Cực Phẩm Đại Tiểu Thư

Chương 116: Tề Duệ Tỉnh Lại


Bạn đang đọc Cực Phẩm Đại Tiểu Thư – Chương 116: Tề Duệ Tỉnh Lại


Trong mơ hồ, Tần Mộ Dao cảm thấy mình và Mạc Thiếu Khanh kề sát vào nhau.

Chưa được bao lâu, từ bên ngoài vang lên một loạt những tiếng kêu to khiến hai người đang ngây ngẩn bừng tỉnh.

Một người tỉnh dậy khỏi giấc mơ, một người thì bứt ra khỏi du͙© vọиɠ.
“Sao vậy?”
Tần Mộ Dao mở mắt ra.
Mới sáng sớm mà ai đã làm loạn bên ngoài vậy, làm hỏng cả giấc mộng đẹp của người ta? Vừa rồi trong mộng, xuân sắc thật là kiều diễm! Thế mà lại bị người ta quấy rầy!
Nhìn Mạc Thiếu Khanh trước mắt, trên mặt hắn hiện lên tia đỏ ửng và tư thế ái muội của hai người khiến nàng không khỏi dừng một chút.
Trên khuôn ngực đầy đặn của mình vẫn đang có một bàn tay lớn tỳ lên, một cảm giác tê dại bao trùm lấy thân thể nàng.
Hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng, lại nhìn nhìn tia xấu hổ trong mắt Mạc Thiếu Khanh.

Cảm giác vừa rồi không phải là nàng nằm mơ mà là sự thật sao?
Trong lòng xẹt qua một chút lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, cho dù Thiếu Khanh vẫn che chở bảo bọc cho nàng như cũ, hai người cũng ngủ chung chăn chung gối.

Nhưng chỉ ngủ chung thôi.

Làm thế nào mà sáng nay hắn lại… Hắn kìm lòng không nổi sao?
Ánh mắt lóe lên, mang theo vài phần trêu chọc nhìn Mạc Thiếu Khanh, hình như là đang nói:
Ta đã nói rồi, ta muốn chàng yêu lại ta thêm một lần nữa.

Nhìn đi! Trong tiềm thức Thiếu Khanh vẫn cứ mê muội nàng!
“Ta ra xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
Mạc Thiếu Khanh trốn tránh vén chăn lên, mặt đỏ đến tận mang tai, dường như còn đỏ lan xuống cổ.

Cảm nhận được dáng vẻ của Dao Nhi, hắn hận mình không thể tìm một cái hố sâu để chui vào.

Làm Liễu Hạ Huệ nhiều ngày như vậy, sao sáng nay lại không cầm lòng được chứ?
Nhưng trong lòng hắn không hề hối hận.

Bởi vì vừa rồi được nếm vị ngọt ngào khiến lòng hắn say đắm không thôi.


Nếu thời gian quay ngược lại thì hắn vẫn cứ hôn nàng như cũ!
Tần Mộ Dao cười khẽ ra tiếng.

Từ sau khi tìm được Thiếu Khanh, đây là lần đầu tiên nàng cười vui sướng như vậy!
Nhìn y phục lộn xộn của mình, xem ra mấy ngày nay cũng đã làm khổ Thiếu Khanh!
Để ý xiêm y của mình, nàng cũng tính xuống giường, muốn đi xem xem cuối cùng thì bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Mạc Thiếu Khanh ra khỏi phòng, nhìn thấy nam nhân đang bị thái giám lôi kéo, lông mày hơi hơi nhướn lên.
Nam nhân này có thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, chỉ có điều vẻ mặt lại gầy yếu, ánh sắc bén trong mắt hắn ta khiến hắn không khỏi giật mình.
Người này quen biết hắn sao?
“Mạc Thiếu Khanh, sao ngươi lại ở đây?”
Nam nhân này không phải ai khác mà chính là Tề Duệ vừa mới tỉnh lại.

Sau khi hắn tỉnh lại liền nghe ngóng và nghe nói Tần Mộ Dao ở trong Hoàng cung, liền vội vã vào cung.

