Cực Phẩm Hôn Quân

Chương 90: Nạp Thiếp


Bạn đang đọc Cực Phẩm Hôn Quân – Chương 90: Nạp Thiếp

Đường Huyền lại bước tới trước những thư sinh đang co ro trong góc nhà, cười tà nói:
– Muốn quần áo không?
– Muốn!
Đám thư sinh vội nói, họ bây giờ không dám về mà cũng không dám tiến lên lấy lại y phục. Đường Huyền cười khẩy, chỉ vào Hồ phu nhân nói:
– Muốn lấy quần áo cũng không khó, bây giờ mỗi người làm một bài thơ miêu tả vẻ đẹp của Hồ phu nhân, kẻ nào làm nhanh và hay nhất thì không những được cầm quần áo về mà còn được thưởng bạc! Làm không được… thì cứ ngồi đây tới đêm khuya rồi bò về cũng được!
Mới vừa nãy đám thư sinh này còn chê bai khinh bỉ dung mạo và Hồ phu nhân, hiện tại lại bị buộc phải làm thơ ca ngợi mụ, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Đám thư sinh ngơ ngác nhìn nhau đôi chút, lập tức một người xướng lên một bài thơ, câu chữ mặc dù tầm thường, nhưng đại ý thì cũng là ca ngợi Hồ phu nhân như thiên tiên trên trời, ngôn từ hoa mỹ không bút nào tả xiết. Đám còn lại thi nhau làm thơ theo, nhất thời hàng loạt bài thơ tả mỹ nhân được xuất ra.
Hồ phu nhân thấy vậy đại hỉ nói:
– Tiểu đệ quả là có thủ đoạn, không ngờ đám thư sinh mắt cao hơn đầu này cũng có ngày hôm nay!


Đường Huyền cười cười, sau đó chuyển chủ đề nói nhảm vài câu, rồi cuối cùng lại nói:
– Đại tỷ, ngươi là bậc nữ trung hào kiệt hiếm có trong giang hồ, chẳng lẽ… cứ cam chịu số phận ở nhà hầu hạ tỷ phu mãi sao?
Hồ phu nhân khi còn trẻ cũng từng mộng mơ về một cuộc đời nữ hiệp phong vân, nhưng từ ngày cưới Hồ đại phu, hoàn cảnh khó khăn đã đưa mụ trở về thực tại, mỗi ngày kiếm đủ ba bữa ăn cũng đã không phải việc dễ dàng. Bị Đường Huyền nói trúng tâm tư, hào khí của mụ lại bừng lên, nhưng nhìn Hồ đại phu lọ mọ ngồi bên cạnh, mụ lại thở dài:
– Vậy ngươi bảo đại tỷ phải làm sao, đại tỷ theo hắn mấy chục năm, tình cảm không phải là không có, đâu thể nói vứt bỏ là vứt bỏ? Hơn nữa đại tỷ dù không giống nữ nhân tầm thường, nhưng tam tòng tứ đức cũng từng học qua, sao có thể vứt bỏ lão mà ra ngoài sống tự do tự tại được?
Đường Huyền ung dung cười, nhẹ nhàng nói:
– Đại tỷ quá lời rồi, tiểu đệ cũng đâu nói đại tỷ phải bỏ tỷ phu.
– Vậy ý tiểu đệ là…?
Đường Huyền uống một ngụm trà, thong thả nói:
– Tiểu đệ ở đây có hai biện pháp. Biện pháp thứ nhất…
Nói tới đây Đường Huyền liếc sang Hồ đại phu, tay đưa lên làm một động tác cắt ngang cổ, sau đó lạnh lùng nói:
– Cho lão một đao, sau đó đại tỷ sẽ là người tự do! Người sẽ do tiểu đệ sai thuộc hạ âm thầm giết chết, như vậy thiên hạ cũng không thể chê trách gì đại tỷ được!
Hồ đại phu nghe vậy mắt trắng không còn giọt máu, chén trà cầm trong tay cũng run lên canh cách. Hồ phu nhân cũng hoảng sợ, vội lắc đầu nói:
– Tiểu đệ, cách này… không nên, cho dù không phải chính tay ta giết, nhưng nếu lão vì ta mà chết ta cũng sẽ áy náy cả đời! Hay là nói biện pháp thứ hai đi!
Đường Huyền cười ha hả nói:
– Tiểu đệ cũng biết đại tỷ không nỡ, nên đã sớm nghĩ biện pháp thứ hai đơn giản hơn nhiều.

