Cực Phẩm Asisu

Chương 43: Quai Nhân Atorat !


Bạn đang đọc Cực Phẩm Asisu: Chương 43: Quai Nhân Atorat !


Hoàng thái hậu thông báo vì sự cố tai nạn không hay xảy ra cho nên quyết định dời lễ hội sau 3 tuần , để bù đắp lại , bà sẵn sàng bao ăn ở miễn phí,tổ chức tiệc linh đình suốt 3 tuần nữa cho sứ giả các nước đến đây. Chính vì lý do như vậy mà nàng đành phải ở lại Minoa thêm 3 tuần nữa.
Lúc này Izumin đã đi ra ngoài với đội trưởng cận vệ Komet nghe tin tức ở Hitaito , nàng ra ngoài cùng với Harrot và Luis đi dạo xung quanh cung điện Minoa . Ngay lúc này nàng đi đến phía Đông thì vô tình nàng gặp mặt Menfuisu – cùng Carol có thêm cả Minosu nữa . Nàng ngay lập tức đi sang đường khác nhưng vẫn bị Menfuisu phát hiện , hắn liền mỉm cười gọi nàng
-” Chị Asisu , thật không ngờ em lại có duyên được gặp chị ? “
Nàng giật giật khóe mắt mình sau đó quay qua trưng bộ mặt ôn nhu giả tạo của mình mỉm cười đáp lại :
-” Ừmh , chị đi dạo thật không ngờ lại có duyên gặp em ở đây ! “
Duyên……cái đầu ngươi ý ! Trong lòng nàng thầm chửi tên nào đó , trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười ôn nhu . Liếc nhìn Minosu , trong mắt nàng lóe lên một tia sáng , nhanh chóng mỉm cười liền nói :
-” Chân em thế nào rồi ? “
Menfuisu mỉm cười vui vẻ liền trả lời :
-” Chân em bây giờ đỡ hơn rồi , giờ chỉ còn hơi nhức thôi ! “
– ” Vậy à ? Chị bữa giờ quên mất không đến thăm em , để bù đắp cho em , chị mời tất cả mọi người bữa ăn do chị tự tay nấu , thế nào ? “
Menfuisu cùng với Carol nét mặt biến sắc ngay ,đã từng lãnh giáo bởi “món bánh đặc biệt ” của chị Asisu hồi ở Hạ Ai Cập, Carol liền kéo kéo tay Menfuisu ra hiệu từ chối , Menfuisu liền ái ngại từ chối :
-” Chị Asisu , cảm ơn chị nhưng em … nghĩ là không cần thiết đâu ! “
– ” Ôôôôôô……, Menfuisu sao em lại từ chối lòng thành của chị vậy ? Phải rồi , hồi bữa chị đã từ chối lời mời của em nên em giận chị sao ? Chị lúc đó đang bị bệnh không thể nào nhận được , tính nấu cho em một bữa ăn như một người chị gái chăm sóc em trai thôi mà cũng bị từ chối , Ôôôôôô…. ! “
Nguyệt Du giả vờ buồn bã sau đó ráng nhéo ình một cái ở đùi cho nước mắt ra ,dùng khăn chấm chấm trên mặt mà bắt đầu kể lể.
– “…… Chị Asisu , em không phải có ý này đâu , em …… chỉ sợ chị chịu cực thôi mà ! ” Menfuisu lúc này yếu ớt nói .
– ” ..Ôôôôô…, em lại coi thường chị rồi….. ! ” Nàng lại tiếp tục giả nai mà đau buồn khóc lóc .
Trước sự tấn công ” nước mắt cá sấu tài tình ” của Nguyệt Du , Menfuisu và Carol dở khóc dở cười mà chấp nhận lời đề nghị của nàng . Nguyệt Du hớn hở mà cười ôn nhu với lại ba người bọn họ nhưng không hiểu sao cảm thấy trong nụ cười của nàng tựa như ” tiếu lý tàng đao ” mà bất chợt run người .
