Đọc truyện Cực Phẩm Công Tử – Chương 48: Công Tử ra mặt (1)
Cuộc hỗn chiến này
không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung, đại khái là thi thể đầy đất đi! Bởi vì có quá nhiều người , có người vừa nằm xuống lại có người
khác chạy tới, hơn nữa cũng đã mở đoàn rồi, từng đoàn từng đoàn liên
tiếp nhập trận.
An Nhạc giết không ít người, dĩ nhiên cũng có lúc bị người khác giết, cô nhìn chiến tích của mình không ngừng tăng lên
thì cảm thấy mấy chuyên giết người người giết này không đáng là gì cả.
Chơi game chính là muốn tìm kích tình, dĩ nhiên cũng có người đơn thuần
chỉ muốn vào phụ bản làm nhiệm vụ, đôi khi lại đi thưởng thức phong
cảnh, nhưng nói tóm lại một câu chính là muốn làm cho bản thân vui vẻ.
[Bang phái] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *đắc ý xoay tròn* chiến tích của ta được 3W rồi, hahaha
[Bang phái] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: *ngón cái* còn nhiều hơn ta, không tệ!
[Bang phái] Ta đến vui đùa một chút thôi: *khinh bỉ* không gọi tớ, xem thường bà vú có phải không?
[Bang phái] Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: Kháo! Ta đến muộn!
[Bang phái] Khuynh sắc & Mai: *cười lạnh* lúc người khác ra ngoài thì rủ
nhau đi giết người, nhờ vả mang đi Kinh Thành Trấn Yêu tháp thì ai cũng
giả chết, bang phái này vậy mà cũng được xưng tụng là bang phái cấp ba,
buồn nôn muốn chết, sớm biết vậy ta đã không vào đây *nôn mửa*
An Nhạc nhớ cái ID này, ngày hôm qua hay hôm kia gì đó có lên kênh bang
phái xoát bình luận, khi đó cô đang ở trong phụ bản cũng có nhìn thấy,
hình như cuối cùng là do một người trong bang tên ‘Quan Công mặt đỏ’
mang người này đi, aizzz, mọi người nói xem lòng người rốt cục là như
thế nào, sao mỗi người đều không giống nhau?
Nhớ ngày đó lúc An
Nhạc cô vừa mới chơi game còn không phải một đường lảo đảo, cũng đã từng ảo tưởng được người khác hỗ trợ, nhưng cuối cùng biết được chuyện đó là không thực tế, bất kể là ngoài hiện thực hay trong game, trông cậy vào
người khác là giả dối, tự dựa vào sức mình mới là thật.
Dĩ nhiên
đôi khi cũng sẽ gặp được người chơi có đại danh tương đối khá nguyện ý
giúp đỡ, lúc này tự nhiên rất vui vẻ, nhưng nếu không có ai giúp thì
ngươi cũng không thể oán người khác chứ đúng không! Cho nên, An Nhạc lại muốn làm gà mẹ, trên kênh bang phái đánh ra một hàng chữ
[Bang phái] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tiểu cô nương, ngươi phải hiểu rõ mang ngươi mới không phải là nghĩa vụ của lão nhân.
[Bang phái] Khuynh sắc & Mai: Đúng vậy nha! Đương nhiên không phải nghĩa
vụ, sao có thể là nghĩa vụ được chứ? Ngày đó cái kẻ rác rưởi trong bang
phái mang ta đi còn đòi thu ta 20 vàng, ta không cho hắn, hắn liền ngồi
lì bên trong không chịu đánh, cặn bã! Ta đi tìm người bên ngoài giúp
cũng chỉ có 15 vàng, người trong cùng bang phái mà còn muốn lừa bịp
nhau, đúng là đồ rác rưởi, bang phái rác rưởi!
[Bang phái] Quan Công mặt đỏ: Fuck! Ta lúc nào đòi thu ngươi 20 vàng, ngươi TMD có biết xấu hổ không?
[Bang phái] Khuynh sắc & Mai: ai yo, không thừa nhận, quả nhiên người
trong bang phái này đều cùng một cái đức hạnh, trong ngoài bất nhất,
hèn!
[Bang phái] Quan Công mặt đỏ: Chờ đó, ông đây đi luân bạch cái đồ bỏ nhà ngươi.
[Bang phái] Khuynh sắc & Mai: Cấp cao không có cái gì tốt đẹp!
Đây gọi là thanh quan khó giải quyết việc nhà, hai người này cùng nhau vào
phụ bản có trao đổi tiền bạc hay không cũng không có ai biết, đành mặc
kệ bọn họ thi nhau mồm mép. An Nhạc đối với ‘Quan Công mặt đỏ ‘ này cũng không quen thuộc, cho nên cô cũng không có biện pháp chen ngang vào
nói.
[Bang phái] Công Tử Thế Vô Song: Ân oán cá nhân tự đi mà giải quyết.