Bạn đang đọc Cực Phẩm Đại Thiếu – Chương 17: Gặp Lại Vương Mãn Linh
“Vâng…!vâng…!Tôi xin ghi nhớ những gì cậu đã dạy.”
Gã quản lý sảnh lau mồ hôi lạnh trên trán, gật gật đầu như gà mổ thóc.
Lâm Thiên nhìn gã quản lý sảnh, lạnh lùng nói:
“Anh dám đánh bạn của tôi, tôi sẽ báo cáo với giám đốc của cậu.
Về việc ông ta xử lý anh như thế nào, tôi nghĩ ông ta có quyết định của riêng mình!” Nói xong, Lâm Thiên gọi Hoàng Luân và cả hai đi vào khách sạn.
“Báo cáo…!Nói cho giám đốc?”
Viên quản lý tiền sảnh nghe thấy Lâm Thiên muốn thông báo vụ việc với giám đốc khách sạn thì sợ tới mức nằm liệt trên mặt đất.
Nếu giám đốc khách sạn biết được, chắc chắn công việc của anh ta sẽ không giữ được!
Sau khi vào khách sạn.
“Lưu Thân, anh báo cáo chuyện này với giám đốc khách sạn Mường Thanh.” Lâm Thiên nói với Lưu Thân.
“Vâng, Chủ tịch.” Lưu Thân gật đầu.
Lâm Thiên lại nhìn về phía Hoàng Luân: “Hoàng Luân, cậu đã trút hết lửa giận trong lòng rồi đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi! Nhờ có cậu, mình sẽ có thể trả thù những kẻ đã hà hiếp mình.
Nhìn hắn sợ hãi và cầu xin lòng thương hại của mình, mình cảm thấy quá nhẹ nhõm.” Hoàng Luân trông có vẻ hào hứng.
Xuất thân của cậu vốn tệ hơn những người khác nên thường xuyên bị chèn ép, chà đạp, luôn phải nhắc nhở mình phải nín nhịn mọi nỗi uất ức thì bây giờ khi có sự ủng hộ của Lâm Thiên, cậu sẽ không còn phải bực bội nữa!
Lâm Thiên đã sớm trở lại phòng chờ VIP.
Chủ tịch của khách sạn đã chạy đến xin lỗi Lâm Thiên và Hoàng Luân, và nói rằng ông ta đã sa thải viên quản lý sảnh.
Bên trong địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Lúc này, vẫn còn khoảng hai mươi phút nữa bữa tiệc mới thực sự bắt đầu.
Hơn bốn mươi người đã tập trung tại địa điểm tổ chức tiệc chiêu đãi.
Những người được mời cũng gần như đã đến đủ.
Vì bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu nên nhiều ông lớn đang tụ tập thành nhóm để trò chuyện.
Ở một cái bàn.
Một người đàn ông trung niên ngồi cùng một cô gái trẻ trang điểm đậm.
Nếu Lâm Thiên ở đây, chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu sẽ nhận ra cô gái trang điểm đậm đó là ai.
Bởi vì cô gái trang điểm đậm này chính là cô gái mà Hoàng Luân đã giới thiệu với Lâm Thiên ở quán bar ngày hôm trước, Giang Diệu Anh!
Khi đó, Giang Diệu Anh còn khoe với Lâm Thiên rằng cô được Tỉnh Xuyên Group mời dự tiệc chiêu đãi.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Giang Diệu Anh chính là cha của cô ta.
“Diệu Anh, nghe nói tân chủ tịch này còn rất trẻ, chiêu đãi xong con hãy tìm cơ hội gặp riêng cậu ta.
Vậy thì con phải cố gắng lên.
Nếu con leo lên được người vị chủ tịch mới này không cần phải bàn cãi gì nữa, nhà họ Giang chúng ta sẽ vinh quang vô hạn!” Cha của Giang Diệu Anh thì thầm.
Ý đồ của cha Giang Diệu Anh rất rõ ràng, đó là để con gái mình quyến rũ tân chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên.
“Cha đừng lo lắng, con nhất định sẽ thể hiện hết khả năng của mình!” Giang Diệu Anh vô cùng mong đợi.
Gia đình của Giang Diệu Anh cũng có một công ty nhỏ rất bình thường ở Bảo Thạnh, và quy mô của nó thậm chí còn kém hơn nhiều so với công ty của gia đình Trương Hách.
Diệu Anh chắc chắn hiểu rằng một khi cô ta có thể trở thành vợ của chủ tịch chi nhánh Bảo Thạnh của Tập đoàn Tỉnh Xuyên thì gia đình cô ta có thể lợi dụng điều này mà tha hồ vơ vét.