Sau khi về chỗ phòng của Nguyệt Du , ba người họ ngồi đợi trông chờ bữa ăn của nàng nấu , sau cuộc nói chuyện giữa nàng và Minosu , Minosu càng ngày càng suy ngẫm kĩ hơn về những lời nói của Asisu . Minosu vẫn còn do do dự dự – liếc mắt qua nhìn Menfuisu . Sau đó, nhanh chóng rút lại ánh mắt, mặt mày có chút tức giận kéo dài khoảng cách với Menfuisu .

Mười giờ bốn mươi tám phút , Minosu không cam lòng – một lần nữa đưa mắt qua dò xét Menfuisu , đúng lúc , cùng Menfuisu bốn mắt nhìn nhau . Menfuisu theo phản ứng bình thường , nhếch mày , cười một cái . Minosu đỏ mặt , thẹn quá hóa giận , trợn mắt lườm Menfuisu một cái , rồi quay sang chỗ khác , Menfuisu cảm thấy khó hiểu về những hành động của Minosu.
Minosu lúc này tay đặt trên ngực mình mà hồi hộp cảm nhận được nhịp tim đập mạnh , trong lòng nhớ đến câu nói của Asisu :
‘’’ Người trong lòng thật sự của ngươi ….. chính là ….. Pharaong Ai Cập đó ! ‘’’
‘“ Không không ! Không lý nào ! Ta …. Không thể nào ….. yêu nam nhân … được ! “’
Minosu nghĩ thầm trong lòng mà lắc đầu , sau đó lại len lén nhìn về phía Menfuisu . Menfuisu hình như cảm giác được mình bị người ta nhìn lén, hơi bất mãn nhìn quanh khắp nơi. Minosu lanh lẹ lảng ánh mắt nhìn đi nơi khác. Menfuisulại quay lại khi cảm nhận được sau lưng mình có cảm giác ánh mắt nồng cháy , hắn vừa vặn bắt gặp Minosu , Minosu lại lần nữa đỏ mặt, tức giận. Carol cũng cảm thấy kì lạ nhưng vẫn cho rằng không có gì xảy ra cho nên vẫn bình tĩnh mà chờ đợi .
Mười một giờ hai mươi phút…
Trong lúc này , tại một góc khuất kín đáo ở phòng nàng , bởi vì muốn chứng kiến xem coi Minosu sẽ phản ứng thế nào và có bị dính chiêu của nàng không , nàng liền kêu Ari xuống nấu ăn theo ý nàng , trong khi đó nàng núp ở chỗ khác xem xét tình hình thế nào , nhìn thấy tình cảnh kia , nàng nén cười trong lòng , đôi môi hoa anh đào cong cong lên mà suy nghĩ điều gì đó .
Ngay sau đó , không lâu sau nàng cùng với các cung nữ đem thức ăn lên trình diện. Mùi thức ăn bốc lên thơm ngào ngạt , nhìn món ăn trên bàn khác với lại những món ăn ở Ai Cập , Menfuisu và Carol lẫn Minosu cảm thấy kinh ngạc thì Nguyệt Du giải thích :
_ “ Đây là món ăn mà Harrot giới thiệu cho ta ăn thử lúc còn ở Hitaito nào mời mọi người ăn thử ! “
Lúc này Menfuisu và Carol do do dự dự cầm lấy một miếng há cảo tôm chiên mà chấm chung với nước sốt rồi đưa vào miệng thưởng thức . Ba người bọn họ nhai nhai miếng há cảo , nét mặt trở nên biến sắc và xám ngoét , hjc , món này là món gì vậy ? Sao mà cứng ngoắt như đá thế này ? Lúc này Nguyệt Du hỏi :