Có vài chuyện khiến hắn vô cùng không vui, đám nô tài chết tiệt này lại không nghe lệnh hắn, dám ngăn cản hắn!
Nếu không nhờ thân thủ của hắn không tệ thì đã rất khó mà đến được nơi này!
Mạc Thiếu Khanh nhíu mày, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, điều này càng khiến Tề Duệ thêm không vui.
Đúng lúc này, Tần Mộ Dao đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tề Duệ, trong lòng không khỏi cả kinh.
Không phải hắn vẫn đang hôn mê hay sao? Chẳng lẽ Vũ Văn Cẩn đã cứu hắn tỉnh lại?
“Dao Nhi, nàng mau bảo bọn họ buông ta ra!”
Tề Duệ nhìn thấy Tần Mộ Dao, trong mắt lóe lên ánh sáng chói lòa.

Ánh mắt dừng ở trên bụng nàng, trong lòng rõ ràng cảm thấy vui vẻ.
Dao Nhi đang mang thai? Mang thai hài tử của hắn!
Trong trí nhớ của hắn, bọn họ vừa đại hôn không bao lâu.

Nghe hạ nhân nói, hắn đã hôn mê một thời gian nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì!
Tần Mộ Dao nhìn nhìn các thái giám đang cố gắng kìm giữ Tề Duệ, nhưng không hề động đậy.

Trong lòng nàng, Tề Duệ luôn là một nhân tố nguy hiểm.


Nếu thả hắn ra, nói không chừng lại làm ra chuyện gì náo loạn.
Phản ứng của nàng khiến trong mắt Tề Duệ xẹt qua một tia nghi hoặc.
“Các ngươi còn không mau buông Bản vương ra, muốn để Bản vương trị tội các ngươi hay sao?”
Tề Duệ lớn tiếng kêu gào.
Nhưng những thái giám này chẳng hề để ý đến hắn, trong lòng còn nghĩ thầm đầy châm chọc:
Còn đang nằm mơ sao? Bản vương? Cái ‘Bản vương’ này đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, chỉ sợ cái địa vị Vương gia trên danh nghĩa hiện nay cũng chẳng biết là thế nào!
Tần Mộ Dao cũng không ngạc nhiên với những lời của hắn.

Kết quả như vậy nằm trong dự đoán của nàng.

Tề Duệ hôn mê lâu như vậy, xem ra vừa tỉnh lại còn chưa biết được tin Tây Nhạc quốc đã diệt vong rồi!
Nàng cũng không muốn đả kích hắn, chỉ đi đến bên cạnh Mạc Thiếu Khanh, theo thói quen nắm chặt tay hắn, nhìn thẳng đôi mắt của Mạc Thiếu Khanh, khiến hắn không khỏi nghĩ tới những chuyện xấu hổ vừa rồi ở trong phòng, mặt lại một lần nữa trở nên đỏ bừng.
Mà hành động như vậy lại khiến trong mắt Tề Duệ dâng lên một tia u ám.

Nhìn dáng vẻ bọn họ ở bên cạnh nhau cứ như một đôi phu thê.

Mà rõ ràng Dao Nhi là Vương phi của hắn!
“Mạc Thiếu Khanh, ngươi buông nàng ra!”
Tề Duệ hét lớn với Mạc Thiếu Khanh.
Mà lúc này, Hồng Anh cũng từ bên ngoài tiến vào.

Sáng sớm nay nàng đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho tiểu thư và Phò mã, nhưng vừa vào đến cửa lại nhìn thấy Tề Duệ ở đây, lập tức hoảng sợ.
Nàng vẫn chưa quên Duệ Vương gia này đã từng tạo ra bao nhiêu chuyện.
Lông mày Mạc Thiếu Khanh càng nhăn chặt, cảm nhận được hận ý và ghen tuông trong mắt Tề Duệ, nhưng cũng không muốn buông tay Tần Mộ Dao ra.

