Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 10: Tôi muốn trị tận gốc


Bạn đang đọc Cực Phẩm Cuồng Thiếu – Chương 10: Tôi muốn trị tận gốc

Chị Vũ Hinh.
Tô Lưu Ly lập tức kinh hô lên, dường như nàng không ngờ Tô Vũ Hinh sẽ làm ra quyết định như vậy.
– Diệp thần y, khi nào thì chúng ta bắt đầu?
Sau khi quyết định, vẻ mặt Tô Vũ Hinh lại lãnh mạc như trước, giọng nói lạnh như băng.
Tuy rằng không biết tại sao Tô Vũ Hinh lại tin lời mình nhưng mà Diệp Phàm cũng cảm nhận được Tô Vũ Hinh luôn kháng cự với phương pháp điều trị bằng chuyện phòng the này, chỉ là trong lòng nàng có một cỗ lực lượng chống đỡ, mới khiến nàng làm ra quyết định như vậy.
Sau khi nhìn được điểm này, trong lòng Diệp Phàm cũng hơi xúc động, lập tức nói:
– Hiện tại đi.
– Chị Vũ Hinh.
Tô Lưu Ly cố gắng ngăn cản nhưng mà Phúc bá ở một bên đã hạ giọng nói:
– Nhị tiểu thư, có thể cô không tin hắn nhưng Sở tiểu thư cũng sẽ không lừa chúng ta, huống chi nàng lửa chúng ta thì nàng cũng đâu có chỗ tốt gì?
Nghe được Phúc bá nói, Tô Lưu Ly cảm thấy có lý, bất quá nàng lại trừng mắt nhìn Diệp Phàm, dường như dùng cách này để cấm Diệp Phàm không nên làm ẩu.
Diệp Phàm thấy vậy cũng không nói gì.
Bởi vì hắn nhìn ra, Tô Lưu Ly kích động như thế hoàn toàn là vì lo lắng cho Tô Vũ Hinh, thậm chí vì thế mà thiếu chút nữa nàng đã chọc giận Tô Hồng Viễn.
– Tiểu Phúc, mang Lưu Ly ra ngoài cho ta.
Hồng Viễn quát lạnh một tiếng, đợi sau khi Tô Lưu Ly mắt đỏ bị Phúc bá kéo ra ngoài về thì hắn mới an bài cho Tô mẫu:
– Đỡ Vũ Hinh vào phòng để chữa trị.
Tô mẫu vốn là không tin Diệp Phàm có thể trị hết bệnh cho Tô Vũ Hinh, nhưng thấy Tô Hồng Viễn tín nhiệm vô điều kiến với Diệp Phàm như vậy hơn nữa Tô Vũ Hinh lại đáp ứng thì trong lòng nàng đã không còn hoài nghi nữa, vội vàng nâng Tô Vũ Hinh dậy.

– Diệp thần y, nhờ cậu rồi.
Mắt thấy Tô mẫu đỡ Tô Vũ Hinh dậy đi lên lầu thì Tô Hồng Viễn tỏ ra khách khí nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm khẽ vuốt càm, coi như là đáp ứng, sau đó mang túi vải buồm lên rồi đi theo 2 người Tô mẫu và Tô Vũ Hinh.
Có lẽ là thần thể Tô Vũ Hinh quá suy nhược, cho nên khi bước lên lầu nàng hoàn toàn không có khí lực, kết quả là một mình Tô mẫu không thể dìu được.
Diệp Phàm thấy thế vội vàng chạy lên đỡ bả vai của Tô Vũ Hinh.
Mặc dù trên người Tô Vũ Hinh đã mặc áo bông thật dày nhưng mà khi Diệp Phàm đụng vào vai nàng thì không biết từ đâu thân thể của nàng truyền đến một cỗ lực lượng làm cho thân thể nàng run lên.
“Hô… Hô…”
Hơi thở Tô Vũ Hinh dồn dập, nói:
– Cảm ơn, tôi không sao.
– Thân thể của cô quá hư nhược, hay là tôi giúp cô.
Diệp Phàm vẫn chưa buông tay, thâm ý nhìn Tô Vũ Hinh một cái.
Dường như nghe được ý tứ của Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh hé miệng nhưng lại không nói được chữ gì, vẻ mặt thống khổ nhắm mắt lại, sau đó tùy ý để Diệp Phàm và mẹ mình dìu nàng lên phòng ngủ trên lầu.
– Diệp…. Diệp thần y, bệnh của Vũ Hinh nhờ ngài rồi.
Khi Diệp Phàm cùng Tô mẫu đưa Tô Vũ Hinh nằm xuống giường, Tô mẫu ăn nói nhẹ nhàng cầu xin Diệp Phàm, cố gắng cúi đầu trước Diệp Phàm.
Diệp Phàm vội đỡ lấy Tô mẫu:
– Dì, dì không cần khách khí, cứu người là nhiệm vụ của bác sĩ như cháu.
Chẳng biết tại sao, nghe được Diệp Phàm nói những lời này, Tô mẫu đối với Diệp Phàm tin tưởng hơn, mà Tô Vũ Hinh nằm ở trên giường thì sắc mặt tỏ ra phức tạp nhìn Diệp Phàm, cũng không biết là trong lòng đang nghĩ cái gì.

