Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 161: Gió Thổi Mưa Giông Trước Cơn Bão


Bạn đang đọc Cực Phẩm Cuồng Thiếu – Chương 161: Gió Thổi Mưa Giông Trước Cơn Bão


Đông Hải, nơi làm việc của tổ chức Đông Hải.
– Lữ chủ nhiệm, dựa theo tin tức bên ngoài truyền đến, Hoàng Kỳ trưởng lão của Hông Vũ môn đã xuất hiện ở Đông Hải.
Phòng làm việc trên tầng cao nhất, một gã thành viên tổ chức Viêm Hoàng đứng trước bàn làm việc của Lữ Thương Hải, cung kính hội báo:
– Ngài xem chúng ta có nên áp dụng quản chế hắn không?
– Những thành viên chính thức hiện tại có ai nhận nhiệm vụ gì không?
Nghe được thuộc hạ hội báo, Lữ Thương Hải cau mày.
– Trừ ngài ra, những người khác đều chấp hành nhiệm vụ rồi.
Tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng kia nói.
– Vậy Hoàng Kỳ cứ để ta, lát nữa cậu hãy đưa ta nơi đặt chân của hắn, ta tìm hắn nói chuyện.
Lữ Thương Hải suy nghĩ một chút nói.
– Vâng.
– Đúng rồi, ta để cậu liên lạc với tổng bộ, điều tra tin tức của tên Diệp Phàm kia, hiện tại thế nào?
Mắt thấy thủ hạ muốn rời đi, Lữ Thương Hải lại hỏi.
– Bên tổng bộ còn chưa rảnh rỗi, chắc là sau này mới có được.
– Trước tiên lo công viejec đi, việc đó tính sau.
Lữ Thương Hải trầm ngâm một chút rồi làm ra an bài.
“Reng..Reng”
Sau đó khi tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng kia rời đi, điện thoại trong túi áo của Lữ Thương Hải lại rung lên.
Lữ Thương Hải cau mày, lấy điện thoại ra, nghe máy.
– Chào chú Lữ, cháu là Tư Đồ Hạo Thiên.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tư Đồ Hạo Thiên tỏ ra vô cùng cung kính.
– Ngươi gọi điện cho ta làm gì?

Chân mày Lữ Thương Hải nhíu chặc lại, hắn đã biết chuyện của Tư Đồ Hạo Thiên, không nghĩ tới Tư Đồ Hạo Thiên lại gọi điện đến cho hắn.
– Chú Lữ, cháu có muốn chuyện muốn nói với chú.
Tư Đồ Hạo Thiên đi thẳng vào vấn đề.
– Nói chuyện?
Lữ Thương Hải càng tỏ ra nghi ngờ:
– Ngươi có thể nói chuyện gì với ta?
– Nói chuyện làm sao để báo thù cho Tiểu Văn.
– Ngươi có tư cách gì mà nói với ta?
Lữ Thương Hải lạnh giọng hỏi.
– Chú Lữ, bây giờ cháu đã là võ giả Bán Bộ Tiên Thiên, hơn nữa đã khống chế 7/10 đại lão trong Đông Hải bang.
Tư Đồ Nhược Thủy nói:
– Không biết chú Lữ có thời gian nói chuyện với cháu không?
Nghe được Tư Đồ Nhược Thủy nói thế, phản ứng đầu tiên của Lữ Thương Hải là không thể nào nhưng sau đó hắn cảm thấy nếu như Tư Đồ Hạo Thiên không làm được điều này thì Tư Đồ Hạo Thiên sẽ không gọi điện thoại hắn, chớ đừng nói chi là gặp mặt.
Nghĩ thông điểm này, Lữ Thương Hải bất động thanh sắc hỏi:
– Thời gian, địa điểm.
– 5 sau, xe của cháu cách chỗ làm việc của chú 100m.
Tư Đồ Hạo Thiên nói.
Lần này Lữ Thương Hải không nói gì mà cúp điện thoại rồi một mình rời khỏi phòng làm việc.
5 sau, Lữ Thương Hải đi đến chỗ hẹn thì thấy được một chiếc Passat, hơn nữa còn thấy được Tư Đồ Hạo Thiên ngồi ở vị trí lái.
Thấy vậy, Lữ Thương Hải bất động thanh sắc mở cửa xe ra rồi đi vào, ngồi ở vị trí phụ lái.
– Xin lỗi chú Lữ, vì không làm cho Tư Đồ Thần cảnh giác, cháu chỉ có thể dùng cách này để gặp mặt chú.
Tư Đồ Hạo Thiên lái xe, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi.
Không trả lời, Lữ Thương Hải cảm nhận khí tức trên người Tư Đồ Hạo Thiên để phán đoán thực lực của Tư Đồ Hạo Thiên.

