Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 8: Giấc Mộng Xe Sang


Bạn đang đọc Cực Phẩm Đại Thiếu – Chương 8: Giấc Mộng Xe Sang


“Ba mươi lăm tỷ? Không thành vấn đề”” Lâm Thiên gật đầu nói.

“Được rồi, thống nhất vậy đi!” Người đàn ông đầu trọc lập tức vỗ tay.
Dưới số tiền lớn đó, cái gọi là đạo đức nghề nghiệp hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Lâm Thiên chuyển ngay mười bảy tỷ rưỡi cho họ.
Sau khi nhận được tin nhắn của ngân hàng, người đàn ông đầu trọc cười tưới đến mức không khép được miệng.

“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết ai là người đã sai khiến các anh chưa?” Lâm Thiên hỏi.

“Là Ngô Đại Phúc.” Người đàn ông đầu trọc nói thẳng ra một cái tên.

“Ngô Đại Phúc?” Lâm Thiên hip híp mắt, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Sau khi Lâm Thiên chuyển mười bảy tỷ rưỡi còn lại cho gỡ đầu trọc, bọn họ cũng tuân thủ lời hứa thể Làm Thiên xuống xe ngay lập tức.
Sau đó chiếc xe thương vụ màu đen từ từ rời đi.

“Bố con nhà họ Ngô, xem ra các người thật sự muốn chết rồi!” Đay mắt Lâm Thiên bắt đầu hiện lên một tia hung ác.
Vốn đi sau khi Lâm Thiên đuổi việc bố con nhà họ Ngô thì cậu cũng không có ý định gây phiền phức cho họ nhưng bọn họ lại thuê người để giết câu, việc này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!
Ngay sau đó, Lâm Thiên lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho tổng giám đốc mới là Lưu Thân.

“Lưu Thân, bây giờ tôi đang ở đường Điền Lâm, ông lái xe đến đây đón tôi đi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông!” ***
Nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes Benz dừng lại trước mặt Lâm Thiên, Lưu Thân từ trên xe bước xuống.

“Chủ tịch, muộn như vậy rồi sao cậu lại ở một nơi hoang vắng thế này?” Lưu Thân kinh ngạc hỏi.

“Lên xe rồi nói.” Lâm Thiên trực tiếp lên xe
Sau khi ngồi vào trong xe, Lâm Thiên kể hết những chuyện đã xảy ra cho Lưu Thân nghe.

“Tên Ngô Đại Phúc này thật sự có gan to bằng trời” Sau khi nghe xong những lời Lam Thiên nói thì Lưu Thân tức giản nghiến răng nghiến lợi “Đúng rồi chủ tịch, trong nhiều năm nay, bố con nhà họ Ngô ở trong công ty đã tham o không ít.

Tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ, chỉ cần kiện lên tòa thì có thể tuyên án hai bố con ông ta hơn mười năm từ cũng không thành vấn đề.


Mà chúng ta động tay một chút, cũng có thể phân quyết bọn họ ở tù hai mươi năm.” “Thật sao? Vậy thì cứ để bố con bọn họ vào đó sám hối đi, chuyện này giao cho ông đó.” Lâm Thiên hip mắt nói.
Vốn là Lâm Thiên định cắt luôn đường sống của bố con nhà họ Ngô, nhưng nghĩ lại nếu như để hai bố con bọn họ vào tù, cả đời ân hận trong đó thì cũng không phải không thể: “Chủ tịch cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt” Lưu Thân hứa hẹn nói.

“Đúng rồi Lưu Thân, công ty vật liệu xây dựng là một trong những công ty cung cấp vật liệu cho chúng ta đúng không?” Lâm Thiên hỏi.
Công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt là công ty của Trương Hách, bạn học cùng lớp của Lâm Thiên.

“Vâng.” Lưu Thân gật đầu, “Nếu như ngừng hợp tác với họ thì có ảnh hưởng lớn đến công ty hay không?” Lâm Thiên hỏi tiếp.

“Không có gì ảnh hưởng, đối một công ty cung cấp vật liệu khác là được, hiện nay có rất nhiều công ty đang cạnh tranh để cung cấp vật liệu cho chúng ta.

