Bạn đang đọc Cực Phẩm Đại Thiếu – Chương 5: Sóng Gió Chuyện Trục Xuất
Trong lòng hiệu trường rất rõ, người có thể tùy ý lấy ra ba mươi tỷ để quyên góp, nhất định có gia cảnh không tầm thường, trong nhà phải cực kỳ giàu có thì mới làm được.
Loại câu chủ siêu giàu này, đến hiệu trường cũng phải coi là thần là thành.
“Tôi tên Lâm Thiên “
Lâm Thiên xoay người ngồi xuống, sau đó vắt chéo chân, nói: “Hiệu trường, ba mươi ti này của em cũng không phải quyên góp cho vui, em có hai yêu cầu.” “Cậu nói! Cậu cứ nói đi.” Hiệu trưởng gật đầu.
Hiệu trường cũng đã suy nghĩ rồi, làm gì có ai lại đi quyên góp không không như vậy? Đương nhiên là còn có mục đích ẩn đằng sau nữa.
Lâm Thiên uống một ngụm trà do thư ký đưa lên, sau đó lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, đuổi thầy Trịnh Thăng Thất khỏi cái trường này.
Thứ hai, báo giáo viên khoa em không được làm khó am, phải cho em nghỉ học tuỳ thích”.
Đương nhiên là được!” Hiệu trưởng còn chưa nghĩ gì nhiều đã nhanh chóng đồng ý.
Trục xuất một thầy giáo thấp cổ bé họng là chuyển dễ như trở bàn tay.
Dù sao thì trường chẳng thiếu gì giáo viên, ba mươi tỉ mới quan trọng! “Được, vậy em không quấy rầy hiệu trưởng nữa.
Về chuyện trục xuất, mong hiệu trưởng nhanh chóng thông báo.” Lâm Thiên đứng lên.
Lần này mục đích của Lâm Thiên tới đây là để yêu cầu trục xuất Trịnh đồ tể, hiện giờ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.
“Đề tôi tiến cậu Lâm.
Hiệu trưởng theo sát phía sau Lâm Thiên, đi một đường tiến Lâm Thiên ra khỏi văn phòng.
Sau khi Lâm Thiên đi khỏi.
“Tiểu Lý, cậu đi điều tra hồ sơ của nó một chút, xem nó rốt cuộc là câu chủ của nhà nào!” Hiệu trưởng phân phó với thư kỷ như thế.
Chi dựa vào việc Lâm Thiên có thể tùy tay bỏ ra ba mươi tỉ, hiệu trường chắc chắn rằng bởi cảnh nhà Lâm Thiên rất khủng khiếp! “Vâng, tôi làm ngay đây!” Thư kỳ vội đáp Hai giờ chiều, trong phòng học.
“Lâm Thiên, cậu mới tới văn phòng Trịnh để tế đúng không? Ông ấy có tha cho cậu không?” Hoàng Luân ngôi củng bản hỏi, “Ông ta không đồng ý, bởi vì mình không hề xin lỗi ông ta, ông ta mới là người nên xin lỗi mình.” Lâm Thiên nhẹ nhàng, bằng quả nổi.
“Gì cơ? Thằng nhóc Lâm Thiên này, cậu ấm đầu ả?” Hoàng Luân bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Yên tâm đi, mình ổn.
Về phần Trịnh đổ tế, ông ta dám đụng đến mình, thì chờ bị trục xuất đi là vừa.
Khóe miệng Lâm Thiên lộ ra một nụ cười.
“Lâm Thiên, câu còn dám nói cậu không bị sốt, cậu đang nói sàng đó biết không? Cậu nên đi xin lỗi Trịnh đổ tế mau đi, bằng không, đến khi thi cuối kì ông ta làm khó cậu là phiền phức lắm đấy.” Hoàng Luân vội vàng nói.
Trong mắt Hoàng Luân, bọn họ đều là sinh viên nghèo, không được phép đông chạm tới giáo viên.
Đoạn đối thoại của Lâm Thiên và Hoàng Luân bị Trương Hách ngồi đằng sau nghe được hết.
