Bạn đang đọc Cực Phẩm Đại Thiếu – Chương 22: Thạch Hàn
“Ông ngoại, anh ta là ai vậy?” Lâm Thiên muốn biết người này từ đầu tới.
“Cậu ta tên là Thạch Hàn.
Cậu ta khi còn trẻ đã từng phục vụ trong đơn vị bộ đội đặc chủng.
Sau khi giải nghệ, cậu ta trở thành một tay đấm ở thế giới ngầm.
Ông đã từng cứu mạng cậu ta.
Kể từ đó, cậu ta đi theo ông.
Đến nay, cậu ta đã ở bên ông mười năm” Lê Chí Thành nhớ lại.
“Bộ đội đặc chủng về hưu? Tay đấm ở thế giới ngầm?”
Lâm Thiên giật mình, Lâm Thiên trước đây chỉ là một cậu bé nghèo, căn bản chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện này.
“Thiên Nhi, nói thật cho cháu biết, khoảng thời gian này ông vẫn để Thạch Hàn bí mật bảo vệ cháu, ông không muốn đứa cháu nội của mình gặp phải bất trắc gì.” Lê Chí Thành cười nói.
“Vậy sao? Cảm ơn ông ngoại” Lâm Thiên lập tức gật đầu.
Lần trước Lâm Thiên bị bắt cóc, Lâm Thiên vẫn cảm thấy tính mạng của mình sẽ không có chuyện gì.
Giờ nghĩ lại, hóa ra ông ngoại đã nghĩ đến sự an toàn cho bản thân, nếu kẻ bắt cóc không để anh đi, Thạch Hàn có thể sẽ giải cứu anh.
“Nhưng ông ngoại.
Dù sao anh ta cũng chỉ là một người, một người khó đánh lại nhiều người.
Nếu thật sự gặp phải nhiều kẻ địch, có thể một mình anh ta sẽ không chống chọi được” Lâm Thiên lắc đầu.
Cậu chủ nhỏ, cậu đang nghi ngờ năng lực của tôi” Giọng nói của Thạch Hàn khàn khàn,
“Đây không phải là nghi ngờ.
Tôi chỉ nói sự thật” Lâm Thiên xua tay.
“Ha ha, Thạch Hàn, thể hiện năng lực của cậu cho cháu trai tôi xem đi” Lê Chí Thành cười nói.
Thạch Hàn gật đầu, sau đó lập tức xoay người và tung một cú đấm vào tường.
“Rầm!”
Với một cú đấm, một vết nứt như mạng nhện xuất hiện ở nơi mà nắm đấm đánh trúng!
“Trời ạ! Cái này.” Lâm Thiên không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thế này đúng là quá khốc liệt, một cú đấm có thể làm vỡ tường? Điều này đã vượt quá nhận thức trước đây của Lâm Thiên.
Nếu nắm đấm này đánh vào người nào đó, chẳng phải sẽ trực tiếp giết người sao? Lâm Thiên cảm thấy rợn tóc gáy sau khi nghĩ về điều đó!
“Chủ nhân nhỏ, không làm cậu thất vọng đúng không?” Thạch Hàn khàn giọng
nói.
“Lợi hại!” Lâm Thiên giơ ngón tay cái với Thạch Hàn.
Khi ông ngoại Lê Chí Thành nhìn thấy điều này, ông cười và nói:
“Lâm Thiên, từ hôm nay, ông chính thức giao Thạch Hàn cho cháu.
Từ nay về sau cậu ta sẽ là vệ sĩ đảm bảo an toàn cho cháu.
Thạch Hàn tuyệt đối trung thành với cháu nên cứ yên tâm đi”.
“Vậy thì cám ơn ông ngoại” Lâm Thiên cười cười, không có từ chối.
Lần trước bị bắt cóc, Lâm Thiên hiểu được dù có tiền nhưng không có võ công, nếu thật sự gặp phải kẻ địch trả thù thì có một vệ sĩ mạnh mẽ là rất quan trọng.
“Thạch Hàn, cậu đã nhìn thấy cậu chủ nhỏ chưa? Lê Chí Thành nói với Thạch Hàn.
Thạch Hàn gật đầu, sau đó đi tới Lâm Thiên, cúi đầu nói: “Chủ nhân nhỏ!”
“Thạch Hàn.
Đừng lo lắng, đi theo tôi sẽ không bao giờ để cho anh thiệt thòi!” Lâm Thiên cười nói.
Lúc này, Lê Chí Thành lại lên tiếng:
“Cháu trai, ông cũng có một yêu cầu.
Thạch Hàn sẽ chỉ hành động khi tính.
mạng của cháu thực sự gặp nguy hiểm.
Trong tình huống bình thường, Thạch Hàn chỉ ở trong bóng tối, để cháu có thể rèn luyện sức khỏe cho cháu tốt hơn”.
