Cực Phẩm Hệ Thống

Chương 53: Con đã ngủ với hắn ta


Đọc truyện Cực Phẩm Hệ Thống – Chương 53: Con đã ngủ với hắn ta

Quyền và Khiên chạm nhau… Chỉ nghe Ầm một tiếng. Một quyền này của người kia đã bị tấm Huyết Khiên của Huyết Vương ngăn chặn lại.

Người kia lập tức ngẩn người, hắn thật không ngờ lần này không phải là cá đệ tử của Huyết Thần Điện nữa mà lại chính là Huyết Vương theo như lời kể của Hàn Thiên Lý…

Thấy vậy, hắn lập tức rút tay của mình trở về, muốn lùi ra xa. Nhưng Huyết Vương làm sao có thể để người đánh lén mình chạy đi như vậy?

Chỉ thấy tấm Huyết Khiên kia từ từ tràn lên toàn bộ nắm đầm của người kia, khóa chặt bàn tay của hắn lại, khiến người đó không thể nào rút được ra…

Huyết Vương nhân cơ hội này, ngay lập tức giơ tay ra chụp lấy vai của người kia kéo về phía mình. Tu Vi của người kia chỉ là Võ Đế Tam Trọng cảnh giới mà thôi sao có thể thoái được khỏi Huyết Vương chứ?

Người kia lập tức muốn giãy dụa trốn thoát nhưng ngay lập tức, một thanh Huyết Đao kề lên cổ khiến hắn lập tức đứng hình, không dám có động tác gì nữa…

Hàn Nguyệt Nhi đứng ở phía sau thấy vậy liền nhìn xem người bị Huyết Vương bắt lại kia là ai. Khi nàng nhìn thấy được khuôn mặt của người đó lập tức liền ngẩn người, bật thốt lên:

“Nhị đệ? Sao ngươi lại ở đây!!”

Người này không ngờ lại chính là Nhị đệ của Hàn Nguyệt Nhi, Hàn Vô Khuyết. Một trong những siêu cấp thiên tài, uy chấn toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục. Mới chỉ có 20 tuổi đã đạt được đến Võ Đế Cảnh Giới, quả thực ít ai được…

Hàn Vô Khuyết nghe thấy tiếng của Hàn Nguyệt Nhi liền ngẩn người, lập tức quay đầu lại vội vàng nói:

“Đại tỷ? Ngươi không sao chứ? Mấy tên khốn khiếp này có làm….Ai da”

Nhưng hắn còn chưa nói dứt câu thì đã bị Huyết Vương gỗ một phát vào đầu, lạnh giọng nói:

“Ai là tên khốn khiếp, muốn ăn đòn?”

Hàn Vô Khuyết xoa xoa chỗ bị gõ, trừng mắt nhìn Huyết Vương định chửi lên nhưng lại cảm nhận được sự lạnh giá truyền đến từ thanh đao trên cổ, lập tức run rẩy, không nói câu gì nữa…

“Lại có thêm người để giao dịch, số ta cũng thật may…” – Đặng Dịch đứng ở một bên cảm thán nói.

Lời nói này của Đặng Dịch lập tức làm sắc mặt của Hàn Vô Khuyết trở nên khó coi.

Cũng không để Hàn Vô Khuyết câu gì, Đặng Dịch liền dẫn mọi người đi ra khỏi hang động… Mặc du hang động này được Đặng Dịch thiết kế truyền tống đài, rộng lớn có thể chứa được năm nghìn người. Nhưng chắc chắn đây không phải là nơi thích hợp để giữ lại con tin và chờ đợi đánh nhau…


Phía ngoài của sơn động là một bãi đất trống rộng lớn, chỉ thấy ở đây tập trung khác là đông người, trong đó có cả hơn một trăm đệ tử của Huyết Thần Điện đang bị mấy chục người của Hàn gia cho bao vây lại, trói vào cùng một chỗ.