Trương Hách là bạn cùng lớp của Làm Thiên Bố cầu ta buôn bán vật liệu xây dựng, trong nhà có rất nhiều tiền, hơn nữa cậu ta còn có mối quan hệ xã qua với rất nhiều người.
Chỉ bằng hai cái này, bình thường ở trong khoa Trương Hách rất vênh vào, kiêu căng, chẳng ai dam động đến cậu ta “Lâm Thiên, mày vừa nói Trịnh đổ tể đụng đến mày thì chỉ có nước bị đuổi cổ khỏi trường ư? Ha ha, con mẹ nó mày nổ vừa thôi, ông nội mày cười bể bụng rồi đây này!” Trương Hách cười nói,
Ngay sau đó, Trương Hách đứng lên, cao giọng nói: “Mọi người ơi, Lâm Thiên vừa mới nói, Trịnh đồ tể chọc vào nó, cho nên Trịnh đồ tể sẽ bị trục xuất, mọi người nói xem lời nó đáng tin không?”
Giọng Trương Hách rất to, to đến mức tất cả các bạn cùng lớp của bọn họ đều nghe rõ.
Mọi người nghe vậy thì hào hứng nhìn về phía Trương Hách và Lâm Thiên.
“Đúng, tôi nói vậy đấy! Có vấn đề gì ư? Trịnh để tế dụng đến tôi thì phải bị trục xuất, Chúa cũng không giữ nổi ông ta!” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Cái gì? Chúa cũng không giữ nổi ông ta sao? “Ha ha!”
Cả Trường Hạch và đám bạn đều phá lên cười.
“Trời ơi, tháng nhóc Lâm Thiên này bình thường rất thành thật mà, sao giờ nổ to thể”.
“Nó tưởng nó là con nhà giàu đó, nghèo kiết xác như nó cũng đòi đuổi Trình đổ tế à?”
Hầu hết bạn học trong khoa đều biết nhà Lâm Thiên rất nghèo, ai sẽ tin rằng Lâm Thiên có khả năng đuổi cổ Trịnh đồ tể cơ chứ.
Ngay cà Hoàng Luân cũng chọc Lâm Thiên, nhỏ giọng nói: “Lâm Thiên, cậu khoác lác với mình thì được, sao lại khoác lác với mọi người thế, cậu không cần mặt mũi nữa hả?” “Hoàng Luân, mình thật sự không nói khoác.” Lâm Thiên bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Xem ra hôm nay cậu nóng đầu thật rồi.” Hoàng Luân cạn lời, không biết nên nói gì.
Đối với phản ứng của Hoàng Luân, Lâm Thiên cũng không ngạc nhiên, dù sao thì Hoàng Luận hiệu rất rõ hoàn cảnh của gia đình cậu “Reng reng reng!” Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Tiết đầu của buổi chiều là tiết của Trịnh do tế.
Ông ta chậm rãi đi vào phòng học.
“Thầy Trinh “
Trương Hách đột nhiên đứng lên, nói: “Thầy Trinh, vừa rồi Lâm Thiên còn nói khoác lác, nói thấy động đến nó nên sẽ bị trục xuất Sau khi nói xong, Trương Hách liền khoanh tay cười, chuẩn bị xem kịch vui.
Trịnh đồ tể nghe vậy, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Giữa trưa Lâm Thiên trả treo với ông trong văn phòng, đã làm ông cực kỳ khó chịu, cơn giận còn chưa nguôi thì bây giờ lại được đốt cháy to hơn.
“Rám!”
Trịnh đồ tể hung hăng vứt sách giáo khoa lên bàn, sau đó xụ mặt, mắng Lâm Thiên: “Lâm Thiên.
Cậu không muốn sống nữa đúng không! Cậu dám nhạo báng thầy giáo, tôi sẽ bảo trường phạt cầu t “Ôi! Thằng nhóc Lâm Thiên này gặp xui xẻo rồi Trương Hách và đảm bạn xấu của cậu ta ngồi một bên xem kịch, huýt sáo nom rất vui vẻ.