“Không thành vấn đề!” Lâm Thiên lập tức đáp lại, ý của ông ngoại rất có lý.
“Đúng rồi, cháu trai, còn một chuyện nữa.
Mẹ cháu bị bệnh nhiều năm qua, nên ông chuẩn bị đưa mẹ cháu ra nước ngoài dưỡng sức một thời gian” Lê Chí Thành nói.
“Vâng ạ!” Lâm Thiên gật đầu, chuyện này là vì mẹ anh, Lâm Thiên đương nhiên giơ tay tán thành.
“Thiên Nhi, trong thời gian mẹ cháu đi vắng, cháu phải chăm sóc bản thân thật tốt và gọi mẹ hoặc ông nếu có việc gì xảy ra” Mẹ Lâm Thiên nói với anh với vẻ mặt quan tâm.
Lâm Thiên bước tới và nắm lấy bàn tay dãi nắng dầm sương của mẹ.
“Mẹ, con sẽ tự lo liệu, mẹ cũng phải chăm sóc bản thân.
Mẹ đi nước ngoài cứ yên tâm chữa bệnh”
Cha của Lâm Thiên mất sớm, những năm tháng này một mình mẹ anh nuôi nấng, Lâm Thiên biết bà ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Sau khi ông ngoại ăn tối ở nhà.
Ngay tối hôm đó, ông cùng với mẹ anh rời thành phố Bảo Thạch…!
Chiều hôm sau.
Đại học Bảo Thạch, hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần của trường.
Trong lớp học.
“Anh lớn, cậu đã nghe gì chưa, hình như Trương Hách đã chuyển đến trường khác rồi.
Chắc là cậu ta sợ hãi bỏ đi vì sợ nhìn thấy cậu đấy.” Luân mập có vẻ hào hứng.
“Đã chuyển trường rồi sao?” Lâm Thiên cười cười, cũng không quá để ý.
“Này, thật đáng tiếc, ngày hôm qua tôi đi quá muộn, không thấy Trương Hách bị cậu dọn dẹp.
Chắc chắn sẽ thú vị lắm” Luân mập lắc đầu.
Lúc này, các bạn trong lớp cũng không ngừng bàn tán.
“Nghe nói gì chưa? Trương Hách làm thủ tục chuyển trường rồi” “Sao cậu ta lại chuyển trường đột ngột vậy?”
“Chẳng phải là liên quan đến Lâm Thiên sao? Thứ sáu tuần trước, Trương Hách còn nói sẽ để Lâm Thiên bị đuổi học.
Kết quả, Lâm Thiên hiện tại vẫn ổn, còn cậu ta lại chuyển trường?”
Nhiều bạn cùng lớp không khỏi liên tưởng đến chuyện chuyển trường cho Lâm Thiên.
Theo suy đoán của những bạn học, Trương Hách chắc chắn không thể chuyển trường mà không có lý do.
“Cái này…!không khả thi cho lắm thì phải? Lâm Thiên kia nhà nghèo đến rớt mùng tơi, làm gì mà ép buộc Trương Hách chuyển trường được?”
“Đúng vậy, cậu ta nghèo đến nỗi nhận hỗ trợ sinh viên nghèo hai năm liền, làm sao có thể đấu lại được Trương Hách? Trương Hách chuyển trường có lẽ vì nguyên nhân khác.”
“Đúng đúng đúng!”
Mặc dù theo những bằng chứng hiện có, Trương Hách đột nhiên chuyển.
trường, dường như liên quan đến Lâm Thiên nhiều nhất.
Nhưng không ai muốn tin, lý do rất đơn giản, gia đình Lâm Thiên nghèo, đây là sự thật mà hầu hết sinh viên đều biết.
Còn buổi tiệc hôm qua, đương nhiên bọn họ cũng không biết!
Sau khi lớp trưởng Như Tuyết nghe được tin đó, sự căng thẳng của cô cũng giảm bớt, bởi vì việc chuyển trường của Trương Hách có nghĩa là Trương Hách sẽ không còn gây rắc rối cho Lâm Thiên nữa.
Đúng vào lúc này.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi bước vào lớp, người đàn ông cao một mét tám, cực kỳ đẹp trai.
“Oa, là Trịnh Khả”.
Một số sinh viên trong lớp không nhịn được mà hét lên khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn.
Trịnh Khả này, Lâm Thiên cũng biết anh ta là trưởng ban đối ngoại của hội sinh viên, Lâm Thiên từng nghe người ta nói nữ sinh mà Trịnh Khả ngủ cùng xếp thành hàng dài.
Tất nhiên, điều này không ngăn được Trịnh Khả nổi tiếng.
Vẫn có rất nhiều cô gái hâm mộ Trịnh Khả vì anh ta cao ráo, đẹp trai và chơi bóng rổ rất giỏi.
