Bạn đang đọc Cực Phẩm Đại Tiểu Thư – Chương 113: Rơi Xuống Khỏi Vách Núi
“Thiếu Khanh, sao vậy?”
Nhận thấy phản ứng của Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao vô thức hỏi ra miệng.
Đảo mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, vẻ nghiêm túc trên mặt hắn khiến nàng hơi hơi nhíu mày.
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chờ ta trở về, sẽ từ từ nói cho nàng biết! Không thể để ngọc lưu ly lọt vào tay Nam Cung Tinh Nguyệt!”
Mạc Thiếu Khanh nói một cách kiên định, đã không còn vẻ nho nhã ngày xưa.
Lúc này toàn thân hắn toát ra hơi thở khiến người ta kinh hãi.
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh vẫn không rời khỏi bóng hình mờ ảo trong vầng sáng trắng xóa kia.
Hắn đã từng băn khoăn không hiểu tại sao khu vực đó lại đặc biệt như vậy.
Hóa ra là thế! Hắn đã từng tìm hiểu một chút về khu vực đó nhưng nguyên nhân cụ thể vì sao thì hắn lại không nghiên cứu kỹ càng.
Lúc đó, hắn chỉ thầm muốn đem đến cho Dao Nhi một nơi ở khác với người thường, để nàng sống ở Bắc Tĩnh quốc mà không phải chịu cái rét lạnh thấu xương.
Lúc xây dựng tiểu viện, hắn đã trèo lên cao để xem xét địa hình.
Hình dạng khu đất đó giống hình ảnh vừa hiện lên trong vầng sáng trắng vừa rồi đến tám phần!
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh đã hiểu ra, nếu long mạch thật sự tồn tại thì tám chín phần mười chính là nơi đó.
Nghĩ đến biết bao kỷ niệm cùng với Dao Nhi ở nơi đó, Mạc Thiếu Khanh vô thức nắm chặt tay lại.
Bây giờ hắn càng không cho phép ngọc lưu ly lọt vào tay Nam Cung Tinh Nguyệt!
Nghe Mạc Thiếu Khanh nói vậy, Tần Mộ Dao cũng không hỏi nhiều.
Nàng biết Mạc Thiếu Khanh làm như vậy nhất định là có lý do của hắn!
Cảnh tượng mơ hồ trong vầng sáng dần dần biến mất, bóng đêm lại u ám, những viên ngọc lưu ly đang xoay tròn cũng ngừng lại.
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một tia sáng hưng phấn.
Cuối cùng thì bảy viên ngọc lưu ly cũng đã tụ hội lại cùng nhau, thật đúng là ông trời đang giúp hắn!
Tuy vừa rồi không biết rõ địa điểm của long mạch trong hình ảnh kia là nơi nào, nhưng chỉ cần nắm giữ ngọc lưu ly trong tay thì hắn tin rằng việc tìm được long mạch cũng không hề xa xôi gì.
Tay lanh mắt lẹ nhảy lên, ý đồ muốn đoạt lấy toàn bộ số ngọc lưu ly.
Cùng lúc đó, Mạc Thiếu Khanh sâu sắc nhận ra ý đồ của hắn ta, lập tức tiến lên ngăn cản.
Trong lòng đã biết rõ long mạch nằm ở đâu, càng không thể để cho hắn ta đến phá hỏng khoảng trời của hắn và Dao Nhi!
“Kì Nhiên, bảo vệ Dao Nhi giúp ta!”
Mạc Thiếu Khanh buông tay Tần Mộ Dao ra, nói với Thương Kì Nhiên ở bên cạnh.
Giây tiếp theo, hắn tung người nhảy lên, ngăn cản bàn tay sắp chạm vào bảy viên ngọc lưu ly của Nam Cung Tinh Nguyệt.
“Long mạch là của Bản vương! Không ai được mơ tưởng cướp đi!”
Ánh mắt Nam Cung Tinh Nguyệt chớp động, hung hăng nhìn Mạc Thiếu Khanh vừa đột nhiên xông ra.
Mạc Thiếu Khanh nghĩ rằng có thể ngăn cản hắn đoạt được ngọc lưu ly sao?
Trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Ngọc lưu ly này nhất định sẽ thuộc về hắn!