Đương nhiên cô ta không biết vị chủ tịch mới mà cô ta đang háo hức mong chờ lại là Lâm Thiên.
Bên trong phòng chờ VIP.
“Chủ tịch Lâm, ông chủ của công ty vật liệu xây dựng Thành Phát muốn gặp cậu.” Lưu Thân nói.
“Họ có chuyện gì sao?” Lâm Thiên hỏi.
“Tất nhiên là vì bọn họ muốn nói chuyện hợp tác với chúng ta.
Tình cờ chúng ta cũng muốn tìm đối tác là một công ty cung cấp vật liệu xây dựng, nhưng công ty của họ nhỏ và không có lợi thế về giá cả.” Lưu Thân nói.
“Với những trường hợp thỏa thuận hợp tác này, ông cứ việc cùng bọn họ giải thích, tôi không tham gia.” Lâm Thiên xua tay.
“Vâng!” Lưu Thân gật đầu, sau đó bước ra ngoài.
Không bao lâu sau khi Lưu Thân đi ra ngoài, Hoàng Luân ục ịch lao vào phòng khách VIP thở không ra hơi.
“Lâm…!Lâm Thiên! Đoán xem tôi đã…!tôi đã nhìn thấy ai trong sảnh tiếp tần!” Hoàng Luân thở hổn hển và trông rất phấn khích.
“Nhìn cậu cao hứng như vậy kìa! Cậu nhìn thấy ai?” Lâm Thiên cười hỏi.
“Nhớ…!nhớ cô gái đã trả tiền cho chúng ta ở nhà hàng tối qua chứ?” Gã mập vẫn còn thở hổn hển.
“Cái gì? Cậu thấy cô ấy ở quầy lễ tân sao? Thật không?” Lâm Thiên kinh ngạc đứng lên khỏi chỗ ngồi.
“Đúng vậy! Là ở đại sảnh tổ chức tiệc chiêu đãi! Mình tận mắt nhìn thấy, không hề nhầm lẫn!” Hoàng Luân mập cười gật đầu.
“Xem ra chúng ta vẫn còn có duyên với cô ấy!” Khóe miệng Lâm Thiên nở nụ cười.
Đêm qua Lâm Thiên suy nghĩ, hy vọng có thể gặp lại cô gái này để cậu có thể trả lại tiền bạc và ân tình đã nợ cô.
Nhưng Lâm Thiên cũng biết gặp lại cô khó khăn như thế nào giữa một thế giới bao la rộng lớn.
Không ngờ hôm nay cô ấy lại xuất hiện ở đây!
“Đi thôi! Gặp cô ấy đi.
Đã đến lúc trả lại tiền cho bữa ăn ngày hôm qua.
Lâm Thiên nói xong liền ra khỏi phòng.
Một góc trong sảnh lễ tân.
Một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo trắng và quần jean, tràn đầy sức trẻ và xinh đẹp rực rỡ như ánh mặt trời đang đứng ở đây.
Cô ấy là cô gái đã trả tiền cho Lâm Thiên tại nhà hàng Sen Vàng tối qua, Vương Mãn Linh.
Vương Mãn Linh nhìn thấy cha cô đến gần, cô vội hỏi:
“Bố, mọi việc thế nào rồi? Bố đã gặp chủ tịch mới của Tỉnh Xuyên chưa? Ông ấy có sẵn sàng hợp tác với Thành Phát chúng ta không?”
Người đàn ông trung niên gầy gò lắc đầu mờ mịt.
“Không con ạ.
Chính Tổng giám đốc Lưu Thân đã nói chuyện với bố.
Mặc dù bố đã nỗ lực hết sức nhưng ông Lưu đã từ chối.”
Nghe cha mình nói vậy, sự thất vọng và buồn bã hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Vương Mãn Linh.
“Bố đừng buồn.
Thế giới kinh doanh là như thế.
Tập đoàn Tỉnh Xuyên kinh doanh để kiếm tiền.
Họ đương nhiên phải chọn những nhà cung cấp nguyên liệu tốt hơn, nhưng chúng ta quá yếu và không đủ sức cạnh tranh.” Vương Mãn Linh an ủi bố.
“Bố hiểu.” Người đàn ông trung niên gầy gò gật đầu, vẻ mặt bất lực, Vương Mãn Linh mặc dù không nói gì nhưng cô đã thầm hạ quyết tâm, sau khi tiệc chiêu đãi kết thúc cô định sẽ chặn chủ tịch mới của Tỉnh Xuyên và cố gắng thuyết phục ông ta.