Người của Hàn gì thấy nhóm người Đặng Dịch từ trong hang động đi ra liền ngẩn người. Bọn thấy thấy được Hàn Vô Khuyết đang bị Huyết Vương kề đao lên cổ, con Hàn Nguyệt Nhi cũng có ở trong nhóm người đó…

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên hét lên:

“Vô Khuyết, Nguyệt Nhi!!!”

Hắn vừa dứt lời liền lập tức vận lực, lao lên muốn cứu hai người họ ra… Huyết Vương thấy vậy, Huyết Đao trên tay lập tức ghì chặt hơn, lạnh lùng nói:

“Nếu không muốn tên này chết thì đừng có tới đây!!”

Người đàn ông trung niên kia thấy vậy, lập tức dừng lại cước bộ, mặt khó coi vô cùng nhìn về phía Huyết Vương rống lên:

“Mau thả hai đứa con của ta ra!”

Đặng Dịch đứng ở một bên nghe vậy thì cười cười nói:

“Nói như vậy, ngươi chính là Hàn Huyền, gia chủ của Hàn gia hiện tại sao??”

“Ngươi là ai?” – Hàn Huyền nhíu mày nhìn về phía Đặng Dịch.

Hàn Huyền là gia chủ của Hàn Gia, tu vi cũng đã đến Võ Thần Cửu Trọng cảnh giới. Có thể nói đã là đã đứng đầu toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục này rồi.. Nhưng hắn thật không ngờ rằng hắn lại không cảm nhận được một chút khí tức nào trên người thanh niên đeo mặt nạ đứng trước mặt mình.

Hắn đã nghĩ qua người này chỉ là một người bình thường mà thôi, nhưng lại lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó, bởi vì hắn thấy dường như Đặng Dịch mới là người dẫn đầu, không phải Huyết Vương làm chủ giống như Hàn Thiên Lý đã nói qua…

“Ta là ai cũng không quan trọng, hiện tại đi thẳng vào vấn đề chính đi thôi….” – Đặng Dịch nhìn Hàn Huyền một cái, nhàn nhạt nói.

Đối mặt với một tên Võ Thần Cửu Trọng cảnh giới nhưng Đặng Dịch cũng chả thèm quan tâm lắm. Hiện tại đôi bên đang giữ con tin để trao đổi với nhau thì làm gì có bên nào muốn xung động để gây ra hậu quả đáng tiếc chứ?

Hàn Huyền nghe Đặng Dịch nói vậy cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn Hàn Nguyệt Nhi và Hàn Vô Khuyết bình thường, không tổn hại một sợi tóc nào thi ắn cũng yên tâm hơn đôi chút…


Nhưng lại nghĩ đến trong tay đối phương có thêm một con tin nữa khiến hắn khổ sở vô cùng. Hàn Vô Khuyết đứa con này của hắn từ bé đến lớn đã gây ra không biết bao nhiêu là phiền toái cho Hàn Huyền hắn, nhưng vì thiên phú của Hàn Vô Khuyết cao vô cùng nên rất được ông nội Hàn Hải Đạo, cha của Hàn Huyền sủng ái…

Cũng may là Hàn gia từ xưa đến nay vẫn được mệnh danh là một gia tộc tốt từ trên xuống dưới, tốt từ trong gia ngoài, gia tộc quy củ nghiêm khắc vô cùng, cách dạy đỗ đệ tử cũng hợp lý và bài bản. Các con em của Hàn gia mặc dù cũng có ngạo khí nhưng lại không bao giờ làm ra mấy cái chuyện trái với đạo đức, khinh thường người khác mà lại thường xuyên giúp đỡ người ngoài nên được lòng rất nhiều người.

Lại thêm vào đó Hàn gia là một thế lực lớn nên cũng chả ai thừa hơi đi động vào Hàn gia cả, không thù không oán, tự nhiên đi gây sự với Hàn gia chỉ tổ thêm mệt mà thôi…

Nhưng thật không ngờ rằng, sau bao nhiêu năm, lại có người dám động chạm đến Hàn gia, không những vậy lại còn dám bắt cóc cả đại tiểu thư của bọn họ nữa chứ…

Hàn Huyền nhìn thật sâu Đặng Dịch một cái, sau đó lạnh lùng nói:

“Các ngươi muốn gì?”