Máy bạn khác cũng thảm lắc đầu, một học sinh nghèo bình thường lại động chạm đến thầy giáo, thật là không sáng suốt.
“Lâm Thiên Cầu câu phủ nhận nhanh đi Nói rằng cậu chưa từng nói như thế, rồi còn phải xin lỗi nữa, nếu không cậu sẽ tiêu đời đó.” Hoàng Luân dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Thiên,
Quả nhiên Lâm Thiên đã đứng dậy.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chủ của mọi người, câu cười nói: “Trịnh đồ tể, Trương Hách nói đúng đấy, tôi xác thực có nói như vậy!”
Ó!
Lời Lâm Thiên vừa phát ra, toàn bộ phòng học tức khác ổ lên.
“Nó thừa nhận? Nó…!nó còn gọi thẳng biệt danh Trịnh đổ tể của ông ấy!” “Trời má, tên này thật sự đang tìm đường chết mà Còn muốn học tiếp không vậy? Còn muốn tốt nghiệp không vậy?”
Ở trong mắt các bạn học, Lâm Thiên thực sự điện rồi.
Trước nay chưa từng có ai dám đứng trước mặt Trình đổ tẻ gọi ông ấy là Trịnh đó tá cả.
Wow!
Trình đồ tể đứng trên bục giảng, trong mắt công lóe lên cơn giận không thể kìm được “Lâm Thiên, tôi nói cho cậu biết.
Nếu cậu còn có thể tốt nghiệp, tôi sẽ viết ngược tên tôi!” Trịnh để tế phản nộ rộng lớn.
Đúng lúc này, một thầy giáo dẫn theo hai bảo vệ xuất hiện ở cửa phòng học.
“Thầy Ngô, sao ông lại tới đây?”
Sau khi nhìn thấy vị chủ nhiệm này, Trịnh đồ tể với vàng đổi sang vẻ mặt tươi cười “Trịnh Thăng Thất, ông bị trục xuất! Hiệu trưởng bảo ông ấy muốn ông cút khỏi cái trường này ngay lập tức!” Thầy Ngô lạnh nhạt nói.
“Sao…!sao cơ?! Tôi bị trục xuất sao?” Sắc mặt Trịnh đồ tể bỗng nhiên biến sắc “Thầy Ngô, ông đùa tôi phải không? Sao…!sao đột nhiên tôi lại bị trục xuất?” Trịnh đổ tể cười lớn, hỏi.
“Trịnh Thăng Thất, ông thấy tôi giống đang nói giớn với ông không? Bảo vệ, tổng Trịnh Thăng Thất ra khỏi day!” Thấy Ngô trực tiếp vung tay lên Hai bảo vệ lập tức tiến lên, chế trụ Trình độ tế “Khoan, khoan! Thấy Ngô, ông nhằm người đúng không? Chuyện này sao có thể xảy ra được!”
Trịnh đồ tể bị lôi ra khỏi phòng học, tiếng kêu ta của ông ta vang lên không ngừng.
Thấy Ngô sau khi nói với cả lớp một câu: “Mọi người cứ tự học trước đi”, thì cũng ngay lập tức rồi khỏi phòng học.
Giờ này phút này, toàn bộ phòng học đều chim vào một khoảng yên tĩnh quái dị.
Rất nhiều sinh viên đều không kìm được mà nhìn về phía Lâm Thiên.
Bọn họ nghĩ đến lời Lâm Thiên từng nói, Trịnh đồ tể dụng vào cậu, cho nên Trịnh đổ tể sẽ bị trục xuất.
Lúc ấy bọn họ cho rằng đây chỉ là một trò hề, thậm chí còn mỉa mai Lâm Thiên khoác lác.
Mà hiện tại, Trịnh đổ tể thật sự đã bị trục xuất rồi.
Lời Lâm Thiên nói, thế mà lại trở thành sự thật
Trong lòng mọi người không ngừng chấn động, chẳng lẽ đột nhiên Trịnh đồ tể bị trục xuất, thật sự là vì Lâm Thiên sao? “Trương Hách, lời của tháng nhọc Lâm Thiên này ứng nghiệm rồi.