Lúc đầu công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt này đã hối lộ bố con nhà họ Ngô nên mới thành công đạt được hợp đồng hợp tác với công ty chúng ta đẩy.” Lưu Thân nói.

“Được, tôi hiểu rồi.” Lâm Thiên gật đầu.

“Còn nữa chủ tịch, tin tức về việc cậu vừa tiếp nhận công ty đã được rất nhiều đối tác biết đến, bạn họ đều muốn gặp cậu đẩy, bao gồm cả công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt mà cậu vừa mới nhắc đến nữa.” Lưu Thân nói.
Sau khi dừng lại một chút, Lưu Thân tiếp tục nói: “Vì vậy, tôi sẽ chuẩn bị một buổi tiệc rượu nhỏ mời ông chủ của các công ty này tới, đến lúc đó cầu có thể đến tham dự gặp mặt bọn họ, cậu cảm thấy thế nào?” “Được, ông cứ sắp xếp đi.” Lâm Thiên gật đầu.
Ngay sau đó, Lưu Thân lái xe đưa Lâm Thiên trở lại trường học, về phần tiệc rượu thì Lưu Thần đã lên lịch vào thứ bảy tuần này.

Trung Châu.
Bên trong nhà họ Lưu.

“Thạch Hàn, câu chắc chắn cháu ngoại tôi đã an toàn rồi chứ?” Ông cụ Lê Chí Thành hội đầu bên kia điện thoại.

“Ông chủ, tôi chắc chắn, tôi luôn luôn đi theo xe của cậu Lâm Thiên, cậu ấy đã được đưa về trường học rồi.” Một giọng nói khản khán từ bên kia điện thoại truyền tới.

“Tốt lắm, cậu có biết thắng bé dùng cách gì để thoát khỏi bọn xã hội đen hay không?” Ông Lê hỏi.

“Ông chủ, việc này tôi cũng không rõ.” Đầu bên kia đáp lại.

Ngừng một chút, người đàn ông hỏi qua điện thoại: “Ông chủ, tôi có cần thay cậu Lâm ra tay giết bố con nhà họ Ngô hay không?” “Không cần, để nó tự giải quyết đi, đây cũng là bài tập cho nó rèn luyện.


Thạch Hàn, cậu cứ tiếp tục âm thẩm bảo vệ cho nó an toàn là được.” Lê Chí Thành nói.
Sau khi cúp điện thoại.

“Ông chủ, cậu Lâm Thiên thực sự rất có năng lực, cậu ấy đã dùng chính khả năng của mình để giải quyết hết tất cả những rắc rối này, tôi nghĩ Thạch Hàn không cần phải ra tay đâu.” Thư kí Trưởng cười nói: “Ừm, tôi đã cho rằng tháng nhóc này không có cách nào giải quyết được, không ngờ nó lại có thể tự thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.

Hừ, rất tốt
Ông Lê vuốt râu, trên mặt nở một nụ cười hải lòng “Tôi rất muốn biết cậu chủ đã dùng cách gì để giải quyết chuyện này.” Thư kí Trương tò mò nói, “Ha ha, tôi cũng muốn biết Lần sau tôi chắc chắn phải hỏi nó một chút.” Ông cụ Lê cười ha ha.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Bên trong biệt thự nhà họ Ngô.
Cậu chủ Ngô và Thanh Mai đang ngồi trong “Cậu chủ Ngô, hôm nay chúng ta thật sự có thể phòng khách.

nhìn thấy tên khốn Lâm Thiên kia chết sao?” Phi Phi hỏi.

“Yên tâm đi, bây giờ chắc chắn cậu ta xong đời rồi!” Cậu chủ Ngô mim cười, anh ta tự cho rằng kể hoạch của bố con anh ta không có kẽ hở nào trời không biết đất không hay.

Lúc này, Ngô Đại Phúc từ trên lầu đi xuống.