“Bây giờ kết luận, không khỏi quá sớm thì phải.”
Khí thế của Mạc Thiếu Khanh không hề giảm bớt, đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm, cả người tản ra khí phách khiến người ta kinh sợ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nam Cung Tinh Nguyệt nhìn nam nhân trước mắt.
Nam nhân này không chỉ là tình địch lớn nhất của hắn, mà bây giờ lại còn ngăn cản hắn đoạt ngọc lưu ly.
Hắn muốn xem cuối cùng thì Mạc Thiếu Khanh có tài cán gì!
Ánh mắt trở nên sắc bén, hai người lập tức hỗn chiến với nhau, mục đích đều là muốn giành lấy ngọc lưu ly.
Từng chiêu từng chiêu của Nam Cung Tinh Nguyệt đều hiểm độc, mà Mạc Thiếu Khanh cũng không nể tình chút nào.
Võ công của hai người khó phân cao thấp.
“Thiếu Khanh, cẩn thận!”
Tần Mộ Dao ở bên cạnh nhìn cũng kinh hồn táng đảm, hai tay nắm chặt, ánh mắt không hề rời khỏi Mạc Thiếu Khanh.
Nàng biết rõ kỹ xảo của Nam Cung Tinh Nguyệt.
Nam nhân này vừa chính vừa tà, thủ đoạn hiểm độc vô tình, cứ nhìn vừa rồi hắn đối xử với Ngưng Sương thế nào là biết.
Cũng may là võ công của Thiếu Khanh cũng không hề kém.
Nhưng, nàng vẫn không nén nổi nỗi lo lắng!
Nam Cung Tinh Nguyệt nhìn về phía Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua tia hiểm ác.
Lúc này trong mắt hắn chỉ có ngọc lưu ly.
Vì ngọc lưu ly, hắn bất chấp tất cả.
Vuốt ve ngân châm trên đầu ngón tay, Nam Cung Tinh Nguyệt do dự một lát, cuối cùng vẫn phóng ngân châm về phía bóng dáng kia.
Mạc Thiếu Khanh nhận thấy động tác của hắn, thân thể đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt nhìn theo, toàn thân lạnh lẽo.
Ngân châm đang phóng về phía Tần Mộ Dao.
“Dao Nhi!”
Mạc Thiếu Khanh hoảng sợ kêu to ra tiếng, phút chốc trợn to mắt.
Ngân châm phản chiếu ánh trăng, lóe lên ánh sáng ma quái.
Đúng lúc này, bàn tay to của Nam Cung Tinh Nguyệt vung lên.
Giây tiếp theo, ngọc lưu ly bảy màu đã lọt vào tay hắn.
Trong mắt xẹt qua một tia sáng.
Quả nhiên tử huyệt của Mạc Thiếu Khanh chính là Tần Mộ Dao!
Tần Mộ Dao nhìn ngân châm càng ngày càng đến gần mình, trong lòng muốn tránh né, nhưng thân thể lại không nghe theo điều khiển.
Nàng nghe thấy bên tai vọng đến tiếng gọi của Mạc Thiếu Khanh, nhưng dường như giọng nói kia cách nàng rất xa.
‘Thiếu Khanh… liệu chàng có đến cứu mình không?’
Không! Nàng ngầm hiểu được mục đích của Nam Cung Tinh Nguyệt.
Nam nhân này quả nhiên là vô tình, vì muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Thiếu Khanh mà xuống tay với cả mình sao?
“Thiếu Khanh, đừng để ý đến ta! Đừng trúng kế của Nam Cung Tinh Nguyệt!”
Trong lòng Tần Mộ Dao chớp động.
Nàng nói với chính mình, đó chỉ là ngân châm mà thôi.
Chỉ cần không làm tổn thương đến hài tử trong bụng, nàng chịu đau một chút cũng không sao cả!
Ngay lúc nàng nghĩ ngân châm sẽ đâm vào thân thể mình thì lại nghe thấy ba tiếng ‘chát’ vang lên.
Ngân châm bay lệch hướng.
Giây tiếp theo, Thương Kì Nhiên xuất hiện bên cạnh nàng.
Tần Mộ Dao hoảng hốt há miệng thở, vẫn không quên nói tình trạng của mình cho Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh, ta không sao.”