– Tô tiểu thư, ngày ấy tôi đã nói chuyện không ổn, các cô hoài nghi tôi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đợi sau khi Tô mẫu rời đi, Diệp Phàm nhìn vào Tô Vũ Hinh, thở dài, nói:
– Nhưng mà như tôi đã nói đó, thân chất của cô là Cực Âm, hết sực đặc thù, hơn nữa Âm khí trong người đã quá nặng, không thể áp chế được nữa, chỉ có thể thông qua Dương khí trong người tôi mới có thể trị được cho cô, nếu muốn trị tận gốc thì chỉ có thể….
– Tôi biết, chỉ có thể cùng anh tiến hành chuyện phòng sự.
2 mắt Tô Vũ Hinh trống rỗng nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói:
– Tôi muốn trị tận gốc, bắt đầu đi.
– Tô tiểu thư, cảm ơn cô đã tini tưởng tôi.
Có lẽ sớm đã đoán được Tô Vũ Hinh sẽ quyết định như thế nên Diệp Phàm cũng không chút kinh ngạc, mà là nhịn không được thở dài, nói:
– Nhưng mà tôi đề nghị cô không cần trị tận gốc.
– Vì…Vì sao?
Tô Vũ Hinh nghiêng đầu sang chỗ khác, mờ mịt nhìn vào Diệp Phàm.
– Thông qua 2 lần tiếp xúc, tôi nhìn ra cô là một nữ nhân truyền thống, nữ nhân giống cô tình nguyện chết đi cũng không muốn giao lần đầu tiên quý giá của mình ột người xa lạ.
Diệp Phàm nói ra phán đoán của mình:
– Sở dĩ cô tin tưởng tôi cũng là vì sự tin tưởng của cô đối với Sở tiểu thư. Mà cô chấp nhận điều trị tận gốc là bởi vì cô là một người quả quyết, cô biết rõ đạo lý đau dài không bằng đau ngắn , nếu chỉ có chuyện phòng sự mới có thể trị tận gốc thì không bằng làm luôn.
An tĩnh trong phòng ngủ, những lời nói của Diệp Phàm đã đánh sau vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng Tô Vũ Hinh.
Trên giường, thân thể nàng run lên, nước mắt rơi xuống.

