Bạn đang đọc Cực Phẩm Cuồng Thiếu – Chương 165: Q.1 – Chương 165
– Ngươi…
Tư Đồ Thần thấy thế, theo bản năng chỉ tay về phía Tư Đồ Hạo Thiên, cố gắng ngăn cản nhưng lý trí nói cho hắn biết, nếu hắn không làm theo lời của Tư Đồ Hạo Thiên thì Tư Đồ Hạo Thiên sẽ dẫm nát đầu Phùng Tĩnh.
– Lão tạp mao Tư Đồ, không nên hoài nghi lời nói của ta, ta nói được là làm được.
Tư Đồ Hạo Thiên từng bước ép sát.
– Anh Thần, không cần lo cho em.
Bộ mặt Phùng Tĩnh vặn vẹo, giọng nói khàn khàn.
“Hừ”
Nghe được Phùng Tĩnh mạnh miệng, Đồ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, chân phải đột nhiên giơ lên, đá về phía đùi không bị thương của Phùng Tĩnh.
“Rắc”
Tiếng xương gãy vang lên, trong nháy mắt đầu gối của Phùng Tĩnh đã nát bấy, cơn đau đớn kịch liệt làm cho cả người Phùng Tĩnh co quắp lại, bất quá hắn cũng cắn răng, không có lên tiếng.
Thấy vậy, 2 mắt Tư Đồ Thần đỏ bừng, da thịt trên mặt vặn vẹo, 2 đấm nắm thật chắc, bộ dạng muốn liều mạng với Tư Đồ Hạo Thiên.
– Lão tạp mao Tư Đồ, mọi người nếu nói ông nghĩa bạc vấn thiên, là Quan Nhị Gia tái thế, nhưng mà hôm nay ông vì người ngoài, trơ mắt nhìn người anh em theo ông nhiều năm chết đi, ông phải xin lỗi 4 chữ nghĩa bạc vấn thiên này.
Tư Đồ Hạo Thiên mở miệng lần nữa, bức bách Tư Đồ Thần làm ra lựa chọn.
Chưa trả lời, vẻ mặt Tư Đồ Thần thống khổ, hắn không muốn nhìn cảnh Phùng Tĩnh chết đi, hắn lại càng không muốn để Diệp Phàm đến đây.
– Có gan thì mày giết tao đi.
Thấy được bộ dạng thống khổ của Tư Đồ Thần, trong lòng Phùng Tĩnh đau như cắt, sắc mặt dữ tợn mà quát lên một tiếng.
– Chỉ cần Tư Đồ Thần nói một chữ không, tao sẽ giết mày.
Tư Đồ Hạo Thiên hờ hừng mở miệng.
– Tiểu Tứ, chuyện cho đến bây giờ, cho dù ta có làm theo lời hắn thì hắn cũng không bỏ qua chúng ta.
Rốt cuộc Tư Đồ Thần cũng mở miệng, dường như hắn đã nghĩ thông suốt, khuôn mặt không còn thống khổ nữa, mà là hờ hững:
– Thật xin lỗi, là đại ca làm liên lụy cậu rồi.
– Đại ca, là Tiểu Tứ vô dụng, không bảo vệ tốt cho đại ca.
Một giọt huyết lệ từ trong mắt Phùng Tĩnh chảy ra, thân là cường giả đệ nhất của Đông Hải bang, lúc này Phùng Tĩnh giống như một đứa bé, khóc nghẹn ngào.
– Ha ha, thật là hảo huynh đệ, thật là cảm động làm ta muốn khóc luôn.
Nghe được Tư Đồ Thần và Phùng Tĩnh nói chuyện với nhau, Đồ Hạo Thiên giận đến nghiến răng, âm dương quái khí châm chọc một câu, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát lạnh:
– Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thanh toàn cho ngươi.
Nói xong, Tư Đồ Hạo Thiên vung chân đạp mạnh vào đầu Phùng Tĩnh.
– Tiểu Tứ.
Thấy thế, Tư Đồ Thần chỉ cảm thấy trong lòng của mình bị người lấy dao đâm vào, vô cùng đau đớn, hắn rống lớn rồi nhào tới.
“Bốp”
Chẳng qua là không đợi Tư Đồ Thần vọt đến trước người Phùng Tĩnh, Tư Đồ Hạo Thiên đã vung chân đá vào ngực Tư Đồ Thần.
