Cực Phẩm Khí Phi

Chương 11: Tặng lễ


Đọc truyện Cực Phẩm Khí Phi – Chương 11: Tặng lễ

“Tiểu thư, làm sao người lại phờ phạc rã rượi như thế? Nếu như tiểu thư mệt thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” Tinh nhi nhìn hai mắt Thiên Thiên vô hồn, vẫn còn nằm trên bàn sách, khuyên lớn.

“Không không không” Thiên Thiên sợ hãi, liên tục nói ba chữ không.

Làm cho người nghe cảm thấy hình như ngủ là một chuyện rất đáng sợ.

“Cái gì?” Tinh nhi tò mò nhìn tiểu thư, trên mặt tiểu thư giống như là rất sợ?

“Ta chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm nhiều tiền hơn mà thôi.” Nàng sẽ không nói ra chuyện tối hôm qua mình gặp ác mộng cả đêm.

Kể từ khi bị nữ nhân béo điên cuồng đuổi theo, nàng liền nằm mơ thấy chính mình bị một đoàn thịt béo đuổi theo, hơn nữa còn ép mình tới nỗi thở không thông.

Mặt Tinh nhi chất vấn nhìn tiểu thư, giống như cảm thấy lời tiểu thư nói không thể tin.

“Ngươi không tin tưởng?” Hừ lạnh một tiếng.

“Không. . . . . . Không phải, Tinh nhi chỉ là muốn hỏi tiểu thư đã là Kỳ Vương phi rồi, sao còn phải kiếm nhiều tiền hơn?” Tiểu thư ở trong vương phủ, tất cả đều có vương phủ xử lý, vì sao tiểu thư còn phải. . . . . .

“Tinh nhi, chẳng lẽ ngươi lại quên ta đã nói cho ngươi, cách để nữ nhân sống đặc sắc hơn sao? Nữ nhân không thể dựa vào nam nhân cả đời, nam nhân vĩnh viễn không thể dựa vào được.” Lại nói, nơi này là thế giới nam tôn nữ ti, nam tử còn có tam thê tứ thiếp.

” Dĩ nhiên Tinh nhi chưa từng quên lời tiểu thư nói, chỉ là, đồ cưới của tiểu thư cũng đủ làm cho tiểu thư thoải mái hưởng thụ nửa đời sau rồi, cho nên tiểu thư cũng không cần khổ cực kiếm tiền như thế.” Dĩ nhiên nàng nhớ tiểu thư từng bàn về nữ nhân tự lập với nàng, nhưng tiểu thư đã có rất nhiều tiền rồi.


“Đồ cưới?” Đúng, dù nói thế nào, Thượng Quan Kiệt Hùng cũng là Tể tướng, chắc hẳn đồ cưới cho nữ nhi cũng không ít, huống chi là gả cho Vương gia làm Vương phi.

Mặc dù nàng là nữ nhi không có địa vị, nhưng ít ra nàng cũng là nữ nhi Tể Tướng! Thượng Quan Kiệt Hùng không thể nào làm mình mất thể diện, cho nên đồ cưới này chắc chắn rất phong phú.

“Đồ cưới này ở đâu?” Nghe giọng điệu của Tinh nhi, đồ cưới này chắc chắn không tầm thường.

“Thì ở sương phòng cách vách a! A, tiểu thư, sao người có tinh thần lại rồi?” Thật sự là kỳ quái, mới vừa rồi hai mắt tiểu thư còn vô hồn, đột nhiên bây giờ thần thái lại sáng láng.

Vèo một tiếng, Thiên Thiên đã đi tới gian phòng đặt đồ cưới rồi.

“Oa” coi như Thượng Quan Kiệt Hùng ra tay hào phóng, Thiên Thiên nhìn mười rương đồ cưới lớn, có năm rương chứa đầy bạc trắng, còn năm rương khác thì chứa hoàng kim lấp lánh.

Đây cũng là sự kiện cuối cùng mà Thượng Quan Kiệt Hùng làm với mình rồi.

Xem ra mấu chốt buôn bán kia của mình có thể thực hiện được, tiền sẽ liên tục tới, trong mắt Thiên Thiên thoáng qua vẻ giảo hoạt.

Thiên Thiên không biết là mục đích của nàng cũng sẽ nhanh được thực hiện.

Ngay lúc Thiên Thiên đang ảo tưởng cao ốc độc nhất vô nhị của mình sẽ được thực hiện lúc thì một đạo âm thanh dồn dập kéo nàng trở lại.

“Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư” Tinh nhi nhìn thấy tiểu thư hơi sững sờ rồi cười khúc khích, liền hô.

“Có chuyện đại sự gì mà ngươi thở không ra hơi thế?”

“Tinh nhi vừa mới hỏi thăm được, thì ra tối nay trong vương phủ có một bữa tiệc.”

“Có thì có chứ, mắc mớ gì tới ta!” Vẫn là làm chuyện của mình quan trọng hơn, mình phải vội vàng đem những ngân lượng này gửi vào ngân hàng tư nhân, sau đó bắt đầu khai thác việc làm ăn của mình.

“Nhưng Tinh nhi nghe nói, hôm nay là sinh nhật Vương gia, bữa tiệc này đặc biệt chuẩn bị vì Vương gia mà.” Lúc nãy, nàng đang chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư thì nghe nha hoàn khác trong vương phủ bàn tán chuyện này, hơn nữa còn. . . . . .

