Bạn đang đọc Cực Phẩm Cuồng Thiếu – Chương 150: Oan Gia Ngõ Hẹp
10h30, bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người ra về.
Trong lễ đường, Diệp Phàm cũng từ từ đi ra.
– Mấy chú nói đại ca ca trong miệng của nữ thần Nhược Thủy là ai?
– Cái này còn hỏi nữa sao? Nhất định là người trong lòng nàng rồi.
– Ka dĩ nhiên là biết điều đó, nhưng mà ý tớ là người đó tên là gì, học ở khoa nào?
– Cái này có trời mới biết.
– Thật là hâm mộ cùng ghen tỵ với tên đó.
Dưới ánh đèn, những nam sinh viên kia nghị luận rối rít, khuôn mặt lộ ra vẻ hâm mộ và ghen tỵ.
Nghe được những lời nghị luận xung quanh, Diệp Phàm cười khổ không thôi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân mình đến xem tiết mục của Tư Đồ Nhược Thủy, kết quả lại trở thành danh nhân.
– Đừng có quên Lữ Văn a.
– Lữ Văn là ai?
– Chú ngốc thế, kể từ khi nữ thần Nhược Thủy nhập học, Lữ Văn đã dọa lùi những nam sinh muốn đến bên cạnh làm quen Nhược Thủy? Tối nay hắn lại mất mặt như thế, chỉ sợ là sẽ giận cá chém thớt, trút lửa giận vào vị đại ca ca trong miệng Nhược Thủy.
– Ừh, cũng đúng, vị đại ca ca kia hơn phân nửa là sinh viên của trường chúng ta rồi.
Nói tới đây, vẻ ghen tỵ và hâm mộ trên mặt những nam sinh kia đã biến mất, thay vào đó là oán giận, oán giận Lữ Văn bá đạo lấn hiếp người.
Nghe được những lời ấy, Diệp Phàm bất động thanh sắc, muốn rời khỏi lễ đường, đi đến bên cửa hông để chờ Tư Đồ Nhược Thủy.
Cùng lúc đó, lễ đường phía sau đài. Lúc này mọi người đang đổi y phục.
– Nhược Thủy, vị đại ca ca kia của cậu sẽ tới sao?
Trong phòng thay đồ, 2 nữ sinh hỏi Tư Đồ Nhược Thủy.
– Có.
Tư Đồ Nhược Thủy nhỏ giọng ứng một câu, sau đó hỏi Tô Lưu Ly:
– Chị Lưu Ly, lát nữa chúng ta tới Miếu Thành Hoàng ăn vặt nha?
-Ừh.
Tô Lưu Ly do dự một chút vẫn là đáp ứng, chẳng qua là nét mặt của nàng có chút phức tạp, dường như trong lòng nàng cũng không muốn đi.
Thay xong y phục, Tư Đồ Nhược Thủy liền kéo Tô Lưu Ly ra khỏi phòng, bên ngoài phòng thay đồ, thấy Tư Đồ Nhược Thủy và Tô Lưu Ly đi ra, một nam sinh chạy lên, nói:
– Nhược Thủy, tớ mới ra bên ngoài nhìn, thấy Lữ Văn mang theo Trương Kiếm Nhâm chờ ở bên ngoài.
– Lữ Văn này thật không biết xấu hổ a.
– Đúng vậy, Nhược Thủy đã cự tuyệt hắn rồi mà hắn còn mặt dày dây dưa với Nhược Thủy.
– Nhược Thủy, cậu hãy gọi điện cho đại ca ca của cậu đi, để cho anh ấy đừng xuất hiện, nếu không Lữ Văn sẽ không bỏ qua cho anh ấy.
Chúng nữ sinh nghe liền bất bình giùm Tư Đồ Nhược Thủy, cũng có vài nữ sinh khuyên Tư Đồ Nhược Thủy.
– Không sao, nếu Lữ Văn dám làm gì đại ca cạ, thì hắn sẽ hối hận.
Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy bởi vì lời của mọi người mà sắc mặt tức giận đến mức trắng bệch, Tô Lưu Ly mỉm cười nói một câu, sau đó nháy mắt với Tư Đồ Nhược Thủy một cái rồi kéo cánh tay của nàng:
– Nhược Thủy, đi thôi.
