.

Vẻ mặt lúc đó của Mộ Dung Hàn khiến bọn Long Khải Kỳ cảm thấy hứng thú, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Hàn như vậy.

“Kỳ, chúng ta có nên đi theo không?”

“Không, nếu Hàn cần chúng ta thì tự nhiên sẽ mở miệng.”

Mộ Dung Hàn nghe Tinh nhi miêu tả, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Dám đụng đến người của ta, nhất định phải chết.” Mộ Dung Hàn nói lạnh lẽo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.