“Tại sao vẫn chưa nhận được tin tức gì, cũng không liên lạc được với tên đầu trọc đó chứ?” Ngô Đại Phúc lộ ra vẻ lo lắng.
Theo kế hoạch của bọn họ, tên đầu trọc mà họ đã thuê đáng lẽ phải giải quyết Lâm Thiên vào đêm qua, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Hơn nữa, Ngô Đại Phúc phát hiện điện thoại của tên đầu trọc này đã tắt máy.

khi cậu chủ Ngô nghe rằng không thể gọi được điện thoại được thì anh ta cũng lo lắng đứng bật dậy.

“Bố, chắc không…!không xảy ra chuyện gì đầu đúng không?” Cậu chủ Ngô lo lắng nói.

“Có lẽ là không, kế hoạch của chúng ta không hề có kẽ hở.

Có lẽ là điện thoại của tên đầu trọc hết pin, bọn chúng làm sao lại..” Ngô Đại Phúc nói.


“Rám rám rám!”
Đúng lúc này, một loạt tiếng đập cửa vang lên.

“Chắc chắn là tên đầu trọc quay lại, để con đi mở cửa!” Cậu chủ Ngô vội vàng chạy đến mở cửa
Ngô Đại Phúc cũng vội vàng theo sau.
Cửa chính mở ra.

303 Đập vào mặt bọn họ lại là bóng dáng của Lưu
Thán “Lưu Lưu Thân! Tại sao lại là ông?” Mặt mũi Ngôi Đại Phúc và cậu chủ Ngôn tràn đầy vẻ kinh ngạc, “Chào hai người, chủ tịch Lâm Thiên nhờ tôi mang đến một tin tức cho hai người, hiện tại cậu ấy đang rất khỏe, chút thủ đoạn nhỏ mà các người dùng để đối phó với cậu ấy còn quá kém.” Lưu Thân cười nói.

“Ông…!ông nói gì? Câu ta không sao à?”
Cà Ngô Đại Dũng và câu chủ Ngô đều trợn to mắt.
Họ không thể tưởng tượng được, làm sao Lâm Thiện có thể trốn thoát với kế hoạch trời không biết đất không hay của họ cơ chứ, “Đúng vậy, cậu ấy không sao nhưng các người đã chọc giận cậu ấy nên các người sắp xong đời rồi!” Lưu Thân cười lạnh.
Am!
Đột nhiên, bảy tám người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát từ hai bên Lưu Thân xông vào bắt giữ bố con nhà họ Ngô và Thanh Mai.

“Các người muốn làm gì?” “Đúng vậy, các người đang làm gì vậy?” Ngô Đại Phúc và cầu chủ Ngô cùng hết to lên, Thanh Mai đứng trong nhà sợ đến xanh mát.

“Ngô Đại Phúc, mấy năm nay bố con các người tham ô bao nhiều ở công ty, chẳng lẽ các người không biết sao? Tôi đã có chứng cứ trong tay, bây giờ đã đến lúc bắt các người, số tiền lớn như vậy đủ để các người ngồi từ hết nửa đời còn lại rồi.” Lưu Thân cười lạnh nói.

“Cái gì?” Ngô Đại Phúc lại kinh hãi một lần nữa ông ta đương nhiên biết mình đã tham ô bao nhiêu tiền của công ty.

“Vốn đi chủ tịch Lâm chỉ định sa thải hai người, không tiếp tục tra xét các người nữa nhưng mà các người lại không biết tốt xấu còn muốn giết cậu ấy, đó chính là tự mình tìm đường chết!” Lưu Thân lạnh lùng nói.

“Bố, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Con không muốn vào tù, con không muốn!” Cậu chủ Ngô bị công tay, hoảng sợ không thôi.

“Chất” “Mày vẫn không biết xấu hổ à mà còn kêu gào nếu không phải do mày cướp bạn gái của Lâm Thiên thì chuyện này có xảy ra không?”
Ngô Đại Phúc thẳng tay tát vào mặt cầu chủ Ngôi “Đua người di
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đứng đầu vung tay lên, trực tiếp đưa bố con nhà họ Ngô rời khỏi biệt thự
Đứng trong biệt thự, Thanh Mai hoàn toàn choáng vắng khi nhìn thấy hai bố con nhà họ Ngô bị bắt đi.
Đối với Thanh Mai mà nói, nếu cậu chủ Ngô ngồi tủ thi cô ta sẽ mất đi tất cả!
Lúc này, Thanh Mai cảm thấy thật sự hối hận, hối hận vì đã vứt bỏ Lâm Thiên để đi theo cậu chủ Ngô, nếu không vứt bỏ Lâm Thiên thì bây giờ cô ta đã là vợ của chủ tịch rồi.
Chỉ tiếc rằng trên đời này không bán thuốc hồi hận.
Bên kia, Lâm Thiên không đến lớp vào buổi sáng mà đi thẳng tới cửa hàng xe 4S chuẩn bị mua một chiếc xe.

