Cực Phẩm Asisu

Chương 32: Kể Chuyện Đại Chiến Xích Bích !


Bạn đang đọc Cực Phẩm Asisu: Chương 32: Kể Chuyện Đại Chiến Xích Bích !


Nguyệt Du mỉm cười đứng lên thì bất ngờ tay của nàng đã bị Izumin nắm lấy , Izumin nhìn nàng băn khoăn hỏi :
_ “ Nàng có biết múa không đó ? Nếu như không được thì nàng đừng có làm việc ngoài khả năng mình !“
_ “ Ta đâu có nói ta sẽ múa đâu ! “ Nguyệt Du nói nhỏ vào tai Izumin ,mỉm cười tự tin bước lên phía trước , cầm ly nước bước đến giữa trung tâm yến tiệc , nàng quay qua hỏi quốc vương Hitaito :
_ “ Quốc vương , nữ nhi không biết múa nhưng nữ nhi có thể kể chuyện cho tất cả mọi người những câu chuyện chưa từng ai biết đến và thông thuộc với hi vọng giúp vui được chứ ? “
Mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng , lần đầu tiên họ mới nghe kể chuyện cũng có thể giúp vui cho nên rất phấn khích và tò mò ngay cả quốc vương cũng mới nghe nói lần đầu muốn thử xem thế nào liền mỉm cười nói :
_ “ Được , được mà ! “