Tần Mộ Dao hét to lên một tiếng về phía đang diễn ra trận chiến.
Nàng không thể khiến Mạc Thiếu Khanh phân tâm.
Vừa rồi Thiếu Khanh lo lắng cho nàng, chắc chắn là đã bị rơi vào thế hạ phong.
Nhìn nhìn Thương Kì Nhiên bên cạnh:
“Kì Nhiên, huynh mau đi giúp Thiếu Khanh!”
Thương Kì Nhiên khẽ nhíu mày.
Hắn đã hứa với Thiếu Khanh là sẽ bảo vệ Dao Nhi, nhỡ chẳng may lại xảy ra chuyện như vừa rồi thì hắn biết ăn nói thế nào với Thiếu Khanh đây?
Khuôn mặt cương nghị lạnh lùng không động đậy.
Tần Mộ Dao đẩy Thương Kì Nhiên:
“Nhanh lên đi! Nhanh đi giúp Thiếu Khanh!”
Lúc này Nam Cung Tinh Nguyệt đã bất chấp tất cả, chiêu nào chiêu nấy đều hết sức tàn nhẫn, không hề để lại đường sống.
“Dao Nhi, nếu ta đi giúp huynh ấy thì Thiếu Khanh sẽ càng phân tâm hơn!”
Lông mày Thương Kì Nhiên nhíu chặt.
Điều Mạc Thiếu Khanh lo lắng nhất chính là sự an nguy của Dao Nhi.
Chỉ cần Dao Nhi an toàn, hắn nhất định sẽ không để mình xảy ra chuyện gì.
Tần Mộ Dao run run, ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang bị Nam Cung Tinh Nguyệt đánh áp đảo.
Lời của Thương Kì Nhiên không phải là không có lý! Nếu nàng không mang thai, có lẽ hắn sẽ bớt lo lắng cho nàng.
Nhưng bây giờ…
Bàn tay vỗ vỗ vùng bụng nhô cao của mình.
Nàng thầm cầu nguyện để Thiếu Khanh không xảy ra chuyện gì!
Chiêu ám toán vừa rồi đã suýt chút nữa khiến Nam Cung Tinh Nguyệt chiếm được lợi thế.
Hắn vốn tưởng Mạc Thiếu Khanh là vô địch trên thương trường, nhưng không ngờ võ công của hắn ta cũng không tệ.
“Mạc đại thiếu, ngươi đã có Dao Nhi, sao không để ta đạt được mục đích, sao không để ngọc lưu ly cho ta?”
Nam Cung Tinh Nguyệt ngăn cản chiêu thức của hắn.
“Đúng là bởi vì có Dao Nhi, nên ta càng không thể để ngọc lưu ly lọt vào tay ngươi được!”
Mạc Thiếu Khanh kiên định nói.
Cho hắn ngọc lưu ly, không thể nghi ngờ gì là sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn.
Không chỉ có vậy, tiểu viện hạnh phúc mà hắn tạo ra cho Dao Nhi cũng sẽ bị hủy hoại.
Hắn là người làm ăn, chỉ cần thoáng nghĩ đến là có thể biết được nặng nhẹ.
“Ngươi cho là ngươi ngăn cản được Bản vương sao?”
Nam Cung Tinh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Những thứ mà hắn muốn đoạt được, cho dù người khác ngăn cản thì hắn cũng sẽ liều mạng đến cùng.
Ngoại trừ…
Trong nháy mắt dần hiện ra khuôn mặt Tần Mộ Dao, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.
Nghĩ đến ngân châm mình vừa ném ra, cả người xẹt qua một tia rét lạnh.
Lúc này hắn lại cảm thấy may mắn vì vừa rồi Thương Kì Nhiên đã đánh bật ngân châm của mình.
Bằng không…
Hắn chưa từng mâu thuẫn như vậy, đến ngay cả chính hắn cũng không hiểu được tâm tư của mình!
Mạc Thiếu Khanh nhận thấy hắn ta hơi hơi thất thần, tay lanh mắt lẹ nhân cơ hội này, hung hăng tung một chưởng, đánh chuẩn xác vào ngực hắn ta.
Lập tức, Nam Cung Tinh Nguyệt cảm thấy mùi máu tanh dâng lên trong miệng, thân thể hắn bị hất tung lên, ánh mắt nhìn thẳng xuống vực sâu không đáy.