– Tư Đồ Thần, ta cho ông một cơ hội, rốt cuộc là ông có đồng ý gọi điện thoại không?
Dưới ánh đèn, Tư Đồ Hạo Thiên nhìn vào Tư Đồ Thần giống như nhìn một con chó chết.
Không để ý đến cơn đau trên ngực, 2 mắt Tư Đồ Thần đỏ hồng nhìn vào thi thể Phùng Tĩnh, khàn giọng:
– Không cần phi lời, ta sẽ không làm.
Tư Đồ Hạo Thiên giận đến hít sâu một hơi, hắn không nghĩ tới Tư Đồ Thần vì một lời thề mà tận tâm như thế với Diệp Phàm.
– Người đang làm, trời đang nhìn, ngươi sẽ không có kết quả tốt.
Tư Đồ Thần cười lạnh:
– Nếu để Tiểu Phàm biết ngươi làm ra chuyện này, nó sẽ không bỏ qua cho ngươi.
– Lão tạp mao Tư Đồ, ta xem ông chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ rồi.
Dường như Tư Đồ Hạo Thiên đã bị chọc giân, hắn lấy điện thoại ra gọi:
– Em đã đến sơn trang chưa?
– Rồi, em đang đến.
– Lập tức mang người vào phòng họp.
Sau khi phân phó xong, Đồ Hạo Thiên không hề nữa nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Thần, nói:
– Lão tạp mao Tư Đồ, ta cũng không tin ông vì một lời thề rắm chó mà trơ mắt nhìn con gái mình chết đi.
– Nhược…Nhược Thủy đang ở trong tay ngươi?
Vẻ mặt Tư Đồ Thần thay đổi.
– Ông có thể lựa chọn không gọi điện thoại cho Diệp Phàm.
Đồ Hạo Thiên đáp một nẻo, lại tương đương gián tiếp nói ra đáp án.
– Cho đến nay, Nhược Thủy đều coi ngươi là anh ruột của mình, thậm chí nó vì ngươi rời đi mà cảm thấy rầu rĩ không vui, cho nên thường nhắc đến ngươi. Mà ngươi lại làm ra hành động như vậy, ngươi tên súc sinh này.
Tư Đồ Thần trở nên kích động, hắn không để ý đến thương thế trên người mà bò dậy, giống như một đầu cuồng sư nhào về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
“Bốp”
Tư Đồ Hạo Thiên thấy thế, không nói hai lời, lại tung chân đá ngã Tư Đồ Thần.
– Không cần vùng vẫy, chỉ cần ông làm theo lời của ta thì ta sẽ không giết con gái của ông.
– Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng tên súc sinh như ngươi sao?
Tư Đồ Thần tràn đầy hận ý nhìn Tư Đồ Hạo Thiên, khàn giọng quát.
– Ông đã không tin thì ta đây cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành phải đưa con gái của ông lên đường vậy.
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh.
30s sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, Phùng Tĩnh đi vào.
Thấy được Phùng Tĩnh đi vào, sắc mặt Tư Đồ Thần trở nên vô cùng khó coi.
Có câu nói lâu ngày sinh tình, mặc dù trong lòng hắn vẫn yêu mãi người vợ đã mất đi kia, nhưng mà hắn vẫn có chút tình cảm với Phùng Tĩnh.
Mà mới vừa rồi, khi hắn biế Tư Đồ Nhược Thủy ở trong tay Tư Đồ Hạo Thiên, theo bản năng hắn cho rằng Phùng Tĩnh phản bội hắn nhưng mà lúc này khi thấy Phùng Tĩnh đi vào thì hắn vẫn không có cách nào tiếp nhận chuyện này.
Sau một khắc, không đợi Tư Đồ Thần lấy lại tinh thần, con ngươi của hắn đột nhiên phóngl ớn.
Hắn có thể thấy được cận vệ của Phùng Tĩnh đang ôm lấy Tư Đồ Nhược Thủy.
– Nhược Thủy.
Thấy Tư Đồ Nhược Thủy, Tư Đồ Thần phản xạ có điều kiện, từ trên mặt đất bắn lên, phóng về phía Tư Đồ Nhược Thủy.
