Bạn đang đọc Cực Phẩm Cuồng Thiếu – Chương 170: Hôm Nay Mày Chết Chắc.
Giọng nói của Diệp Phàm giống như một tiếng sấm vang lên giữa trời xuân, nổ vang bên tai Tư Đồ Hạo Thiên, làm cho 2 chân của hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi xuống đất.
“Ực”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt cố gắng xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, nghĩ ra đối sách để ứng phó nhưng mà nhìn Diệp Phàm từ từ bước về phía mình thì hắn lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Vô cùng sợ hãi, hắn lùi về sau.
1 bước, 2 bước, 3 bước…
Sau 3 bước, thân thể của Tư Đồ Hạo Thiên đã đụng phải tường.
Không còn đường lui sau nữa.
Phát hiện này làm cho lòng Tư Đồ Hạo Thiên run lên.
– Diệp tiên sinh…Tôi bị lão bất tử Hoàng Kỳ kia ép buộc, đây chính là ý của Lâm Thiên Ý, không liên quan gì tới tôi cả.
Mắt thấy Diệp Phàm từng bước ép tới, Tư Đồ Hạo Thiên hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, tự biện giải ình.
Không để ý đến, bước chân của Diệp Phàm vẫn không ngừng bước về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
– Diệp..Diệp tiên sinh, tôi không có giết cha nuôi, là do tên Hoàng Kỳ kia…
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Diệp Phàm toát ra, Tư Đồ Hạo Thiên run rẩy mà nói.
“Vù”
Sau đó, thân hình của hắn liền động, bắn nhanh về phía Tư Đồ Nhược Thủy. Hắn muốn bắt lấy Tư Đồ Nhược Thủy để làm cho Diệp Phàm sợ ném chuột vở đồ, để đợi đám người Lữ Thương Hải tới.
Sau đó. Không đợi Tư Đồ Hạo Thiên đến gần Tư Đồ Nhược Thủy. Diệp Phàm đã giống như một tòa núi lớn chắn trước người Tư Đồ Hạo Thiên, ngăn chặn đường đi của hắn.
– Diệp…Diệp tiên sinh…
Tư Đồ Hạo Thiên dừng bước, vẻ mặt kinh hồn táng đảm, mở miệng, muốn giải thích cái gì đó.
Không để ý đến, tay phải Diệp Phàm vung lên, tát vào mặt Tư Đồ Hạo Thiên.
“Bốp”
“Bịch”
Tiếng bạt tai vang lên, thân thể của Tư Đồ Hạo Thiên hung hăng đập vào vách tường, máu tươi trên mặt của hắn phun ra.
Thân thể của hắn ngã ầm xuống đất, cả người co rúc vào nhau.
– Lữ Thương Hải của tổ chức Viêm Hoàng ở bên ngoài, nếu như mày giết tao, mày sẽ chết chắc.
Tư Đồ Hạo Thiên cũng không có cầu xin tha thứ nữa, hắn muốn dùng Lữ Thương Hải để hù dọa Diệp Phàm.
Không trả lời, chân phải Diệp Phàm vung lên, một cước dẫm vào khuôn mặt của Tư Đồ Hạo Thiên.
– Dừng tay.
Sau đó, không đợi Diệp Phàm làm ra hành động gì, một tiếng quát đã vang lên. Chỉ thấy Lữ Thương Hải cùng 2 gã thuộc hạ của hắn đã xuất hiện ở trước cửa phòng họp.
Hả?
Một gã thuộc hạ của Lữ Thương Hải thấy được tình cảnh trong phòng thì sửng sốt, sau đó hắn liền quát :
– Chúng tôi là người của tổ chức Viêm Hoàng, tôi muốn cậu lập tức dừng tay, ôm đầu, ngồi xuống.
“Ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha…”
Thấy 3 người Lữ Thương Hải đi vào, Tư Đồ Hạo Thiên liền cười to lên:
– Thằng chóa, có nghe không? Tốt nhất là mày mau buông tay ra, nếu không…
– Tao nói rồi, hôm nay mày chết chắc.
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng cắt ngang.
Diệp Phàm vừa nói xong, nụ cười trên mặt Tư Đồ Hạo Thiên cứng ngắc, dường như hắn không tin Diệp Phàm sẽ giết hắn trước mặt thành viên của tổ chức Viêm Hoàng.
Không riêng gì hắn, mà ngay cả 3 người Lữ Thương Hải cũng không tin Diệp Phàm dám làm như vậy.
Không dám sao?