_ “ Mọi người thấy sao rồi ? Ngon không ? “
Carol cùng với Minosu cười đau khổ , Menfuisu cũng nở nụ cười khổ nhưng khi đối diện với cặp mắt to tròn và mong đợi của Nguyệt Du , nàng hỏi :
– ” Thế nào ? Em thấy tay nghề chị có khá hơn không ? “
Nàng mĩm cười trông đợi vào nét mặt xám ngoét của Menfuisu, trong lòng cố nén tiếng cười . Menfuisu cười gượng gạo mà nói :
– ” Ngon…ngon…lắm ! “
Nguyệt Du thầm cười sau đó hối thúc Menfuisu :
– ” Menfuisu , nếu em nói vậy thì em phải ăn thêm nữa đó , bao nhiêu công sức của chị đó ! “
Lúc này khuôn mặt anh tuấn của Menfuisu càng trở nên tái mét hơn , anh lựa lời mà từ chối :
– ” Hoàng tỷ , em mới ăn trước đó , em không thể nào ăn nổi được ! “

Hahaha , từ chối sao ? Đừng mơ tưởng từ chối được , ngươi có Trương Lương kế , ta có quá tường thê , ta đang muốn dạy ngươi thì đừng hòng thoát . Nàng nhoẻn cười trong lòng , bày ra một bộ mặt bi ai , cố gắng lấy tay nhéo đùi để cho nước mắt tuôn ra mà nói :
-” Ôôôô….. , có phải em gạt chị phải không ? Chị biết mà , em nói dối chị , em gạt chị mà ! Ôôô…. ! “
Trước sự ” ai oán ” của Nguyệt Du , Menfuisu bối rối trong lòng , đưa mắt cầu cứu Carol với Minosu , cả hai người bọn họ cúi đầu uống nước mà lảng tránh . Lúc này Menfuisu đơn độc chiến đấu trước sự thúc dục của Nguyệt Du , hắn rốt cuộc cũng có can đảm cầm lấy miếng há cảo mà từ từ đưa lên miệng . Trong lúc Menfuisu bất đắc dĩ cầm miếng há cảo lên ăn đột nhiên một bóng đen đã lướt tới trước mắt mặt Menfuisu một cách chớp nhoáng , Nhìn kỹ suy xét lại một chút , mọi người kinh ngạc đặc biệt là Menfuisu , sắc mặt anh tuấn của hắn càng giống một con tắc kè khi phát hiện Minosu , khuôn mặt đỏ bừng đang cắn ngón tay Menfuisu , Minosu cướp lấy món há cảo trong tay Menfuisu cuốn vào trong miệng, hình như còn lơ đãng xẹt qua đầu ngón tay Menfuisu . Sau đó Minosu cố gắng nuốt xuống , đỏ bừng xấu hổ rồi nhanh chóng chạy mất đi để lại cho những người còn lại một phút bần thần .
Tất cả mọi người đều ngây người , Carol hai tay che mặt lại xấ hổ như không tin chuyện trước mắt , Nguyệt Du nhìn thấy cũng bất ngờ mà nén cười trong lòng .
Minosu cũng thật là ….. đáng yêu quá đi !
Nàng quay đầu nhìn về phía Menfuisu chợt phát hiện, Menfuisu lập tức không phản ứng kịp , nhìn vào tay mình , suy tư thật lâu , mãi sau đó mới kéo nàng qua một bên , giận dữ hỏi:
_ “ Hoàng tỷ rốt cuộc là đã nói cái gì với Minosu hả ? ! ”:
_ “ Ách …. Chị đâu có làm gì đâu ? Sao em lại nghi ngờ chị như thế ? “ Nguyệt Du mở con mắt to tròn “ ngây thơ vô số tội của mình “ mà cười .