Lệ kia, có chút mặn, càng nhiều là đau khổ.
– Anh nói không sai, tôi tình nguyện đem thân thể mình giao cho anh, làm như vậy tôi mới có thể sống được.
Tô Vũ Hinh không có lau nước mắt trên mặt, mà là quay đầu nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt tỏ ra kiên định:
– Tôi phải sống.
Thấy được vẻ kiên định trên mặt Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm không khỏi có chút động dung.
Ở trong mắt hắn xem ra, phần kiên định kia của Tô Vũ Hinh, mặc là là cường giả võ học cũng chưa chắc có được.
– Anh cũng vừa nói, chỉ có chuyện phòng sự mới có thể trị tận gốc, như vậy tại sao anh lại ngăn tôi lại?
Tô Vũ Hinh thấy Diệp Phàm không nói lời nào thì hỏi.
– Cô là một nữ nhân xinh đẹp, nếu dựa vào nguyên tắc không phân biệt nam nữ để chữa bệnh thì tôi cũng không để ý, vì muốn chữa bệnh cho cô mà sẽ phát sinh quan hệ với cô.
Diệp Phàm không chút né tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Vũ Hinh, gằn từng chữ:
– Đây cũng chính là nguyên nhân mà ngày đó tôi nói thẳng với cô. Hiện giờ tôi thay đổi chủ ý là bởi vì tôi đã biết được được tính của cô, nếu bây giờ chúng ta phát sinh quan hệ thì điều đó sẽ lưu lại một ám ảnh không thể phai mờ trong tâm trí của cô, cứu sống bản thân cô mà hủy diệt đi linh hồn cô, đối với cô mà nói thì thật sự là quá tàn nhẫn.
Cảm nhận được vẻ chân thành của Diệp Phàm, trong lòng Tô Vũ Hinh xuất hiện một khẽ hở nhỏ.
Giờ khắc này, nàng như là nhìn thấy gì, hoặc như là cái gì cũng không thấy.
– Tuy rằng chỉ có thông qua chuyện phòng sự mới có thể trị tận gốc bệnh của cô nhưng mà tôi dùng phương pháp trị phần ngọn, có thể làm cho tần suất phát bệnh của cô giảm lại, vài năm mới có thể phát bệnh một lần.
Dường như đã nhận ra Tô Vũ Hinh thăm dò mình nên Diệp Phàm đã khôi phục lại vẻ bình thường.
– Cảm ơn anh, Diệp thần y.
Lời nói của Diệp Phàm làm cho Tô Vũ Hinh kích động, trước tiên nàng liền cảm ơn với Diệp Phàm.
Hiển nhiên, đến lúc này nàng đã không còn hoài nghi y thuật của Diệp Phàm nữa.
– Vậy chúng ta bắt đầu.

Diệp Phàm đề nghị.
– Vâng.
Tô Vũ Hinh gật đầu:
– Tôi nên làm gì?
– Cứ thả lỏng, hãy tưởng tượng cô đang ngồi dưới ánh mắt trời trên một bãi biển.
Diệp Phàm nói xong liền nắm lấy tay lạnh như băng của Tô Vũ Hinh.
Thấy được Diệp Phàm nắm lấy tây mình thì Tô Vũ Hinh liền khẩn trương lên, theo bản năng rút tay lại.
– Xin…Xin lỗi, tôi….
Tô Vũ Hinh có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng bệch hiện ra một luồng đỏ ứng.
Thật là một nữ nhân thiếu cảm giác an toàn a.
Trong lòng Diệp Phàm cảm thán một câu, không nói nhiều mà nắm lấy tay Tô Vũ Hinh, tâm thần vừa động, Kình lực điên cuồng truyền vào lòng bàn tay của Tô Vũ Hinh.
Trong phút chốc , Kình lực chứa Dương khí của hắn đã truyền vào người Tô Vũ Hinh, một cảm giác ấm áp thậm chí là nóng rực bắt đầu truyền từ bàn tay lan tỏa ra khắp người nàng.
Rất nhanh, lòng bàn tay của nàng đã xuất hiện mồ hôi.
Dần dần Tô Vũ Hinh chỉ cảm giác máu lạnh như băng trong người bình từ từ nóng lên.
– A..
Một dòng nước ấm tràn ngập khắp thân thể nàng khiến cho từng tế bào trong người nàng thả lỏng ra, khiến nàng vô cùng thoải mái, thậm chí không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Rên xong, Diệp Phàm ngẩn ra mà mặt nàng thì đỏ bừng.
– Là vì nóng hay là vì thẹn thùng?
Diệp Phàm nghĩ như vậy, mỉm cười tiếp tục thúc dục Kình lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.