Trong lòng lập tức ngẩn ra.
Vực Tương Tư sâu không thấy đáy, nếu ngã xuống thì…
Nam Cung Tinh Nguyệt không thể tưởng tượng nổi.
Đến ngay cả hắn vốn cứ tưởng rằng mình không biết sợ là gì, lúc này cũng dâng lên một tia sợ hãi.
Nắm chặt ngọc lưu ly trong tay.
Chẳng lẽ vừa mới đoạt được ngọc lưu ly thì đã phải chết nơi vách núi này sao?
Không, không được! Hắn không cam lòng!
Hầu như theo bản năng, Nam Cung Tinh Nguyệt tóm lấy tay Mạc Thiếu Khanh.
Trong mắt xẹt qua một chút tàn nhẫn.
Cho dù có ngã tan xương nát thịt, hắn cũng muốn có Mạc Thiếu Khanh làm đệm lưng!
Lực kéo rất mạnh khiến Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, thân thể của hắn cũng lao theo Nam Cung Tinh Nguyệt.
Hắn vội vã tóm lấy tảng đá nhô ra khỏi vách núi.
Hắn không thể ngã xuống! Dao Nhi còn cần hắn!
Trong mắt lóe lên tia kiên định.
Nhưng, hắn lại không dự đoán được, tảng đá mà hắn tóm được lại không hề chắc chắn, cuối cùng không chịu được sức nặng của hai người, bị bung ra, lập tức bóng dáng hai người rơi thẳng xuống khỏi vách núi…
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh dâng lên tia tuyệt vọng, bên tai vang lên tiếng gọi của Tần Mộ Dao.
Tiếng kêu đau lòng bóp chặt trái tim hắn, Mạc Thiếu Khanh vươn tay về phía vách núi.
“Dao Nhi…”
Hắn không thể chết được! Hắn còn chưa thực hiện được hết những hứa hẹn của mình, còn có hài tử chưa ra đời, còn chưa yêu thương được hài tử…
Hắn không thể chết được…
“Không! Thiếu Khanh!”
Tần Mộ Dao hoảng sợ kêu to ra tiếng.
Không thể tin được sự thật trước mắt.
Nàng thấy hai bóng người đang đánh nhau đột nhiên biến mất.
Rõ ràng vừa rồi bọn họ còn đánh nhau bên cạnh vách núi mà!
Thiếu Khanh…
“Dao Nhi, nàng bình tĩnh một chút!”
Thương Kì Nhiên cố ngăn nàng chạy đến vách núi.
Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, đến ngay cả hắn cũng không ngờ là họ lại ngã xuống vách núi.
“Thiếu Khanh… Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao giằng thoát khỏi tay Thương Kì Nhiên.
Thiếu Khanh ngã xuống! Bảo nàng làm sao mà bình tĩnh được?
Vội vàng chạy đến bên vách núi, lúc ánh mắt chạm vào bờ vực sâu không đáy, Tần Mộ Dao chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống dưới đất.
Vách núi cao như vậy… Thiếu Khanh…
Không!
Nỗi đau dâng lên trong lòng Tần Mộ Dao.
Sẽ không đâu! Thiếu Khanh sẽ không sao!
Hắn đã từng nói muốn tận mắt nhìn thấy hài tử ra đời! Sao có thể có chuyện được chứ?
Tần Mộ Dao cố gắng thoát khỏi sự sợ hãi trong lòng.
Nhưng, nàng càng muốn dứt bỏ, thì cảm giác sợ hãi lại càng níu chặt lấy trái tim nàng.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy mê muội, lập tức chìm vào hôn mê.
“Dao Nhi… Dao Nhi!”
Thương Kì Nhiên thử gọi.
Đến ngay cả người bình tĩnh như hắn mà giờ phút này còn lo lắng nói không ra lời.
Hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của Thiếu Khanh trong lòng Dao Nhi.
Nhìn Tần Mộ Dao vừa ngất xỉu, trong mắt Thương Kì Nhiên xẹt qua một tia kiên định.
Giây tiếp theo, dứt khoát vứt thanh kiếm chưa từng rời tay, thật cẩn thận ôm Tần Mộ Dao, chạy vội về phía xe ngựa..