Menfuisu tức giận trong lòng , trực giác mách bảo rằng chuyện này chắc chắn liên quan đến Asisu nhưng không thể nào có chứng cứ buộc tội được , chỉ có thể nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ mà cảnh cáo nàng :
_ “ Được ! Nếu như mà đệ mà điều tra ra được hoàng tỷ có dính líu đến chuyện này thì đừng trách đệ đây xử lý ác với hoàng tỷ ! “
Nói xong đoạn Menfuisu cùng với Carol rời khỏi thượng phòng của Nguyệt Du mà quay trở về phòng mình . Bóng dáng hai người họ đã đi khuất , Nguyệt Du mới nhoẻn nụ cười gian trá của mình và huýt sáo yêu đời khi chứng kiến cảnh tượng cực kì “ thú vị “ của Menfuisu , nhớ lại lúc Menfuisu cảnh cáo nàng , nàng cười lạnh mà nói :
_ “ Để ta xem ngươi làm điều tra được gì ở ta ! Hừm ! “
———————————————————-
Sau khi dọn dẹp xong hết những thứ hỗn độn trên bàn thức ăn , nàng ra khuôn viên vườn thượng uyển , tay cầm lấy cây cầm tranh mà tìm một chỗ ngồi . Đi dạo xung quanh , nàng thấy có một cái đình viện thiết kế theo kiểu Minoa mà vô cùng kinh ngạc , rồi sau đó ngồi xuống . Nàng để cầm tranh trên bàn , kéo nhẹ tà áo ngồi xuống , bảy dây đàn lạnh lùng ngân lên, một đoạn trường âm chậm chạp lướt qua, Tiếng đàn du dương vang lên trong khuôn viên, trôi chảy tươi đẹp theo ngón tay thon dài của Nguyệt Du truyền ra :
“Cuộc đời con người
Ước mơ như con đường dài
Trên đường đầy sương mù
Sương mù đập vào mặt ta
Trong chốn hồng trần

Ước mơ ấy có bấy nhiêu phương hướng
Si tìm người mình yêu như mơ như ảo
Đường mênh mông tùy người
Đời người là
Một ước mơ và 1 khát vọng
Trong giấc mơ le lói ấy
Phản phất lệ ta đang rơi
Ta đến từ đâu và nên đi đâu
Để tìm phương hướng trong lòng ta
Gió phản phất như đang than thở trong mơ của ta
Đường và người đều mênh mông
Đường trên nhân gian
Ta là một người hạnh phúc
Trên đường ta bước hơi ngoằn ngèo
Không tìm thấy tia sáng
Trong cát bụi
Hạnh phúc có bao nhiêu phương hướng
Những cơn phong ba ly ti như mơ ảo
Đường mênh mông tùy người
Những cơn phong ba như mơ ảo
Đường mênh mông tùy người “

Bất chợt , đôi bàn tay nàng thon dài đình chỉ ngừng lại , sau đó nàng mở miệng lạnh lùng nói :
_ “ Các hạ …. núp ở đó đã lâu thì mau ra mặt đi , ta không thích ai đó đứng ẩn nấp đáng ngờ như thế đâu ! “
“ Soạt ! “ Một bóng người từ trong bóng tối xuất hiện trước mặt nàng , đi đến trước mắt nàng . Nàng ngẩng con mắt đạm lãnh của mình lên , đánh giá con người trước mặt mình , nam tử thực đẹp , tướng người cao lớn thon dài cùng với những cơ bắp hoàn mỹ , hắn mặc bộ đồ tướng Minoa , tóc xoăn đen xõa dài trên ngực , đặc biệt nhất là hắn có khuôn mặt tuấn tú mạnh mẽ , đường nét khá giống với khuôn mặt Minosu , hai con mắt của hắn màu đỏ rực như lửa khiến cho người ta cảm thấy hắn giống như một ác quỷ đến từ địa ngục này .
Ánh mắt nhìn chằm chằm kia khiến cho nam tử huyết sắc đồng tử cảm thấy không thoải mái, âm thanh có chút lạnh lùng :
_ “ Xem đủ chưa ? “
Thanh âm giống như ngọc, mượt mà vô cũng êm tai.
Nhìn thấy Nguyệt Du giật mình, hắn có thể đoán được phản ứng tiếp theo của nàng là gì : tất cả mọi người đã gặp qua gương mặt thật của hắn, hoặc sẽ sợ hãi nằm run rẩy trên mặt đất, hoặc sẽ lớn tiếng thét chói tai.
_ “ Oa ! Đôi mắt thật đẹp nha ! “ Một câu khen ngợi vang lên. Sau đó, trước mặt hắn liền xuất hiện một dáng người. Gương mặt xinh đẹp đã ở gần ngay trước mắt hắn, gần đến mức hắn có thể tinh tường quan sát được bất kỳ vẻ nguỵ trang nào ẩn đằng sao tiếng khen.