Chuyện Trịnh đồ tể bị trục xuất có khi thật sự do Lâm Thiên làm đòi” Một tên gây ngồi bên cạnh Trương Hách nói với vẻ khiếp sợ.
“Sao lại thế được! Nó chỉ là một cái tên nghèo kiết xác.
Chắc chắn là tên nhóc này nghe được từ đầu đó việc Trinh đó tể bị trục xuất.
Nên nó mới nói thế để làm màu đó!” Trương Hách đáp “Đúng đúng đúng! Chắc chắn là thế!” Đám người bên cạnh Trương Hách liên tục gật đầu.
“Hừ, vì nó biết Trịnh đồ tể sẽ bị trục xuất, cho nên lúc này mới dám đối đầu với Trịnh đồ tể.
Nếu không, một tên nghèo như nó, cho một trăm lá gan nó cũng không dám chống đối thấy giáo!” Trương Hách lạnh lùng nói.
“Trương Hách phân tích hợp lý đó.” Đám người bên cạnh Trương Hách gật đầu lia lia.
Sau khi bạn cùng lớp nghe được lời của Trương Hách, mọi người cũng cảm thấy có lý.
Hoàng Luân không kim được mà nói: “Lâm Thiên, thằng nhóc nhà cậu may đó.
May mà đột nhiên Trịnh đồ tể bị trục xuất, nếu không cậu dám đối đầu với lão như vậy, thật sự sẽ xong đời đó!”
Lâm Thiên cười cười, việc Trịnh đồ tể bị trục xuất là do chính câu làm, chứ không phải vận may gì hết Trước cổng trường.
Trịnh đố tế bị hai bảo vệ hung tợn ném khỏi cửa trường.
“Thầy Ngô, rốt cuộc là tại sao? Dù có trục xuất tôi, tôi cũng cần một lý do!” Trịnh đồ tể ngã trên mặt đất, mặt ông ta đầy vẻ không cam lỏng.
“Hiệu trưởng bảo tôi chuyển lời cho ông, ông động phải người không nên động rồi” Thầy Ngô thần nhiên nói.
“Ai? Là ai?” Trịnh đổ tế ngầng đầu chất vấn.
Thầy Ngô phun ra hai chữ: “Lâm Thiên!” “Cái gì? Lâm…!Lâm Thiên?”
Trình đổ tể như bị sét đánh vào đầu, ông ta ngày ngần cả người.
Bên kia, trong phòng học.
Bảng nhiên Trịnh đồ tể bị trục xuất, mọi người chỉ có thể tự học, nhiều người lấy di động ra chơi tiếp.
VỆ, ê, có người ở trên mạng nói, có sinh viên năm 2 quyên góp cho trường mình ba mươi tỷ đồn “Ba tỷ? Thật hay giả vây “Đương nhiên là thật rồi, website chính thức của trường đã có thông báo, không tin thì các cầu xem đi Trên các diễn đàn sinh viên đều đang điên cuống lán truyền tin này đói
Đột nhiên chuyện có một sinh viên quyên góp cho trường ba mươi tỷ truyền quanh phòng học, sau đó cả lớp đều sôi nổi bản tán vấn đề này.
“Trời ơi! Ba mươi tỷ đó! Là anh em nào quyên góp thế? Học khoa nào thấp” “Đúng vậy đúng vậy! Là người giàu phương nào vậy?”
Mọi người đều rất muốn biết tên giàu nứt đồ đổ vách này rốt cuộc là ai!
Phải biết rằng, có thể tùy tay lấy ra ba mươi tỷ để quyền góp cho trường, trong nhà nhất định phải cực kỳ giàu có mới dám làm thế đó!
Ngay cả Trương Hách cũng rất ngạc nhiên, xuất xoa không dứt.
Nhà cậu ta tuy có tiền, nhưng tiền tiêu vặt của cậu ta cũng có hạn.
Đừng nói là ba mươi tỷ đến cả ba mười triệu câu ta còn chưa có được
Trong lòng Trương Hách rất hiểu loại con nhà giàu như thế này, tuyệt đối trâu bò hơn cậu ta gặp nhiều lần!.