Hắn phát hiện tay nàng lồng vào tay hắn thì trong lòng hắn mới thấy bình an, cứ như thể bọn họ được trời đất tạo nên đã như vậy rồi.
“Mạc Thiếu Khanh, buông Vương phi của Bản vương ra!”
Tề Duệ nhìn hắn không hề động đậy, cả người giống như bị hỏa thiêu, nhất là ánh mắt hắn khiến Mạc Thiếu Khanh có một loại cảm giác bị xuyên thủng.
Vương phi của Bản Vương? Mạc Thiếu Khanh theo bản năng nắm chặt tay Tần Mộ Dao.

Không phải Dao Nhi nói nàng là thê tử của hắn sao? Vậy tại sao nam nhân này lại gọi nàng là Vương phi của hắn?

Trong lòng sinh ra một tia sợ hãi, lần đầu tiên thấy hận vì mình không nhớ được những chuyện trước kia.
Thân thể Tần Mộ Dao cũng đột nhiên ngẩn ra.

Tề Duệ vẫn không chịu buông tay sao? Cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của Mạc Thiếu Khanh.

Không thể được, nay Thiếu Khanh đã không nhớ được chuyện trước kia, nàng không thể để Tề Duệ đến quấy rối được!
“Tề Duệ to gan, các ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau lôi hắn xuống cho Trẫm!”
Nam Cung Ly nghe cung nhân truyền báo tin tức, lập tức chạy đến đây.

Nhìn thấy Tần Mộ Dao không có việc gì, cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ánh mắt dừng ở trên người Tề Duệ.

Tuy rằng nam nhân này chưa từng bắt nạt hắn, nhưng lúc nào cũng coi hắn như kẻ vô hình, lúc nào cũng khinh thường hắn.
Nhưng, trước khác nay khác.

Hiện tại người là nô ɭệ vong quốc chính là hắn ta! Là Duệ Vương gia không ai bì nổi!
“Ngươi là…”
Tề Duệ nhìn người vừa đến từ trên xuống, bộ trang phục vàng sáng này rõ ràng chính là phục sức của Hoàng Đế.
“Lớn mật, tặc tử nơi nào mà dám ăn mặc như vậy.

Ngươi định làm phản sao?”
Mọi người vừa nghe, cũng nháy mắt hiểu được.
Xem ra Tề Duệ hôn mê lâu như vậy, còn chưa biết những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài rồi!
Mọi người cũng không nói chuyện, chỉ như có như không chú ý đến thần sắc của Nam Cung Ly, trong lòng đều nói thầm.
Tính mạng của Tề Duệ vốn do chính Nam Cung Ly lưu lại, giờ Duệ Vương gia chọc giận Hoàng Thượng, chỉ sợ đến ngay cả tính mệnh cũng khó bảo toàn đi!
Nhưng, sau một hồi trầm mặc, Nam Cung Ly lại phát ra một trận cười to.

Nhìn Tề Duệ, ánh mắt như đang nhìn một con khỉ làm trò.
Phản? Hắn đã làm phản từ lâu rồi!
Hắn vốn muốn nhanh chóng nói cho hắn ta biết sự thật, nhanh chóng buộc hắn ta phải thừa nhận sự thống khổ của việc ngã từ trên mây cao xuống đống bùn.

Nhưng bây giờ hắn lại thay đổi chủ ý, muốn từ từ thưởng thức lạc thú này!
Trong đôi mắt Nam Cung Ly hiện lên tia hiểm độc không hợp tuổi, cười cười nhìn biểu hiện khiến hắn vui sướng trên mặt Tề Duệ.
Trong khoảng thời gian ngắn, sự im lặng bao trùm cả cung điện.
Tần Mộ Dao quan sát mọi chuyện trong lòng ngầm hiểu được ý đồ của Nam Cung Ly, không khỏi thở dài.
Cũng khó trách Nam Cung Ly lại như vậy.


Hắn đã chịu đựng cực khổ, tra tấn và khinh thường của bọn họ bảy năm, những thứ đó đều là do người Tề gia ban tặng.