Đặng Dịch nghe vậy thì thở dài, ra vẻ chán nản vô cùng nói:

“Haizz, ban đầu định lấy cái Băng Linh Châu làm tiền chuộc, nhưng thật không nghĩ đến các ngươi lại nghĩ ra được cái trò này… Khiến kế hoạch của ta bị đổ bể… Nhưng không sao cứu lấy các đệ tử của bổn điện về quan trọng hơn….”

Lời nói của hắn khiến cho hơn một trăm đệ tử đang bị trói lại lập tức bị cảm động, bọn họ mặc dù không biết Hàn Băng Châu là cái gì, nhưng mà phải bắt cóc đại tiểu thư của một siêu cấp gia tộc như Hàn gia để đòi ngọc thì chắc chắn không thể là thứ vớ vẩn được. Vậy mà Huyết Thần Điện sẵn sàng bỏ qua bảo vật chỉ đổi cứu các đệ tử tầm thường như bọn họ thì thực sự quá là cảm động rồi, bọn họ thầm nghĩ sẽ càng quyết tâm, theo điện chủ Huyết Vương, theo Huyết Thần Điện đến hết cuộc đời!!! Mãi mãi không bao giờ phản bội!!.

Hàn Huyền nghe vậy, hảo cảm đối với Đặng Dịch cũng nhiều hơn một chút… Suy nghĩ một chút hắn liền nói:

“Được, ta thích tính cách này của ngươi, chỉ cần ngươi thả ra Nguyệt Nhi và Vô Khuyết thì từ nay về sau, Hàn gia với Huyết Thần Điện các ngươi sẽ không thù không oán, đường ai nấy đi… Miễn sao Huyết Thần Điện các ngươi không động đến người Hàn gia thì Hàn gia chúng ta không sẽ không động đế người Huyết Thần Điện các ngươi..Ta xin thề với trời!!”

Hắn vừa dứt lời, lập tức toàn bộ người Hàn gia có mặt ở đây đều giật mình, sau đó lập tức đồng thanh hô:

“Chúng ta xin thề, nếu Huyết Thần Điện các ngươi không động đến người Hàn gia thì Hàn gia chúng ta không sẽ không động đế người Huyết Thần Điện các ngươi!!!”

Tại Hàn gia có một quy củ vô cùng lạ đó chính là khi mà gia chủ đã phát ra lời thề đối với một điều gì đó thì toàn bộ người của Hàn gia cũng phải phát thệ theo. Quy củ này là do lão tổ của Hàn gia đặt ra, không một người nào được cãi lại.

Đặng Dịch thấy được cảnh này thì cũng bất ngờ vô cùng, mặc dù hắn cũng đã từng nghe qua Hàn gia sòng phẳng, hắn còn nghĩ muốn giải quyết chuyện này thì còn cẩn phải qua một hồi chiến đấu nữa. Nhưng thật không ngờ Hàn Huyền lại dễ dàng nói, dễ dàng thề đến như vậy.

Sau đó hắn cũng tương tự vậy, cùng Huyết Vương thề một câu… Lúc này cả hai bên mới thực sự hòa hoãn lại…


Phải biết rằng, đối với một võ giả hấp thu linh khí đất trời để tu luyện thì phải biết lời thề với trời nó quan trọng đến mức nào. Chỉ cần phá vỡ lời thề thì ngay lập tức trong cơ thể sẽ sinh ra một luồng bình cảnh. Khiến cho người đó sẽ mãi không thể đột phá được đến cảnh giới tiếp theo. Không chỉ vậy, cảnh giới cũng sẽ theo đó tụt lùi theo thời gian…