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, nhìn thấy ám hiệu của Tô Lưu Ly, Tư Đồ Nhược Thủy hiểu ra cái gì, lập tức gật đầu đi ra ngoài.
Rất nhanh, Tư Đồ Nhược Thủy cùng Tô Lưu Ly đã ra bên ngoài, rõ ràng thấy được Lữ Văn mang theo Trương Kiếm Nhâm cùng mấy tên đứng ở trước cửa.
Thấy Lữ Văn, sắc mặt Tư Đồ Nhược Thủy trở nên khó coi, ánh mắt cũng không thềm nhìn vào Lữ Văn mà là nàng nhìn xung quanh để tìm kết bóng dáng của Diệp Phàm.
– Nhược Thủy.
Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy xem mình như không khí, Lữ Văn áp chế cơn giận trong lòng, gọi một tiếng rồi đi về phía Tư Đồ Nhược Thủy.
Không trả lời cũng không thèm để ý đến, Tư Đồ Nhược Thủy vẫn tìm kiếm Diệp Phàm.
Rốt cục, nàng tìm được rồi.
Nàng thấy Diệp Phàm mặc một bộ quần áo thể thao đang đi tới.
Phát hiện này làm cho 2 mắt của nàng mở to ra, khuôn mặt tỏ ra kích động.
Sau một khắc.
Nàng không kìm lòng được mà chạy.
Hả?
Thấy Tư Đồ Nhược Thủy chạy về phía mình, Lữ Văn dừng bước, trong lòng vui mừng. Chẳng…Chẳng lẽ Nhược Thủy bởi vì xấu hổ, không dám nhận lời biểu lộ của mình trước đám đông sao?
Gặp thoáng qua.
Đây là Tư Đồ Nhược Thủy cho ra đáp án!
– Đại ca ca.
Tư Đồ Nhược Thủy chạy lướt qua người Lữ Văn, hướng về phía bóng dáng cao lớn kia mà chạy tới.
Tóc dài phất phới, làn váy tung bay
Dưới màn đêm, Tư Đồ Nhược Thủy giống như là chạy trốn vậy.
Cảm giác kia giống như nàng sợ Diệp Phàm sẽ biến mất.
Cùng lúc đó, sắc mặt Lữ Văn cuồng biến.
Mà những nữ sinh cùng với đám người tkv liền nhìn vào Diệp Phàm.
Nhìn thấy khuôn mặt không tính là xa lạ của Diệp Phàm, đám người tkv giống như là gặp quỷ giữa ban ngày, mở to mắt, sắc mặt không thể tin, chẳng lẽ đại ca ca trong miệng Tư Đồ Nhược Thủy là hắn?
Mà ánh mắt của Lữ Văn giống như đao, liếc mắt nhìn về phía Diệp Phàm.
Thấy được Diệp Phàm, khuôn mặt của Lữ Văn lộ ra vài phần kinh ngạc.
BỞi vì hắn nằm mơ cũng không tin mình lại thua một bên mặc bộ quần áo thể thao rẻ tiền, đi xe taxi.
Không tin sao?
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, không biết là Tư Đồ Nhược Thủy quá kích động hay là bởi vì chạy nhanh nên không dừng lại kịp, chỉ thấy nàng nhào vào trong ngực Diệp Phàm.
Thân thể mềm mại vào lòng, bị cặp bánh bao trước ngực Tư Đồ Nhược Thủy ép vào ngực, thân thể Diệp Phàm liền trở nên căng thẳng, 2 tay cứng ngắc giữa không trung, không biết là nên ôm hay không ôm nàng.
– Thật…Thật xin lỗi, đại ca ca, là em chạy quá nhanh.
Dường như nhận ra thân thể Diệp Phàm cứng ngắc, Tư Đồ Nhược Thủy vội vàng tách ra, cúi đầu, đỏ mặt, tràn đầy ngượng ngùng mà thè cái lưỡi ra.
– Hai lúa, lão tử đang tìm mày, không ngờ mày lại xuất hiện nhanh như vậy.
Tư Đồ Nhược Thủy vừa nói xong, không đợi Diệp Phàm nói gì, Lữ Văn mang theo 3 tên đồng bạn bên cạnh đi về phía Diệp Phàm, bộ dạng hung thần ác sát.