Bạn đang đọc Cực Phẩm Asisu: Chương 9: Ngươi Không Hiểu Được Ta !
Có một thứ tâm trạng gọi là choáng , có một thứ cảm xúc gọi là ức chế , Hai thứ này đồng thời đan xen với nhau vào trong bộ não gian manh của Nguyệt Du khiến có một ngày cô nàng luôn xưng mình là thiên hạ đệ nhất gian xảo cũng phải gào lên trong thâm tâm .
Ông trời ơi ! Làm ơn cho con cái dao thái rau hay cái gì nhọn nhọn để con thoát khỏi viễn cảnh này được không ? Sao cả thế giới này đảo lộn thế trời ! Izumin trong nguyên tác rõ ràng là mẫu người thanh tao khí chất tao nhã nhưng sao ở đây Izumin này rõ ràng là phúc hắc giả thư sinh mà!
Thấy Nguyệt Du trầm lặng ngây ngốc ra , Izumin cũng kiên nhẫn chờ đợi nàng , anh nhìn kỹ cô mà đăm chiêu suy nghĩ . Nữ nhân thật là phức tạp ! Mới bữa trước còn thấy nàng kiêu ngạo lạnh lùng , khí thế áp bức rõ ràng nhưng lúc này lại thấy nàng rất trẻ con , thô lỗ còn gian xảo tinh nghịch nữa chứ . Haizz ! Nhưng không thể thừa nhận được rằng nàng như thế này rất là dễ thương ! Mình sao thế này ? Sao từ lúc nàng chữa vết thương ình , mình luôn nằm mơ thấy hình ảnh Asisu cứu chữa ình nhỉ ?
_ “ Izumin…. Izumin ….. Ngươi có sao không đó ? “ Nàng hua hua tay trước mặt Izumin , giọng nói của nàng đã kéo Izumin trở về , Izumin định thần lại rồi lạnh lùng hỏi nàng :
_ “ Ngươi muốn ta báo đáp thế nào ? “
_ “ Ngươi muốn báo đáp ta chứ gì ? Được thôi , ngươi làm nam sủng của ta đi trông bộ dạng đẹp trai của ngươi không làm nam sủng của ta cũng phí ! “ Nàng giả vờ thể hiện bộ mặt xuân sắc nhìn Izumin .
_ “ Ngươi nói cái gì hả ? “ Izumin thể hiện sự khinh thường và lạnh lẽo trên khuôn mặt . Hừ ! Hóa ra nữ nhân người nào cũng là phường háo sắc vậy sao ? Ta cứ tưởng rằng Asisu sẽ khác chứ ai dè lại giống đám nữ nhân kia , chỉ có Carol là hoàn toàn khác hoàn toàn .
_ “ Hì hì ! Ta chỉ đùa thôi mà ngươi làm gì ghê vậy ! “ Chưa dứt lời thì Izumin lạnh lùng phun ra từng câu lạnh giá :
_ “ Asisu ! Thật không ngờ ngươi cũng là hạng ngươi háo sắc đến như vậy ? Ngươi có biết liêm sỉ không vậy hả ? Có loại nữ nhân nào mà như nguoi không ? Ngươi coi lại đi , ngươi không bằng một góc của Carol nữa kìa ! Carol nhân hậu thánh thiện bao nhiêu thì ngươi lại tàn độc và ác nghiệt bấy nhiêu , lần này đến lần khác hãm hại Carol đã thế còn ham sắc nữa , ngươi chẵng phải yêu Menfuisu lắm sao bây giờ bất thành ngươi chuyển qua dụ dỗ ta sao hả phụ nữ không biết vô liêm sỉ kia ….? “
Trước lời lẽ cay nghiệt của Izumin , Nguyệt Du đau thấu trong lòng , nàng gào lên hết tất cả những tất tưởi trog lòng nàng :
