Cực Phẩm Công Tử

Chương 97


Đọc truyện Cực Phẩm Công Tử – Chương 97

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: [mỉm cười] Tôi thích.

Tên khốn kiếp này, sao lại có thể trẻ con như vậy, An Nhạc hận không thể
chạy vào màn hình cắn hắn hai cái phát tiếc căm tức trong lòng. Nhưng
cái ảo tưởng này hiển nhiên không thể thực hiện được, cô chỉ có thể chọn việc mình có thể làm, quyết đoán mở hồng danh, song An Nhạc lại quên
mất bên cạnh còn có đoàn đội giết Yêu Vương, kết quả cô vừa mở hồng
danh, đã bị kỹ năng quần công mà bọn ho tung ra đánh Boss miểu sát.

Đông, cô gái hồng y đằng đằng sát khí từ trên tọa kỵ ngã xuống thảm thiết nằm trên mặt đất, bên ngoài màn hình An Nhạc vô lực nâng trán, aizzz, cô
lại kích động rồi!

[Phổ thông] Tôi vì bạn mà đến: Y sư mau cứu.

Một đạo bạch quang nhấp nhoáng, thoáng cái An Nhạc đã được một tiểu u minh
cứu, cô vừa đứng lên đã nhận được lời mời tổ đội của Công Tử.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Đi thôi, nhiệm vụ phu thê.

An nhạc im lặng, hắn mắc chứng hay quên sao? Đừng tưởng rằng món nợ vừa
rồi cứ như vậy bỏ qua, cô nhẹ nhàng di chuyển chuột điểm từ chối.

Ngay lập tức một cái nhắc nhở hiện lên trên màn hình của Cố Tử Mặc

[Hệ Thống] ‘Tôi vì bạn mà đến’ từ chối lời mời tổ đội.

Cố Tử Mặc nhẹ nhàng nhíu mày.


[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: Không rảnh.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Làm cái gì?

[Mật ngữ] Tôi vì bạn mà đến: [mỉm cười] hình như không có lý do gì em phải nói cho anh biết, anh nói có phải hay không?

An Nhạc phát xong mấy lời này liền làm một việc, chính là đem ID của hắn cho vào danh sách chặn.

[Hệ Thống] Bạn đã thêm người chơi ‘Công Tử Thế Vô Song’ vào danh sách chặn.

Nghĩ đến bộ dạng hắn lát nữa gửi tin nhắn sẽ nhận được thông báo đã bị chặn, An Nhạc cuối cùng cũng cảm thấy cân bằng trở lại, lúc cô ở bên ngoài
đắc ý cười, trên kênh bang phái lại nhảy lên một bình luận mới.

[Bang phái] Công Tử Thế Vô Song: Em chặn tôi là đang muốn tôi lên thế giới
nói chuyện phiếm với em sao? Vậy tôi cũng sẽ không ngại.

Nụ cười
bên khóe miệng An Nhạc biến mất, tên này quả thật rất âm hiểm! Lên thế
giới nói chuyện phiếm? Hắn đang muốn cô càng nổi danh hơn sao? An Nhạc
chỉ đành không cam lòng mà bỏ chặn.

[Bang phái] Tôi vì bạn mà đến: [Cắn răng] xem như anh lợi hại.

[Bang phái] Công Tử Thế Vô Song: [mỉm cười] lão bà quá khen.

[Bang phái] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Ở trong bang phái liếc
mắt đưa tình, thật là nhìn không nổi nữa rồi, Công Tử ngươi càng ngày
càng không có giới hạn.

[Bang phái] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Ta thấy ngươi là đang hâm mộ.

[Bang phái] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Ngọc thụ lâm phong, anh
tuần tiêu sái như ta mà thèm đi hâm mộ hắn? Đừng có đùa, ta đang đồng
tình chị dâu lại gặp phải hạng người gian trá như vậy.

[Bang phái] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Ngươi không khoe khoang là không chịu nổi hả?

[Bang phái] Công Tử Thế Vô Song: Không Say, ngươi rất rảnh rỗi?

[Bang phái] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Sao có thể rảnh rỗi, ta với Vòng Tròn đang hạ phụ bản mới.

Mấy lời này phát ra xong, Không Say liền biến mất khiến cho mọi người trong bang không ngừng cảm thán, quả nhiên chỉ khi nào bang chủ đại nhân ra
mặt mới có thể áp chế tên Không Say này, mà chuyện áp chế này lại làm
cho An Nhạc không ngừng ảo tưởng.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Đi thôi, phụ bản.

An Nhạc đi theo hắn nhưng cũng nghĩ đến bản thân nhất định phải tìm cơ hội tốt chỉnh hắn, nếu không mỗi lần đều bị yếu thế, quá khó chịu rồi!