Lần này, Tư Đồ Hạo Thiên cũng không ngăn trở, chẳng qua là liếc mắt nhìn cận vệ của Phùng Tĩnh một cái ý bảo, tên cận vệ kia liền hiểu, lập tức quăng Tư Đồ Nhược Thủy cho Tư Đồ Thần.
Tư Đồ Thần liền bắt lấy Tư Đồ Nhược Thủy.
Nằm trong lồng ngực Tư Đồ Thần, Tư Đồ Nhược Thủy từ từ mở mắt ra:
– Ba…Ba làm sao vậy?
“A”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, ánh mắt thấy được cảnh tượng kinh khủng trong phòng, Tư Đồ Nhược Thủy lập tức hét lên một tiếng, ôm chặc lấy Tư Đồ Thần.
– Lão tạp mao, con gái ông là một người đơn thuần, thiện lương, ông nhẫn tâm để nàng nhìn cảnh tượng như Địa ngục này sao?
Tư Đồ Hạo Thiên thấy thế, mở miệng nói.
– Anh Hạo Thiên, anh…
Nghe Tư Đồ Hạo Thiên lên tiếng, Tư Đồ Nhược Thủy theo bản năng quay đầu nhìn lại, cố gắng nói cái gì đó.
Chẳng qua là không đợi nàng nói hết lời, Tư Đồ Hạo Thiên đã cười lạnh cắt ngang:
– Nhược Thủy, thật ra ta cũng không muốn giết em nhưng mà ba của em lại không có phối hợp với ta, cho nên ta chỉ có thể tàn nhẫn vậy.
– Ta đáp ứng ngươi.
Chẳng biết tại sao, giờ khắc này Tư Đồ Thần không còn tỏ ra tức giận như trước nữa, vẻ mặt bình tĩnh.
– Ha ha, xem ra con gái của ông cũng có tác dụng a.
Tư Đồ Hạo Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, sau đó ném điện thoại cho Tư Đồ Thần.
Tư Đồ Thần giống như là đã làm ra quyết định quan trọng gì, hít một hơi thật sau, cầm lấy điện thoại, ôm lấy Tư Đồ Nhược Thủy đi vào góc tường trong phòng.
Thấy vậy, Tư Đồ Hạo Thiên cũng không có ngăn cản.
Rất nhanh, Tư Đồ Thần ôm Tư Đồ Nhược Thủy đi tới góc tường rồi để Tư Đồ Nhược Thủy xuống, che ở trước người nàng rồi gọi điện thoại cho Diệp Phàm.
– Tiểu Phàm, Tư Đồ Hạo Thiên đã thông đồng với Hồng Vũ môn, hắn đã trở mặt với ta hơn nưa còn muốn ta dụ cháu đến đây để hắn gài tang vật cho cháu, cháu ngàn vạn lần không thể đến đây.
Điện thoại được chuyển, Tư Đồ Thần nói nhanh.
– Ngươi muốn chết.
Tư Đồ Hạo Thiên giận tím mặt, rống giận đánh về phía Tư Đồ Thần.
– Tiểu Phàm, xin hãy mai táng ta và Nhược Thủy bên cạnh mộ mẹ nó…
Nói tới đây, giọng nói Tư Đồ Thần ngừng hẳn, hắn một Tư Đồ Hạo Thiên tát bay ra ngoài, máu tươi trong miệng phun ra.
– Ba…ba…
Tư Đồ Hạo Thiên khóc, đuổi theo Tư Đồ Thần.
– Chú Tư Đồ.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Phàm đang lái xe, chợt đạp thắng xe, sắc mặt cuồng biến.
– Diệp Phàm, mày nghe đây, trong vòng 30, nếu như mày không đến Cao Tường sơn trang, tao sẽ giết chết Tư Đồ Thần và Tư Đồ Nhược Thủy.
Tư Đồ Hạo Thiên cầm lấy điện thoại, lạnh giọng uy hiếp:
– Nhớ kỹ, chỉ trong vòng 30, hơn nữa chỉ một mình mày đến đây.
– Tư Đồ Hạo Thiên, tao sẽ đến.
Bên tai vang lên lời nói uy hiếp của Tư Đồ Hạo Thiên, vẻ mặt Diệp Phàm tràn đầy sát khí nói:
– Bắt đầu từ bây giờ, nếu như mày còn dám đụng một đầu ngón tay của bọn họ, tao sẽ làm ày cảm thấy hối hận khi đã đầu thai làm người.