” Sinh nhật Long Khải Kỳ? Tại sao không có ai thông báo một tiếng?” Là không có người thông báo hay là có người cố ý giấu giếm?

“Phải . . . . . Vương gia cố ý phân phó mọi người giấu giếm tiểu thư, ngàn vạn lần không thể để tiểu thư biết được chuyện này.” Tinh nhi nói yếu ớt.

Dù nói thế nào, tiểu thư cũng là Vương phi, tại sao Vương gia không cho tiểu thư tham dự yến tiệc chứ?

“Thật sao?” Toàn thân Thiên Thiên tản ra khí lạnh cùng với tà khí.


Long Khải Kỳ, ngươi không muốn ta tham gia sao, ta cứ mặt dày tham gia, hơn nữa ngươi sẽ nhận được một món quà sinh nhật rất kinh ngạc và vui mừng.

Sau khi Thiên Thiên phân phó Tinh nhi đi chuẩn bị một ít đồ vật thì trở về phòng chuẩn bị những vật khác.

Cho đến khi, nàng chuẩn bị những thứ mà tiểu thư phân phó xong, trở lại Tâm Thấm viện, tiểu thư vẫn còn ở bên trong phòng.

Hoàng hôn buông xuống, bên kia đại sảnh là ánh đèn rực rỡ, ca múa tưng bừng, mà bên Tâm Thấm viện lại giống như một ngọn đèn lẻ loi, cô độc.

Bởi vì Tâm Thấm viện cách đại sảnh rất xa, nên những thứ âm thanh ồn ào kia không có truyền tới Tâm Thấm viện, nếu như không nghe thấy thông tin bên đó tổ chức yến tiệc, thì chắc cũng không biết?

Ở ngoài phòng, Tinh nhi đi qua đi lại, mặc dù nàng biết hiện tại tiểu thư không giống trước, không quan tâm Vương gia, nhưng chuyện này mà Vương gia lại gạt tiểu thư, chắc hẳn tiểu thư nhất định sẽ đau lòng khổ sở, nàng cũng lo lắng tiểu thư có gặp chuyện không may hay không.

Lúc nàng do dự có nên xông vào không thì cửa phòng được mở ra.

“Tiểu thư. . . . . .” Lời Tinh nhi nói còn chưa nói hết liền bị Thiên Thiên ngăn cản.

“Ta cho ngươi biết, lát nữa ngươi phải làm như vậy. . . . . .” Thiên Thiên nói nhẹ ở bên tai Tinh nhi, nàng sẽ cho Long Khải Kỳ ngạc nhiên và vui vẻ.

Sau khi nghe xong, hai mắt Tinh nhi trừng lớn, miệng thành hình chữ O.

Tiền điện.

Mặc dù bữa tiệc lần này không lớn nhưng cũng rất long trọng, trong bữa tiệc, phần lớn là trọng thần trong triều, tiểu quan bình thường thì không vào được.

Chủ tiệc đang ngồi thật cao ở trên vương vị, hai bên theo thứ tự là các quan viên, kịch ca múa biểu diễn ở chính giữa, khiến cho không khí bữa tiệc rất sôi nổi.


“Vương gia, hạ quan nghe nói vương phi thanh tú, thông minh, hiền lương thục đức, tư chất thông minh, đoan trang hào phóng, có phong phạm hoàng gia, dung mạo tiên tử, không biết tối nay hạ quan có vinh hạnh được thấy mặt một lần không.” Không biết quan viên này là do uống quá say hay là chưa rõ chuyện dân tình, tóm lại thì hắn đã nói ra rồi.

Nhất thời, nụ cười của Long Khải Kỳ tắt hẳn, con ngươi thâm thúy lạnh lùng nhìn tên quan viên kia.

Không khí trên bữa tiệc trở nên lạnh lẽo, không người nào dám lên tiếng, mà hai chân của quan viên kia phát run, cho dù có say nữa thì cũng tỉnh.

Trong bữa tiệc này, ai lại không biết, bên ngoài đều đang đồn mặt mũi Kỳ Vương phi xấu xí, nhát gan mềm yếu, hơn nữa còn chọc cho Vương gia. . . . . . Tên quan viên này không muốn sống mới có thể nói ra.

Yến tiệc yên lặng đến nỗi kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Lúc này.

Một người mặc quần dài màu xanh dương nhạt, trên ống tay áo thêu mẫu đơn màu lam nhạt, sợi chỉ bạc vẽ ra mấy đám mây, vạt áo là ảnh của những đám mây trên mặt biển màu xanh dương, gấm vóc màu vàng nhạt bó trước ngực, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, quần dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió phất liễu dương, kỹ thuật nhảy của nữ tử mềm mại thướt tha, lấy dáng vẻ đẹp đẽ xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Điều này khiến cho không khí vắng lặng từ từ nóng lên.

Mặc dù không có nhạc, nhưng kỹ thuật nhảy của nữ tử này lại thướt tha mềm mại, uyển chuyển tuyệt đẹp, từng cái kỹ thuật nhảy hấp dẫn ánh mắt mọi người đang ngồi thật sâu.

Chẳng biết tại sao, thân thể nữ tử đột nhiên ngã ra phía sau, lúc thân thể sắp chạm đất thì được người khác vào trong ngực.

“Vương gia. . . . . .” Một âm thanh cực kỳ mềm yếu vang lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.