Hứa Ngọc quay lại nhìn người nào đó bộ dáng hăng hái bừng bừng, không khỏi
lắc đầu, con bé này còn dám mạnh miệng nói không yêu qua mạng, cũng
không chịu cầm gương lên soi một cái hiện tại mình đang có hình dáng gì, không phải đang yêu thì là cái gì đây?

………….

Mặt trời
trên cao chiếu sáng, An Nhạc đứng trên đại lộ tìm đường, cũng may đang
là tháng tư khí trời coi như mát mẻ, ra ngoài cũng không sao. Về phần
một trạch nữ như An Nhạc vì sao lại ra cửa, đó chính là vì giảng viên
hướng dẫn sáng nay giới thiệu cho cô một chỗ thực tập, ngay cả phỏng vấn cũng không cần, có thể trực tiếp đi làm.

Nghe nói đó là luật sư
của sở sự vụ, đúng lúc gần đây thiếu một thư ký, cơ hội thực tập tốt như vậy An Nhạc đương nhiên hào hứng tới. Dù sao cô cũng nghĩ qua rồi, khi
tốt nghiệp đại học, công việc có khả năng làm nhất chính là thư ký, công việc tốt đẹp nhất chính là làm biên tập, hoặc làm bên bộ phận kế hoạch
của mấy công ty game cũng không tồi, nhưng hai loại sau cần phải có thời cơ, chuyện này cô đã hiểu, cho nên cũng không có gánh nặng tư tưởng gì.

“Là nơi này sao!” An Nhạc nhìn tòa cao ốc trước mắt, một bên lầm bầm lầu
bầu, một bên lấy ra mảnh giấy ghi địa chỉ, xác nhận không có nhầm, An
Nhạc thu lại mãnh giấy rồi vào thang máy đi lên tầng sáu, vừa ra khỏi
thang máy quẹo một cái, An Nhạc liền nhìn thấy bảng hiệu sáng chói.

‘Kim Bài Luật Sư Sở Sự Vụ’, bảy chữ to này nhanh chóng làm mù mắt An Nhạc,
Kim Bài? Tên gọi này thật đúng là khí phách, một bộ nhà ta là trâu bò
nhất, chủ nhân sở sự vụ này cũng đủ tự tin.

An Nhạc cúi đầu nhìn
thoáng qua trang phục của mình, áo sơ mi trắng tay dài, quần jean trắng, để hợp với hình tượng giỏi giang, mái tóc dài cũng được cột thành đuôi
ngựa cao cao.

An Nhạc thuận tiện hô hấp một hơi thật sâu rồi mới bước về phía cửa lớn, đẩy cửa thủy tinh đi vào.


Chỗ bàn tiếp tân là một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở, An Nhạc tiến lên,
trên mặt lộ ra nụ cười nói “Tôi là An Nhạc, hôm nay đến báo cáo.”

Đối phương vừa nghe cô báo tên, ánh mắt lóe lên một cái, cười nói “An Nhạc
phải không, xin chờ một chút.” Sau đó bấm điện thoại nội bộ “Cố luật sư, An Nhạc đã đến.”

An Nhạc vừa nghe thấy họ Cố liền thất thần mất
một giây, cô cũng không quen quá nhiều người họ Cố, nhưng trong nháy mắt đó cô lại nhớ đến Cố Tử Mặc có duyên ba lần kia.

Cố luật sư này
sẽ không phải là Cố Tử Mặc chứ! Ý nghĩ này vừa xuất hiện An Nhạc lập tức bác bỏ, chuyện này không thể nào! Trong lúc An Nhạc ngây người, chị
tiếp tân cũng đã buông điện thoại xuống nói với cô “Ông chủ bảo em trực
tiếp vào phòng anh ấy.”

An Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Chị tiếp tân tốt bụng chỉ đường cho An Nhạc “Từ nơi này đi vào, tận cùng bên trong chính là phòng của Cố luật sư.”

“Được, cảm ơn nhiều!”

An Nhạc cười thân thiện với chị tiếp tân, sau đó đi theo hướng người ta
vừa chỉ, tiến vào một phòng làm việc, bên trong có bốn người, nhưng mọi
người đều đang bận rộn, không ai rảnh chú ý đến cô. An Nhạc nhanh chóng
đi xuyên qua, tới trước một căn phòng khác gõ cửa, bên trong truyền ra
một thanh âm có chút quen tai “Mời vào.”

An Nhạc hơi sững sốt nhưng cũng không nhớ ra là thanh âm của ai, cô lắc đầu, vặn tay cầm cửa, mở ra đi vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.