Nhưng thực sự thì Hàn Huyền làm thế cũng là có lý do của hắn. Theo như Hàn Thiên Lý nói lại, thì Huyết Thần Điện còn có một cường giả Võ Thiên Cảnh, có thể so sánh với một Cửu Tinh Linh Sư. Cho nên Hàn gia hắn cũng không muốn đối đầu với một siêu cấp cường giả như vậy cho hắn mới thề nhanh như vậy để giảng hòa với Đặng Dịch…

Nhìn Hàn Huyền thật sau một cái, Đặng Dịch sau đó lập tức để cho Huyết Vương thả ra Hàn Vô Khuyết nhưng lại không ra lệnh cho Huyết Nhất thả ra Hàn Nguyệt Nhi…

Hàn Huyết thấy Hàn Vô Khuyết được thả ra thì cũng thở phào một cái, sau đó lại nhìn về phía Hàn Nguyệt Nhi vẫn đang bị giữ lại, hắn liền cau mày nói:

“Tại sao chưa thả Nguyệt Nhi?”

Đặng Dịch ngeh xong, nhíu mày lại:

“Hàn gia chủ, ngươi cũng nên thả các đệ tử của ta ra trước đã chứ?”

Hàn Huyền nghe vậy đầu tiên ngẩn người, sau đó lập tức nhớ ra mình còn đang giữ người của Huyết Thần Điện đâu? Người ta thả con trai hắn thì hắn cũng phải thả một ít ra. Suy nghĩ một chút, hắn liền ra lệnh cho người thả đệ tử của Huyết Thần Điện ra.

Lệnh vừa được phát ra, hơn một trăm đệ tử của Huyết Thần Điện lập tức phóng thích, nhưng vẫn được giữi lại hơn chục người để tránh trường hợp Đặng Dịch lật lọng.

Đặng Dịch thấy vậy cũng không để ý nhiều, người của Hàn gia làm như vậy cũng là đúng, điều đơn giản như vậy mà bọn họ cũng không đề phòng thì thực sự Hàn gia đã không tồn tại được đến ngày hôm nay.

Nhìn hơn một trăm đệ tử của Huyết Thần Điện được thả ra đang chạy về phía mình. Huyết Vương liền tiền lên nói:

“Được rồi, các ngươi về Huyết Thần Điện trước đi…”

“Vâng, Điện Chủ” – Hơn một trăm người lập tức cúi đầu, đồng thanh hô.

Sau đó, bọn họ lại quay đầu về phía Đặng Dịch nói:

“Đa tạ!!”

Đặng Dịch thấy vậy cũng phất phất tay, ra hiệu không có gì… Sau đó những đệ tử này lập tức đi vào truyền tống trận, biến mât trong hang động.

Sau khi nhìn toàn bộ bọn họ rời đi, Đặng Dịch lại quay đầu sang nhìn Hàn Nguyệt Nhi đang đứng ở bên cạnh. Ánh mắt hắn lúc này không còn lạnh lùng và sắc bén nữa, nhẹ giọng nói:

“Cô có thế đi được rồi.”

Nói xong, hắn lập tức chạm nhẹ lên đầu của Hàn Nguyệt Nhi, giải tỏa phong ấn Phong Hệ Lực lượng cho nàng, sau đó hắn đẩy Hàn Nguyệt Nhi về phía Hàn gia.

Hàn Huyền thấy vậy cũng lập tức ra lệnh cho thả người của Huyết Thần Điện ra, hơn chục đệ tử được giải thoát lập tức chạy thật nhanh về phía Huyết Vương và Đặng Dịch. Cúi chào hai người và Huyết Nhất, cảm ơn một cái rồi lập tức theo truyền tống trận đi về Huyết Thần Điện trong Hỗn Thiên Tiểu Thế Giới…