_ “ Ngươi im đi ! Ngươi không hiểu được ta , không hiểu gì về ta cả ! Từ nhỏ lúc nào ta cũng bị ép phải làm vợ Menfuisu , phải bảo vệ hoàng thất Ai Cập . Lo sợ trước những cuộc mưu sát , một mình ta một mình ta phải cố gắng bảo vệ Menfuisu và mong muốn một điều được làm vợ Menfuisu thôi . Tất cả mọi thứ đều thuộc về ta , ai cũng công nhận điều đó . Nhưng ta đã mất tất cả chỉ vì một con nhóc tóc vàng , ngươi đã từng bao giờ ở vị trí của một người 18 năm , 18 năm gần đạt được tất cả mà bây giờ bị mất trắng không hả ? Ta hành động như vậy là có lý do ! Ngươi có bao giờ đau thấu trong lòng khi bị một người mà mình yêu thương từ lúc nhỏ đẩy mình sang nước khác chỉ vì muốn bảo vệ vợ yêu và muốn liên minh giao hảo chưa hả ? Ngươi làm sao hiểu được từ khi Menfuisu và cả Ai Cập ép ta đến đường cùng , ngươi có biết ta đã phải tự mình suy nghĩ không ngừng nghĩ tìm ra cách đối phó làm thế nào để Ragashu không cưới được ta , làm thế nào để Ai Cập và Menfuisu không ép buộc ta và làm thế nào để vứt bỏ tình cảm 18 năm không hả ? Như vậy đã đủ cho ngươi miệt thị một người con gái như ta chưa ? Hahahahaha ! “
Nàng ngẩng đầu lên bầu trời đêm , cười to lên nhưng giọt nước mắt chảy dài xuống từ lúc nào không hay . Cơ thể này là của Asisu , Asisu đã chịu nhiều điều rồi , không thể để cho Asisu bị coi thường như vậy được !
Izumin nhìn nàng ánh mắt xót xa u buồn trầm lặng suy nghĩ . Thật không ngờ nàng lại yếu đuối đến như vậy ! Thật không ngờ nàng lại chịu nhiều đau khổ như vậy mà nàng vẫn mạnh mẽ , vẫn tỏa ra khí phách đến như vậy !
Anh chạm tay vào người nàng , muốn kéo cơ thể nhỏ bé đang run rẩy giả bộ cười nhưng nước mắt đang chảy xuống gò má xinh đẹp đó vào trong lòng an ủi nhưng vừa chạm vào , nàng đã lạnh lùng gạt phăng ra , chạy thẳng về phía trước . Izumin dại ra nhìn theo bóng dáng của nàng , ngồi trầm ngâm hối hận trong lòng . Asisu ! Ta không cố ý làm nàng bị tổn thương như vậy ! Sau đó Izumin chợt nhận ra trong rừng buổi tối rất nguy hiểm đặc biệt là đàn sói đói và sư tử núi đang rình rập kiếm ăn hơn nữa khu rừng này như một mê cung sợ rằng nàng sẽ không biết mà lạc đường . Anh vội vã chạy theo hướng phía trước tìm kiếm nàng .
Trong khi đó , Nguyệt Du chúng ta lạnh lùng chạy ra khỏi Izumin , nàng chạy hoài , chạy hoài để gió tạt vào mặt nàng trôi đi những gì uất ức trong lòng , cuối cùng nàng mệt lả người mà ngồi phịch xuống đất , tuy nhiên khi nhìn lại xung quanh , bốn bề toàn là những cây bách tùng cổ thụ cao to xung quanh , nàng bắt đầu run rẩy , sợ sệt . Nguyệt Du trên đời này không có gì sợ ngoài trừ bóng đêm của rừng cây ,sương mù dày đặc , tiếng gió gào thét u ám như tiếng oan hồn , nàng nhớ có một lần từ nhỏ đi cắm trại , trong một đêm tham gia cuộc thi gan dạ , nàng lỡ đánh rơi cái đèn pin , một mình ở trong rừng suốt một đêm may mà lúc đó anh hai nàng tìm kiếm nàng được , nàng nhìn thấy bóng dáng anh hai liền òa khóc lên . Từ đó nàng không dám đi vào rừng một mình , nàng run rẩy , hoảng sợ trong lòng , nàng nhớ đến mẹ nàng nhất là những lúc nàng nũng nĩu với mẹ
_ ” Du Du ! Con là đứa trẻ kiên cường nhất !” Mẹ nàng mỉm cười dịu dàng ấm áp mà động viên an ủi nàng trong lòng mỗi khi nàng luôn bị người khác trêu chọc .