– Đột nhiên cậu trở thành Bán Bộ Tiên Thiên, hẳn là có người nào đã Quán đính cho cậu.
Sau khi cảm ứng được Tư Đồ Hạo Thiên đã bước chân vào Bán Bộ Tiên Thiên, Lữ Thương Hải trầm giọng nói:
– Nếu như ta không đoán sai, người Quán đínhhcho cậu là Hoàng Kỳ trưởng lão của Hồng Vũ môn.
Có lẽ không nghĩ tới Lữ Thương Hải vừa thấy mặt đã có thể đoán được tao ngộ của mình, Tư Đồ Hạo Thiên hơi ngẩn ra, sau đó ăn ngay nói thật:
– Tâm tư của chú Lữ rất cẩn thận, suy nghĩ nhanh nhẹn làm cho cháu đây phải mở rộng tầm mắt. Đúng vậy, đích thật là Hoàng đại sư đã Quán đính cho cháu, để cho cháu có thể âm thầm khống chế những đại lão trong Đông Hải bang.
– Phần lớn những tên kia đều là người năm đó đi theo Tư Đồ Thần tranh đấu giành thiên hạ, cậu chỉ bằng võ lực khống chế bọn họ, dễ dàng như vậy sao?
Lữ Thương Hải tỏ ra hoài nghi.
– Chú Lữ, chú nói không sai nhưng mà chú quên mất một chuyện quan trọng.
Tư Đồ Hạo Thiên nhắc nhở:
– Vì chuyện của Tiểu Văn mà lão tạp mao Tư Đồ kia đã làm ra lựa chọn ngu muội, cùng ngài phân rõ giới hạn, điều này đã làm cho Đông Hải bang mất đi sự che chở. Những huynh đệ từng theo hắn vào sanh ra tử cảm thấy bất mãn, đồng thời cũng nhận ra nguy cơ, vì thế cháu liền lấy thực lực Bán Bộ Tiên Thiên hiện thân, phất cờ reo hò, bọn họ lựa chọn cháu là điều tất nhiên.
– Cậu sẽ làm thế nào.
Nghe xong lời giải thích của Tư Đồ Hạo Thiên, Lữ Thương Hải không hoài nghi nữa, đồng thời bởi vì Tư Đồ Hạo Thiên nói đến chuyện của con hắn nên vẻ mặt của hắn tỏ ra âm trầm.
– Chú Lữ, mời xem.
Tư Đồ Hạo Thiên liền đem bản kế hoạch đã sớm chuẩn bị đưa cho Lữ Thương Hải.
Lữ Thương Hải đưa tay nhận lấy, nhìn kỹ.
3 sau, sau khi xem hết bảng kế hoạch này, Lữ Thương Hải cau mày:
– Không được.
2 mắt Lữ Thương Hải tỏa sáng, trong nháy mắt đã hiểu được dụng ý của Tư Đồ Hạo Thiên.
– Dựa theo bảng kế hoạch này, mặc dù ngày 11 Đông Hải bang rung chuyện nhưng mà nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường, càng không phá hư trật tự xã hội, mà là được khống chế trong phạm vi nhỏ.
Thấy Lữ Thương Hải không có tỏ thái độ, Tư Đồ Hạo Thiên lại dụ dỗ nói:
– Cho nên nếu như ngài dựa theo kế hoạch này, chẳng những không bị mặt trên trách tội, ngược lại hơn phân nửa bởi vì tình thế nguy cấp mà ngài xử lý một cách quả quyết, đến lúc đó không phải là ngài đã lập công sao?