“Bốp”
Trong ánh mắt không dám tin của 3 người Lữ Thương Hải, dưới chân Diệp Phàm phát kình, dẫm nát đầu của Tư Đồ Hạo Thiên.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết mà Tư Đồ Hạo Thiên cũng không thể phát ra, hắn đã bị Diệp Phàm đưa vào Diêm vương điện.
Thấy vậy, 3 người Lữ Thương Hải không nhịn được mà hít vào một hơi, không biết là tức giận về hành động của Diệp Phàm, hay là bị sự sát phạt quyết đoán của Diệp Phàm làm cho cả kinh.
– Tiểu tử, hành động của ngươi đã xúc phạm luật pháp TQ, không tuân theo quy tắc của tổ chức Viêm Hoàng.
Lữ Thương Hải mở miệng, giọng nói không thể nghi ngờ:
– Nếu như ngươi không muốn chuốc lấy khổ, tốt nhất là hãy thúc thủ chịu trói.
– Lữ Thương Hải, ông nói rằng ta biết pháp mà vẫn phạm pháp sao?
Diệp Phàm híp mắt, ngó chằm chằm vào Lữ Thương Hải.
– Cái gì mà biết pháp mà vẫn phạm pháp?
Một tên thành viên của tổ chức Viêm Hoàng liền lên tiếng:
– Tiểu tử, ta xem ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không?
– Lữ Thương Hải, ông đã dạy ” Viêm Hoàng quyền” cho con mình, hơn nữa con của ông còn khi dễ người bình thường, hành động của ông đã không tuân theo quy định của tổ chức Viêm Hoàng rồi.
Không để ý đến tên kia, Diệp Phàm mở miệng:
– Ngày đó là do con ông ra tay trước, muốn đẩy ta vào chỗ chết, mặc dù đánh hắn bị thương nhưng đó cũng chỉ là phòng vệ.
– Người trẻ tuổi, ta cũng không nói chuyện này đó, hôm nay ta dẫn người đến đây là vì có người gọi điện đến.
Ánh mắt Lữ Thương Hải oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giọng nói lạnh như băng:
– Lúc nãy, ngay khi bọn ta ngăn cản, ngươi cũng giết chết Tư Đồ Hạo Thiên. Thậm chí, có rất nhiều người trong phòng này chết trong tay ngươi. Hành động của ngươi đã không tuân theo quy định của tổ chức Viêm Hoàng, vì vậy ta phải bắt ngươi.
– Hắc, đừng tưởng rằng ta không biết, ông đã cấu kết với đám người Tư Đồ Hạo Thiên. sớm đã đợi ở bên ngoài. Mà mấy người chú Tư Đồ đã bị Tư Đồ Hạo Thiên giết chết, các ông muốn ta đến đây, một mặt là để cho Hoàng Kỳ đánh tàn phế ta, phế đi công phu của ta, mặt khác chính là muốn gài tang vật vào ta, sau đó thông qua thủ đoạn pháp luật để làm viejec.
Diệp Phàm không chút sợ hãi mà nhìn vào Lữ Thương Hải, gằn từng chữ.
– Đúng thế thì sao?
Mắt thấy Diệp Phàm tỏ ra không sợ hãi, tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng có chút giận dữ:
– Chẳng lẽ ngươi có thể thoát khỏi tay 3 chúng ta sao?
– Sư tỷ của ta là Sở Cơ đang ở Đông Hải, trước khi đến đây, ta đã đem chuyện này nói cho tỷ ấy biết, nói vậy tỷ ấy sẽ rất nhanh mà tới đây.
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Người có tên, cây có bóng.
Nghe được cái tên Sở Cơ này thì 3 người Lữ Thương Hải đều biến sắc, mà tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng kia liền khép miệng lại, không dám hó hé cái gì, ánh mắt nhìn sang Lữ Thương Hải.
– TIểu tử, ngươi đã vi phạm quy định của tổ chức Viêm Hoàng, chúng ta làm việc dựa theo luật pháp, đừng nói là Sở Cơ, cho dù là thiên vương lão tử đến đây cũng không thể nào cứu đưojc ngươi.
Lữ Thương Hải mở miệng, thái độ kiên quyết.
Nghe Lữ Thương Hải nói thế, cảm nhận được khí tức cường đại trên người Lữ Thương Hải toát ra, Diệp Phàm hơi trầm ngâm rồi làm ra quyết định:
– Ta chỉ là muốn nhắc nhở các ông không nên lạm quyền. Được, ta sẽ đi theo các ông để tiếp nhận điều tra.
– Ngươi muốn tiếp nhận điều tra? Ngươi không có cơ hội.
Lữ Thương Hải cười lạnh một tiếng, trực tiếp tuyên bố tử hình Diệp Phàm:
– Trực tiếp đưa hắn lên đường.