Sở dĩ hắn không hạ lệnh gϊếŧ nhi tử nối dõi của Hiến Tông Đế, chỉ sợ là muốn trả thù một cách sâu sắc đi!
Chỉ cần nhìn hắn đày đọa Công chúa Thanh Hà luôn kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì là biết!
Trong đầu hiện ra bóng dáng áo hồng, từ Công chúa biến thành nô ɭệ, cũng khổ cho nàng ta!
Đúng lúc trong đầu Tần Mộ Dao chuyển động định cất lời thì Chân Giác và Thương Kì Nhiên cũng vội vã chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trong viện, nhìn vẻ tươi cười đầy tàn nhẫn trên mặt Nam Cung Ly, trong lòng bọn họ lập tức hiểu rõ vài phần.
Hai người bái kiến Nam Cung Ly, đi đến trước mặt Tần Mộ Dao, dùng ánh mắt hỏi nàng có việc gì không.

Hai người bọn họ cũng vừa mới nghe nói Tề Duệ tỉnh lại đã vào Hoàng cung, hai người bọn họ cũng đoán được ý đồ của hắn.
Tần Mộ Dao lắc lắc đầu, khiến hai người an tâm, trong lòng vô cùng biết ơn hai bằng hữu này!
“Kì Nhiên, Giáp, các ngươi nói xem, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”
Trong mắt Tề Duệ xuất hiện thần sắc kinh hoảng.
Những thái giám này không nghe theo sự sai bảo của mình, mà hắn cũng nhớ ra thiếu niên đang mặc long bào Hoàng Đế đứng trước mặt mình chính là Nam Cung Ly, Hoàng tử của Nam Khải quốc.
Rõ ràng thân phận của hắn ta còn thấp hơn cả một tiện nô, sao lại có thể dùng tư thế như vậy mà đứng trước mặt hắn?
Thương Kì Nhiên và Chân Giác liếc nhìn nhau.

Hai người cũng không nhẫn tâm nói ra chân tướng câu chuyện cho hắn biết.

Dù sao bọn họ cũng là bằng hữu, với hiểu biết của bọn họ về Tề Duệ, nếu biết thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, quốc gia đã diệt vong, mà nay thân phận của hắn chỉ là một Vương gia trên danh nghĩa, chỉ cần một câu của Nam Cung Ly thì hắn sẽ ngay lập tức trở thành loại tiện nô thấp nhất! Phải chịu đựng những thống khổ mà Nam Cung Ly từng trải qua!
“Các ngươi nói mau a! Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy!”
Tề Duệ lại quát, biểu hiện của hai người lại càng khiến hắn thêm bất an.
“Phụ hoàng của ta đâu?”
“Duệ, mau trở về đi thôi! Nơi này đã không còn là Hoàng cung trước đây nữa rồi!”
Vẻ mặt Chân Giác nghiêm túc nói.
Hắn không biết cuối cùng thì Nam Cung Ly sẽ xử lý Tề Duệ như thế nào.

Hiện tại nhà bọn họ cũng không có thế lực gì, vận mệnh của Tề Duệ vẫn chưa biết thế nào.
“Cái gì gọi là ‘không phải Hoàng cung trước đây’, ngươi mau nói rõ cho Bản vương biết!”
Tề Duệ giãy thoát khỏi sự trói buộc của các thái giám, vọt tới trước mặt Chân Giác, trong lòng hắn có một loại dự cảm không tốt, hơn nữa dự cảm kia càng ngày càng mãnh liệt.
Cuối cùng thì đã có chuyện gì mà hắn không biết?
“Ha ha… Đừng làm khó dễ bằng hữu của ngươi, để Trẫm nói cho ngươi biết chân tướng!”
Khóe miệng Nam Cung Ly nhếch lên, xoay người bước về phía Tề Duệ, bình tĩnh nhìn đôi mắt hắn.

Tuy thiếu niên mười lăm tuổi chưa cao bằng Tề Duệ, nhưng khí thế cũng đã đủ để áp đảo hắn!
“Ngươi, Duệ Vương gia từng tôn quý vô cùng không ai bì nổi, hiện giờ chẳng là gì cả, bởi vì, Tây Nhạc quốc của ngươi… Đã không còn!”
Nam Cung Ly nhìn chằm chằm không chớp thưởng thức từng phản ứng của Tề Duệ, nhìn biểu hiện biến hoá trên mặt hắn, lập tức sinh ra kᏂoáı ©ảʍ trả thù!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.