Còn về phần Hàn Nguyệt Nhi thì đang từ từ tiến về phía người Hàn gia. Trong lòng nàng lúc này bối rối vô cùng. Nói thực sự là nàng chưa hề muốn rồi đi, nàng còn muốn tìm hiểu xem Đặng Dịch là ai? Thận phân thế nào? Tu Vi ra sao? Lại còn thanh đoản kiểm giống hệt với cái của ông nội tặng cho nàng nữa chứ…

Giơ lên cái cán của Đoản Kiếm đã bị hỏng trong tay, ánh mặt của Hàn Nguyệt Nhi đột nhiên trở nên kiên quyết. Lập tức dừng lại cưới bộ…

Hàn Huyền thấy vậy lập tức nhíu mày hỏi:

“Nguyệt Nhi, con làm sao vậy?”

“Cha, con muốn gia nhập Huyết Thần Điện” – Hàn Nguyệt Nhi giọng nói kiên quyết vô cùng.

Hàn Huyền nghe vậy, lập tức ngẩn người sau đó rống lên:

“Con bị điên à? Chúng ta cất công tới đây để cứu con về. Mà hiện tại con lại muốn gia nhập Huyết Thần Điện?? Con có phải bị điên rồi không???”

Hàn Nguyệt Nhi lúc này nào có thời gian quan tâm đến cha nàng nói gì? Nàng lập tức vận dụng Phong Hệ Lực Lượng để đổi theo Đặng Dịch đang đi về phía Truyền Tống trận. Nàng ở trong đó một thời gian nên nàng cũng biết được, ngoài đi qua cái Truyền tống trận này thì không có một cách nào nữa để đến được đó cả.

Mà muốn sử dụng truyền tống trận thì phải có thẻ lưu hành… Nhưng nàng làm gì có thẻ nào chứ?? Dù có cướp được của đệ tử Huyết Thần Điện cũng không thể nào sử dụng được. Tại nàng cũng đã có nghe qua, mỗi thẻ chỉ có thể dùng cho một người. Dù người khác có sử dụng cũng là vô ích mà thôi!!! Cho nên lúc này Hàn Nguyệt Nhi vô cùng vội vã, nàng sợ Đặng Dịch sau khi đi về Huyết Thần Điện thì nàng sẽ không có cơ hội quay lại đó nữa, nàng còn rất nhiều điều lạ lùng chưa khám phá ra… Nàng không muốn mất đi cơ hội này. Nàng biết Đặng Dịch là một người tốt, chắc chắn sẽ không làm hại gì đến nàng cho nên gia nhập Huyết Thần Điện, tiện thể khám phá mọi thứ trong đấy thì có sao chứ??

Nhưng tất cả điều này chỉ là ý nghĩ của nàng mà thôi, nàng làm gì có thời gian mà giải thích với Hàn Huyền…

Khi mà nàng chỉ còn cánh nhóm người của Đặng Dịch một đoạn thì ngay lập tức, một bóng người cao lớn đã chặn đứng nàng, không đế nàng tiến thêm một bước nào… Người này không ai khác chính là Hàn Huyền , chả Hàn Nguyệt Nhi.

Hắn giữ vai nàng lại, sau đó từ từ nói:

“Nói?? Tại sao con lại muốn gia nhập Huyết Thần Điện? Nếu không thì lập tức quay về Hàn gia với ta!!”

Hàn Huyết lúc này cũng nóng vội vô cùng, nhưng hắn biết con gái của mình làm như vậy chắc chắn là có một lý do nào đó. Và hắn muốn biết lý do đó là gì?

Hàn Nguyệt Nhi nhìn Đặng Dịch chỉ còn cách Truyền tống đài có vài bước chân liền cuống hết cả lên, lúc này nàng làm gì còn hơi đâu mà giải thích từng chút từng chút cho Hàn Huyền hiểu?? Nàng không nghĩ nhiều nữa mà lập tức hét lên:

“Nhưng con….Con đã ngủ với hắn ta!!”

Đang viết chương tiếp~~

ღCủ Hành Thần Bíღ 

ღTks Allღ

28 ★ 8 ★ 2016


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.