_ “ Đôi mắt của ngươi thật đẹp, nhất là màu đỏ đó , thật giống y như hồng bảo thạch ! “ Nhìn cặp huyết mâu kia, nàng chân thành nói ra suy nghĩ của mình.
_ “ Đẹp ?! “ Thanh âm run run vì xúc động, hắn nhẹ giọng, thật cẩn thận hỏi :
_ “ Ngươi không cảm thấy nó ghê tởm sao ?! Không cảm thấy nó giống quỷ sao ? “ Chỉ có quỷ quái mới có huyết mâu. Hắn cảm thấy hận vô cùng khi chỉ vì màu sắc của ánh mắt này mà mẫu thân hắn đã giấu hắn dưới hầm tối , hắn hận ánh mắt này bởi vì ngày qua ngày lại , hắn không được ra ngoài chỉ có thể làm bạn với tiếng song biển và những bức tường .
_ “ Ghê tởm ?! Quỷ quái ?! Đương nhiên là không rồi ! Ánh mắt màu đỏ của ngươi thật đẹp nha ! “ Nàng lắc đầu nói.
Nhìn thẳng vào cặp mắt kia, ý đồ muốn tìm kiếm một tia sợ hãi nào trong đó, nhưng hắn chỉ nhìn thấy được một đôi mắt vô cùng sáng ngời và rất chân thành : Ở trong mắt nàng, bản thân mình không phải là kẻ ngoại tộc, bản thân mình là một người bình thường. Người bình thường nha ! Đã có vô số lần, hắn từng thỉnh cầu rất nhiều người dùng ánh mắt bình thường để đối đãi với hắn. Nhưng một lần lại một lần, càng ngày càng thất vọng, cuối cùng liền biến thành tuyệt vọng.
Nguyệt Du vẫn không rời mắt khỏi cặp mắt kia, liền có thể cảm nhận được sự thống khổ, giãy dụa và kỳ vọng trong ánh mắt đó. Lúc này nàng nghe thấy tiếng Izumin đang tìm kiếm mình , nàng chợt sực nhớ ra liền nhanh chóng hỏi tên hắn :
_ “ Chết thật ! Izumin đang tìm ta thôi ta phải về đây mà ngươi tên gì thế ? Ta muốn làm bạn với ngươi ! “
Hắn sững sờ khi nghe câu nói của nàng , trong cuộc đời hắn , lần đầu tiên có người không sợ ngoại hình của hắn mà thỉnh cầu làm bạn với hắn , Trong lòng hắn cảm thấy có cái gì ấm áp trong tim , hắn ngập ngừng trả lời :
_ “ Ta…. ta tên là Atorat ! “
Nguyệt Du kinh ngạc khi biết rằng người trước mặt mình chính là quái nhân Atorat – trong nguyên tác hắn mang hình dáng dị hợm , trong lòng vừa yêu và vừa hận Carol , thật không ngờ ngoài đời hắn không giống như vậy , có thể do đôi huyết sắc mâu kia khiến cho người ta cảm thấy hắn giống như ác quỷ vậy . Hắn vẫn đứng đó nhìn nàng , bóng dáng hắn thật cô độc và cơ đơn , lòng nàng cảm thấy buồn cho hắn , thông cảm cho hắn , nàng mỉm cười với hắn mà nói :
_ “ Atorat , ngươi có biết ta thích nhất câu gì không ? “ Đi con đường của chính mình, để mặc cho người khác tha hồ nói ! Chúng ta không sống vì người khác. Mà đang sống vì chính bản thân mình. Nếu ngươi cứ mãi suy nghĩ về những cảm nhận của người khác. Dần dần, ngươi sẽ đánh mất đi chính bản thân mình. » Hãy nhớ đến điều đó ! “
Nói xong nàng liền quay người đi về phía tiếng kêu của Izumin , để lại cho Atorat ở đó một mình suy tư về câu nói của nàng . ?> . Nhớ lại những biểu hiện kì lạ của Nguyệt Du , hắn bất giác nở nụ cười của mình trong lòng thầm đánh giá nàng :
‘’’ Asisu , cô là một con người kì lạ ! “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.