Ánh mắt Lữ Thương Hải càng ngày càng sáng.
– Huống chi dựa theo kế hoạch này, ngài có thể hợp tình hợp lý mà báo thù cho Tiểu Văn, quả thật là một mũi tên trúng hai con chim, ngài không có đạo lí gì để từ chối mới đúng.
Dường như nhận ra Lữ Thương Hải đã động tâm, Tư Đồ Hạo Thiên cười.
Lữ Thương Hải nghe vậy, không nhịn được nghiêng đầu sang, tán thưởng nhìn Tư Đồ Hạo Thiên:
– Nếu Tư Đồ Hạo Thiên có thể giao Đông Hải bang cho cậu, lấy đầu óc của cậu, Đông Hải bang có thể phát triển tốt hơn.
– Đáng tiếc a, trên cái thế giới này không có nếu như, lão tạp mao Tư Đồ bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên âm trầm:
– Chú Lữ, quên nói cho chú, cháu đáp ứng sau khi có được mọi thứ sẽ giao Tư Đồ Nhược Thủy cho Tiểu Văn.
Lữ Thương Hải ngẩn ra.
– Mặc dù Tiểu Văn không cách nào làm chuyện đó với Tư Đồ Nhược Thủy, nhưng Tiểu Văn biến thành bây giờ cũng là do Tư Đồ Nhược Thủy gây nên, cháu sẽ để nàng làm nô tỳ, cả đời này bồi tội cho Tiểu Văn.
Nói xong lời cuối, Tư Đồ Hạo Thiên lại nhịn không được bật cười lên.
“Tê”
Lữ Thương Hải nghe ậy, không khỏi hít vào một hơi
….
Đối với mọi chuyện, Tư Đồ Nhược Thủy cũng không biết chút nào. Hôm nay nàng Tô Lưu Ly đi vào biệt thự mới của Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh.
– Đại ca ca, em cũng không có ý vạch trần anh Hạo Thiên, chỉ là vô tình nói ra, không nghĩ tới ba ba lại giận như vậy, trực tiếp đuổi anh Hạo Thiên đi.
Trong biệt thự Đàn Cung, Tư Đồ Nhược Thủy vẻ mặt tự trách, đau lòng nói với Diệp Phàm:
– Đại ca ca, nếu không em sẽ tìm ba ba, cả đời này em chưa xin ba ba cái gì, nếu như em xin người để anh Hạo Thiên trở lại, nói vậy ba ba sẽ đồng ý.
– Nhược Thủy, tin tưởng giống như một tờ giấy trắng, khi tờ giấy trắng đã bị nhăn lại, cho dù có vuốt lên thì nó cũng không thể khôi phục lại nguyên dạng.
Diệp Phàm nghe vậy, cười khổ:
– Cho dù Tư Đồ Hạo Thiên trở lại, cũng sẽ không thể nào được cha em tin tưởng, huống chi, lời đã nói ra giống như nước giội ra ngoài nếu cha em đã quyết định như vậy thì chú ấy sẽ không bao giờ để Tư Đồ Hạo Thiên trở lại, nếu không sau này chú ấy sẽ mất hết uy tín.
– Nhưng mà đại ca ca, Nhược Thủy rất áy náy, thật là khổ sở.
Tư Đồ Nhược Thủy mắt đỏ nói.
– Haizz…
Diệp Phàm âm thầm thở dài.
“Reng..Reng”

Sau đó coi như Diệp Phàm suy nghĩ nên làm gì để trấn an Tư Đồ Nhược Thủy thì điện thoại trong túi hắn đổ chuông, hắn liền nghe máy.
– Tiểu hài tử xấu xa, cuộc sống ở chung có đẹp không?
Điện thoại được chuyển, Sở Cơ mở miệng trêu trọc:
– Cực dương thân thể cùng cực âm thân thể kết hợp, ha ha, thử nghĩ xem sẽ làm cho người cảm thấy điên cuồng thế nào. Hay là dì đây sẽ vì 2 đứa mà đặt một cái giường théo nhỉ?
– Chừng nào thì tỷ mới tỏ ra dè dặt một chút?
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra bất đắc dĩ.
– 1kg dè dặt đáng giá bao nhiêu tiền.
Sở Cơ cười hì hì hỏi.
Diệp Phàm một đầu hắc tuyến, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện:
– Tỷ gọi điện cho tôi là có việc gì không?
– À, ngày 11, ta tính toán đi phân bộ tập đoàn Thiên Sơn tại Đông Hải để kiểm tra công việc, thuận tiện dạy cho Vũ Hinh một môn công pháp phù hợp với nữ nhân.
Sở Cơ nói đến chính sự:
– Ngoài ra, ngày mốt Diệp Văn Hạo cũng sẽ đến tham gia và thảo luận buổi hội nghị kinh tế vùng tam giác Trường Giang, ta muốn mời ông ấy dùng cơm, cậu cùng Vũ Hinh đi cùng chứ?
– Được.
Diệp Phàm không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Mắt thấy Diệp Phàm đáp ứng, Sở Cơ âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nóii:
– Gút bai, si zu ờ gen.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Cơ liền bấm số của Diệp Văn Hạo, nói thẳng vào vấn đề:
– Tôi đã gọi điện thoại cho nó, nó đã đáp ứng.
– Cảm ơn cô, Tiểu Cơ.
Vẻ mặt Diệp Văn Hạo tươi cười, giọng nói có chút hưng phấn.
– Haizz..
Nhận ra vẻ hưng phấn trong giọng nói của Diệp Văn Hạo, Sở Cơ không nhịn được mà thở dài, giống như là đang hỏi Diệp Văn Hạo, càng giống như hỏi mình:
– Phải còn bao lâu nữa?
Diệp Văn Hạo trầm mặc.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.