Lâm Thiên khá chán ghét những kẻ đạo đức giả như Trịnh Khả.
“Tại sao anh lại đến lớp của chúng ta?” Lâm Thiên cau mày.
Sau khi Trịnh Khả vào lớp, cậu ta đi thẳng đến phía trước mặt lớp trưởng Như Tuyết ngồi hàng đầu.
“Đàn anh Trịnh Khả, có chuyện gì sao?” Như Tuyết ngẩng đầu nhìn Trịnh Khả.
“Đương nhiên là có chuyện, em ra bên ngoài nói chuyện với anh” Trịnh Khả nói.
“Được.”
Như Tuyết là một cán bộ của Phòng Đối ngoại Hội sinh viên, vì vậy cô gật đầu và lập tức đi theo Trịnh Khả ra khỏi lớp học.
“Luân mập, chúng ta đi xem một chút” Nhìn Trịnh Khả bộ dáng, Lâm Thiên luôn cảm thấy anh ta không có ý tốt.
Vì vậy, Lâm Thiên cùng Luân mập đi ra ngoài.
Ở cầu thang bên ngoài lớp học.
“Cán bộ Như Tuyết, với tư cách là trưởng phòng quan hệ đối ngoại của Hội sinh viên, anh giao cho em một nhiệm vụ Trịnh Khả nói.
“Đàn anh Trịnh Khả, anh nói đi” Như Tuyết gật đầu.
Như Tuyết là thành viên của phòng quan hệ đối ngoại của Hội sinh viên, trước mặt Trịnh Khả thì cô ấy tương đương với cấp dưới.
“Sắp tới trường sẽ tổ chức Thế vận hội mùa đông và cần một nhà tài trợ để họ tài trợ sáu trăm triệu cho Thế vận hội mùa đông.
Tôi nghĩ nhiệm vụ này phù hợp với em hơn” Trịnh Khả nói với Như Tuyết.
Ý của Trịnh Khả rất đơn giản, đó là để Như Tuyết tài trợ cho các hoạt động của trường.
Hạn mức là sáu trăm triệu! “Sáu trăm triệu? Chuyện này.
Đàn anh Trịnh Khả, cái này quá đáng rồi!” Như Tuyết bị số lượng tiền khiến cho kinh ngạc đến mức che miệng.
Trước đây, các khoản tài trợ chủ yếu là một trăm triệu đến một trăm năm mươi triệu, và hiếm khi có số tiền lớn đến sáu trăm triệu.
Tài trợ là một điều rất khó.
Tăng phí tài trợ lên sáu trăm triệu còn khó hơn.
“Thế vận hội mùa đông lần này sẽ được tổ chức hoành tráng hơn, và tất nhiên chi phí sẽ không quá thấp” Trịnh Khả nói.
Trịnh Khả ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Như Tuyết, việc càng khó thì càng rèn luyện con người.
Đây là cơ hội rèn.
luyện hiếm có.
Anh coi trọng em, nên mới giao nhiệm vụ này cho em, hiểu chưa?
“Đúng là nói linh tinh”.
Lâm Thiên trốn ở một bên nghe lén Trịnh Khả nói xong lời này, không nhịn được mà lắc đầu chế nhạo.
Các bộ trưởng và chủ tịch của các hội sinh viên này thích lấy danh nghĩa đào tạo người để những sinh viên ngây thơ này tham gia vào hội sinh viên.
Sau đó, lại để họ làm những chuyện khó khăn, trở thành nguồn lao động miễn phí cũng như phục vụ họ, và cuối cùng còn nhận được danh tiếng là người đào tạo.
Nhưng trên thực tế thì sao? Chủ nghĩa bóc lột của hội sinh viên rất nặng nề, một chủ tịch hội sinh viên có thể tuyển dụng mười mấy sinh viên nữ làm thư ký toàn thời gian cho mình.
Lâm Thiên không biết các trường đại học khác có như vậy không, nhưng ít nhất thì ở trường đại học Bảo Thạch là như thế này!
Luân mập gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, thằng này đúng là vô liêm sỉ.
Cũng may là tôi rời hội sinh viên sớm, nếu không sẽ bị bọn nó lợi dụng như chó rồi.”
Ở bên khác.
Sau khi Như Tuyết nghe những gì Trịnh Khả nói, cô cảm thấy lo lắng:
“Đàn anh Trịnh Khả, nhưng em thật sự lo lắng sẽ không hoàn thành được.
Sáu trăm triệu thật sự là quá nhiều!”
“Như Tuyết, em là cô gái xinh đẹp nhất trong Ban đối ngoại của chúng ta.
Chỉ cần em hy sinh thân thể, tôi nghĩ…!sáu trăm triệu tiền tài trợ có thể dễ dàng thu được” Trịnh Khả cười nói.