Nhìn bầu trời đêm đầy sao , nhớ lại thời gian trước khi bị tráo đổi , có một lần cậu nàng đi thám hiểm sa mạc về nói với nàng rằng : “ Thế giới này kì diệu lắm ! Du Du ! Con nên nhớ nếu như gặp một vấn đề gì đó thì hãy bình tĩnh mà suy nghĩ , chắc chắn sẽ có cách khác để giải quyết ! “
Đúng vậy ! Nhất định phải có cách giải quyết , nếu mà hét to ko nghe được thì phải dùng giọng hát để truyền đạt mới được . Nàng liền đứng dậy , điều chỉnh giọng hát của mình , nhìn quang cảnh cùng với tâm trạng hiện giờ nàng cất lời bài hát “ Giác Ngộ “ của Viên San San trong Tiếu Ngạo Giang Hồ :
Khi chúng sinh bước lên con đường này
Trước mặt là một mảnh sương mù
Có quá nhiều đố kỵ cũng có quá nhiều trói buộc
Âm thầm chịu đựng không phải đau khổ
Khi yêu thương sâu nặng cũng đã đến hồi kết
Sự lạnh lẽo lấp đầy những khoảng trống
Có quá nhiều vết thương không thể bồi đắp
Chỉ có thể ôm thầm hồi ức mà khóc
Hiểu ra cần buông xuống tất cả những gánh nặng
Chỉ mong ở một nơi thuộc về mình , hóa yêu hận thành lời chúc phúc
Mở ra quyển kinh thư yêu thích , đọc một câu tâm đắc .
Trút hết mọi hoài niệm
Nàng thầm mong trong lòng . Gió ơi ! Xin ngươi hãy đem lời ca đến người nào đó để người đó có thể nhìn thấy tôi …
Bất chợt , nàng nghe thấy tiếng va quệt, tiếng bước chân chạy vội , tiếng hơi thở gấp gáp , Nguyệt Du quay lại nhìn thì thấy Izumin trong bộ trang phục đen Hitaito dính đầy lá cây , trên gương mặt hiện nét lo lắng , vui mừng , kích động , mồ hôi chảy dài xuống trên gò má góc cạch xinh đẹp . Izumin một hồi lâu tìm kiếm , tuyệt vọng không thấy nàng , chợt có một giọng hát mà chàng từng nghe trên đảo Kerep , anh vui mừng chạy theo hướng của giọng hát đó , trong lòng cầu mong rằng đó là nàng . Khi đến nơi , anh vui mừng , kích động khi thấy nàng đang đứng đó quay lại nhìn anh mỉm cười ôn nhu , chưa kip để nàng nói , anh liền kéo nàng vào lòng mình ôm chầm mà an ủi nói : ( *tung bông * * tung bông* Ôm rồi ! Ôm rồi ! )
_ “ Asisu ! Cuối cùng cũng đã tìm thấy nàng rồi ! Ta xin lỗi vì đã làm tổn thương nàng ! “
Ở trong lòng Izumin , nàng ngửi thấy mùi gió bụi , mùi sương sớm và cả mùi hương nam tính cực kỳ dễ chịu của Izumin cùng với thanh âm trầm ấm dịu dàng đó , nàng liền òa khóc lên , ấm ức nói :
_ “ Ta tưởng anh sẽ bỏ ta chứ ? Ta sợ lắm , ta sợ nơi đây lắm ! “
_ “ Không sao đâu ! Có ta ở đây không sao cả ! “ Izumin nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc nàng , an ủi . Cả hai người ôm nhau như vậy cho đến khi trời lóe lên tia nắng bình minh cho ngày mới .