– Mau nói nghe một chút!
Đường Huyền chậm rãi nói:
– Vấn đề của đại tỷ và tỷ phu bây giờ một là đại tỷ lo khi đại tỷ đi thì không ai chăm sóc hắn, hai là đại tỷ cảm thấy áy náy vì không sinh được cho hắn một đứa con. Nếu đã vậy có một cách vẹn cả đôi đường, chính là đại tỷ cưới cho hắn vài tiểu thiếp!
Hồ phu nhân nghe vậy ngẩn người, mụ trước nay còn chưa từng suy nghĩ tới biện pháp này, cũng không phải mụ có máu ghen quá nặng, mà trước nay Hồ đại phu chưa từng dám đề cập tới chuyện này trước mặt mụ. Đường Huyền thấy mụ do dự, cười nói tiếp:
– Đại tỷ có thể tìm một vài nữ tử mà mình có thể tin tưởng về, cho tỷ phu cưới làm tiểu thiếp. Sau này đại tỷ muốn ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa thì có thể nhờ các nàng chăm sóc tỷ phu, vấn đề tiền bạc tiểu đệ có thể trợ giúp. Qua một thời gian, nếu các nàng có thể sinh cho tỷ phu hài tử, đại tỷ liền đoạt lấy làm con đẻ mình, ai dám có ý kiến? Lúc đó đại tỷ vừa được tiếng là người rộng lượng, lại vừa hoàn thành trách nhiệm nối dõi tông đường cho Hồ gia, như vậy chẳng phải là một nhát dao cắt tiết hai con gà sao?
Hồ phu nhân nghe hắn nói xong thì mừng rỡ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách này, nhưng rốt cuộc lại có chút do dự:
– Tiểu… tiểu đệ, biện pháp này rất hay, chỉ là… sao ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn?!
Đường Huyền lập tức nói:
– Đại tỷ, ta hiểu tâm tư của tỷ, tỷ là sợ tỷ phu cưới tiểu thiếp về rồi thì không toàn tâm toàn ý với đại tỷ nữa? Thực ra trong tình yêu phải biết buông biết nắm, cho dù hiện tại đại tỷ không cho tỷ phu cưới tiểu thiếp thì chẳng lẽ hắn không biết ra ngoài ngoại tình sao? Như hôm nay chẳng phải là một ví dụ sao? Không những ngoại tình mà hắn còn có thể nảy sinh oán hận với đại tỷ, như vậy thì đâu có lợi lộc gì? Ngược lại nếu đại tỷ rộng lượng cưới cho hắn vài tiểu thiếp, hắn dù có nữ nhân mới nhưng sẽ không bao giờ quên đây là do đại tỷ ban cho, vị trí của đại tỷ sẽ luôn là lớn nhất! Lại nói, đám hồ ly ở ngoài bây giờ vô cùng giảo hoạt, nếu để tỷ phu bị chúng câu dẫn đi thì chẳng thà để ấy vị muội muội mà mình tin tưởng chăm sóc hắn. Sau này cho dù đám tiểu thiếp có được tỷ phu sủng ái đến đâu thì vẫn phải cúi đầu trước đại tỷ, mặc cho đại tỷ sai bảo quát tháo, như vậy chẳng dễ chịu hơn so với ra ngoài cãi cọ với mấy con hồ ly tinh a?
Hồ phu nhân càng nghe càng cảm thấy có lý. Đường Huyền lập tức nháy mắt cho Hồ đại phu.

Hồ đại phu giật mình, sau đó lập tức nói:
– Đúng đúng, phu nhân, ta cả đời chỉ yêu mình nàng, cho dù có cưới tiểu thiếp ta cũng chỉ coi họ như đám nha hoàn, mục đích chỉ là để sinh nhi tử và có chỗ dựa lúc về già thôi, trong lòng ta nàng vẫn luôn có địa vị cao nhất!
Hồ phu nhân nghe vậy vỗ bàn nói:
– Hừ, lão đầu ngươi có nghĩ đến ta hay không ta cũng mặc kệ, nhưng không thể để người ngoài chê cười ta được. Cho dù ngươi không muốn cưới tiểu thiếp ta cũng bắt ngươi phải cưới! Mọi chuyện cứ theo lời tiểu đệ!
Đường Huyền đảo đảo mắt, lại nói tiếp:
– Đại tỷ, tốt nhất nên tìm mấy nữ nhân xinh đẹp một chút, làm tiểu thiếp thì cũng coi như làm nha hoàn cho đại tỷ, nha hoàn mà xấu thì chẳng phải mất mặt chủ nhân sao?
Hồ phu nhân cười ha ha nói:
– Được! Cứ theo lời tiểu đệ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.