Bởi vì Vương Mãn Linh hiểu rằng nếu Thành Phát không thể giành được một khách hàng lớn như Tập đoàn Tỉnh Xuyên thì với tình hình hiện tại của công ty không bao lâu nữa họ sẽ phải phá sản.
Đây là cơ hội cuối cùng của họ.
“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Vương Mãn Linh.
Vương Mãn Linh quay lại thì thấy đó là Lâm Thiên và Hoàng Luân.
Bởi vì các ông chủ ở trong phòng chiêu đãi căn bản chưa từng gặp qua Lâm Thiên, họ cũng không biết Lâm Thiên là tân chủ tịch của Tỉnh Xuyên, cho nên khi Lâm Thiên tiến vào tiệc chiêu đãi họ cũng không tiến tới làm phiền.
“Là anh sao?”
Vương Mãn Linh nhận ra Lâm Thiên và Hoàng Luân trong nháy mắt, nhưng cô có vẻ hơi ngạc nhiên.
Không ngờ lại gặp họ ở đây.
“Không ngờ lại là cô.
Không ngờ chúng ta lại gặp nhau.
Xem ra ông trời đã an bài để tôi trả lại tiền cho cô.” Lâm Thiên cười nói.
“Tôi cũng không nghĩ rằng lại gặp lại anh” Vương Mãn Linh cười nhẹ.
Phải nói rằng cô cười rất đẹp! Một nụ cười có thể làm tan chảy trái tim của tất cả những ai đang đứng đối diện.
“Có thể gặp lại cho thấy chúng ta còn duyên phận, vậy…!lần này cô có thể nói cho tôi biết tên của cô được không?” Lâm Thiên cũng cười đáp lại.
“Ừm….!được rồi.
Tên tôi là Vương Mãn Linh.” Sau khi suy nghĩ, Vương Mãn Linh nói tên cô ấy.
“Vương – Mãn – Linh, ừm, tên thật hay!” Lâm Thiên lẩm bẩm cái tên.
“Nhân tiện, Vương Mãn Linh, cho tôi số thẻ của cô.
Tôi sẽ chuyển tiền cho cô.
Tôi không có quá nhiều tiền mặt.
Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy rằng tôi không phải là kẻ nói dối.
Tôi thực sự đã bị đánh cắp ví vào ngày hôm qua.” Lâm Thiên nói.
“Thực sự không, tôi tin rằng anh không phải là một kẻ nói dối.
Tôi sẽ coi bữa ăn đó như thể là tôi mời các anh.” Vương Mãn Linh xua tay.
Ngay từ đầu Vương Mãn Linh đã không nghĩ đến việc lấy lại tiền .
“Mãn Linh, các cậu này là ai vậy?” Cha của Vương Mãn Linh, đang đứng bên cạnh, cuối cùng cũng hỏi.
“Bố, anh ấy là người mà con đã gặp ở một nhà hàng vào ngày hôm qua.
Anh ấy đã gặp một số rắc rối trong nhà hàng nên con đã giúp anh ấy.” Vương Mãn Linh nói.
“Mãn Linh, con vẫn thích tọc mạch.
Con là con gái, nếu quản phải chuyện không nên quản thì sao?” Cha của Vương Mãn Linh nghiêm mặt.
“Dạ vâng” Vương Mãn Linh chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời dạy của cha.
Có thể thấy, việc dạy dỗ ở nhà của gia đình Vương Mãn Linh rất nghiêm khắc.
“Chào bác, cháu tên là Lâm Thiên, cháu rất vui được gặp bác và con gái bác!” Lâm Thiên đưa tay về phía Vương Tử Quân, cha của Vương Mãn Linh.
Vương Tử Quân không từ chối, đưa tay bắt tay Lâm Thiên.
Nhưng thái độ của ông cũng vẫn không có nhiều sự sốt sắng.
Lâm Thiên lại nhìn Vương Mãn Linh: “Mà này, Vương Mãn Linh, sao cô lại ở đây?”
“Tất nhiên là tôi đến bữa tiệc.” Vương Mãn Linh nói.
“Ồ? Vậy nhà cô cũng có hợp tác với tập đoàn Tỉnh Xuyên sao? Không biết có thể tiết lộ cho tôi là hợp tác trong lĩnh vực gì không?” Lâm Thiên tò mò hỏi.
“Chúng tôi rất muốn hợp tác với Tỉnh Xuyên Group, nhưng…!công ty của.