Với tư cách là một đứa học sinh, mặc dù trước kia Lâm Thiên vô cùng nghèo nhưng cậu vẫn có một chút hiểu biết về các loại xe.
Về việc mua xe gì, trong lòng Lâm Thiên đã có sẵn dự định, 1003 Ở lối vào cửa hàng Lamborghini 45.

“Chính là nơi này.” Làm Thien khe mim cưới.
Lâm Thiên từng nhìn thấy một chiếc siêu xe Lamborghini chạy trên đường, phong cách và vẻ ngoài của nó thực sự rất thu hút, cho nên đến tận bây giờ hình ảnh của nó vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức cậu.
Lâm Thiên có thể khẳng định rằng đó là chiếc xe đẹp nhất mà cậu từng thấy
Lúc đó cậu đã tưởng tượng rằng nếu như mình có thể có được chiếc xe này thì tuyệt biết mấy.
Nhưng Lâm Thiên biết một thằng nhóc nghèo kiết xác như mình thì cả đời này cũng không thể mua nổi chiếc xe đó.
Mà bây giờ, thân là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam, Lâm Thiên chắc chắn có đủ tiền để biến ước mơ của mình thành hiện thực.
Vì vậy, kể từ khi có ý định mua xe, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Thiên là mua một chiếc Lamborghini để hoàn thành ước mơ mà cậu đã từng có.
Ngay sau đó, Lâm Thiên bước thẳng về phía cửa hàng.
Cửa hàng bán xe 45 hạng sang này, bình thường cực kỳ it khách, bên trong cũng rất vắng vẻ không có vị khách nào, nói cho cùng thì không phải ai cũng có thể mua được một chiếc Lamborgini “Chờ một chút
Vừa tới cửa một nhân viên bán hàng đứng trước cửa đã ngăn Lâm Thiên lại.

“Ồ, cậu là…!cậu là Lâm Thiên?” Trong nháy mắt, người đàn ông nhận ra Làm Thiên.

“Anh là?”
Lâm Thiên thấy nhân viên bản hàng này rất quen.

“Tôi là Sùng Cương, bạn học hồi tiểu học của cậu, cậu không nhớ sao?” Nhân viên bán hàng cười nói.
Khi Lâm Thiên nghe anh ta nói tên của mình thì lập tức nhớ lại.

“Sùng Cường, công việc của cậu cũng tốt nhị”
Lâm Thiên cười nói.

“Cũng không tệ lắm.” Sùng Cương cố ý ưỡn ngực tự hào nói.
Sùng Cương nhìn thấy Lâm Thiên mặc một bộ đồ vỉa hè thì anh ta ngay lập tức nghĩ rằng Lâm Thiên bây giờ thật sự rất nghèo, ít nhất thì còn nghèo hơn anh ta nhiều.
Vì vậy, ở trước mặt Lâm Thiên, anh ta cảm thấy bản thân rất kiêu ngạo, rất sĩ diện
Ngay sau đó, Sùng Cương nhìn Lâm Thiên cười nói: “Mà này Lâm Thiên, sao cậu lại ở đây? Không phải đến xin việc chứ Ở đây chúng tôi bắn siêu xe, không tuyển những nhân viên có gu thẩm mỹ thấp đầu…
Mặc dù Sùng Cương đang mìm cười nhưng giọng điệu của anh ta lại mang theo vài phần khinh thường.

“Chỉ sợ cậu hiểu lầm rồi, tôi đến đây để mua xe.

” Lâm Thiên thờ ơ nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.