Nhận được sự đồng ý của quốc vương Hitaito , nàng nhoẻn cười bình tĩnh , đứng thẳng nhắm mắt lại nhớ lại truyện Đại Chiến Xích Bích trong Tam Quốc DIễn Nghĩa ,nàng vẫn nhớ khi mới 10 tuổi đọc truyện Tam Quốc DIễn Nghĩa , lần đầu tiên đọc đến đoạn này đã là đêm khuya. Lúc đó nàng trốn trong chăn, cầm đèn pin đọc được mấy chương, lại phải căng tai ra đề phòng cha mẹ phát hiện. Đối với những người chưa từng nghe qua, đây chính là chuyện hấp dẫn nhất! Hơn nữa đó là câu chuyện của hơn 2000 năm nên nàng rất tự tin có thể kể chuyện giúp vui được . Sau khi đã nhớ hết tình tiết Đại Chiến Xích Bích , nàng bắt đầu thay đổi thanh âm hướng mọi người kể chuyện :
_ “ Hôm nay Asisu tôi kể chuyện muốn kể sau đây, lại là kì trung chi kì, dị trung chi dị , nhưng hoàn toàn là chuyện thật! Ở bên ngoài biên cương, có một nước tên gọi Trung Hoa , non sông tú lệ, quốc thổ phì nhiêu. Trong lịch sử nước này, từng có một trận đại chiến cực kì vĩ đại, khiến cho người người ngưỡng mộ, gọi là đại chiến Xích Bích. Chuyện này lưu truyền ngàn năm, nhân dân đời đời truyền tụng, tán dương ca ngợi mãi không thôi, nhân dịp yến tiệc này tôi xin góp vui, muốn thuật lại một lần cố sự! “
_ Vào lúc đó đất nước Trung Hoa đang rất hoảng loạn , vua cuối cùng nhà Đông Hán tuy ngồi trên ngai vàng tới 31 năm nhưng thực chất không có quyền lực và không thể kiểm soát được tình trạng cát cứ của các chư hầu trên khắp Trung Hoa. Trong số các chư hầu cuối thời Đông Hán thì người có quyền lực và tham vọng lớn nhất là Tào Tháo . Nhờ việc hỗ trợ dựng lại triều đình cho vị vua bù nhìn ở Hứa Xương và thống nhất miền bình nguyên Hoa Bắc sau khi đánh bại Viên Thiệu với chiến thắng quyết định tại trận Quan Độ , Tào Tháo được phong làm thừa tướng và là người nắm thực quyền của triều đình nhà Hán Năm đó bắc phương Tào Tháo quân lực hùng hậu, một đường tiến thẳng về nam, lấy 20 vạn tinh binh gộp chung với quân binh từ các xứ chư hầu, tổng cộng 83 vạn nhân mã, hỏa lực tập trung ở bờ bắc Trường Giang, muốn tiến đánh vùng Giang Nam trù phú. Ở phía nam, một bên Lưu Bị chỉ có 2 vạn bộ binh, bề ngoài nói lên thành 5 vạn, bên kia Tôn Quyền cũng chỉ có 3 vạn thủy quân., một bên là 83 vạn, một bên chỉ có 2 vạn cùng 3 vạn, trận này còn có thể đánh được không? ” Giới thiệu qua bối cảnh, nàng dừng lại mỉm cười nhìn mọi người , hướng tất cả mọi người hỏi .
Ai nấy đều nghi hoặc nhìn nàng , đều nói rằng là không thể đánh được , lúc này nàng mỉm cười tự tin kể chuyện tiếp :
_“Đáng tiếc mọi sự trên đời, đều là do người làm ra, không phải chỉ trông vào lượng nhiều hay ít. Trước tiên ta cũng nên nói đến hai nhân vật. Một người là Thủy sư đô đốc thống lĩnh thủy quân Đông Ngô Chu Du Chu Công Cẩn, mới 17 tuổi đã lãnh binh, hơn 20 tuổi thăng làm thống soái một đạo quân. Trong trận Xích Bích, hắn mới 30 tuổi . Người này tướng mạo tuấn mỹ , phong thái ung dung nho nhã, giáp trụ trắng lóa, nhìn xa dễ tưởng tiên nhân. Người này còn am hiểu âm luật, “Ngàn năm sau còn lưu truyền một câu: Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố, chính là mấy vị tiểu thư khuê các vì nhìn thấy Chu Lang anh tuấn đứng bên mà cố ý đàn sai một nốt nhạc. Người kia là quân sư của Lưu Bị, Gia Cát Lượng Khổng Minh tiên sinh, người nảy chí lớn trải khắp gầm trời, thần cơ diệu toán, am hiểu thiên thư huyền pháp, mọi sự vào tay đều trở nên dễ dàng. Lúc này mới chỉ có 25 tuổi. “
Ánh mắt mọi người đều tập trung nghe nàng lắng nghe im lặng đến mức chỉ có tiếng gió thổi qua cùng với giọng kể của nàng . Nàng nhìn thấy tất cả mọi đều tập trung lắng nghe nàng kể , trong lòng dần dần có cảm xúc, bắt đầu thuật đến Đông Ngô quan văn muốn hàng, quan võ muốn đánh, Tôn Quyền do dự không dám quyết. Gia Cát tiên sinh đơn thương độc mã đấu khẩu giữa triều đình :
_ “ Tất cả mọi người biết không Khổng Minh tiên sinh trước khi theo Lưu Bị từng ở trong nhà tranh, đám quan thần kia chỉ coi hắn là một kẻ thảo dân chân lấm tay bùn, không quyền không thế. Trong lòng chỉ nghĩ làm sao nhục mạ hắn, lại chỉ thấy tiên sinh một mình xuất hiện, ung dung tự tại như đi giữa chốn không người. Một thân y phục sáng màu đơn giản, tay cầm quạt lông đưa qua phẩy lại. Trên đường đi đến dáng dấp quang minh lỗi lạc, tự nhiên phóng khoáng. Hai mắt sáng ngời, thần sắc bình tĩnh, đưa mắt nhìn đều hiển lộ uy vũ, nhưng cử chỉ lại khiêm nhường lễ độ. Chưa cần mở lời đã làm cho người ta phải kiêng nể ba phần!”

Mọi người đồng loạt hưng phấn ,Izumin nhìn nàng bằng ánh mắt kinh ngạc thán phục , mặc dù anh biết nàng là một người cùng một chỗ như Carol nhưng thật không nghĩ tới nàng lại che giấu nhiều tài năng đến như vậy . Sau đó nàng tiếp tục nói tiếp Gia Cát Lượng làm sao nói ra lời hay lẽ thiệt, phân tích tình thế, khẩu chiến với đám hủ nho, thuyết phục Đông Ngô cùng Lưu Bị bắt tay, hợp sức phá Tào . Đặc biệt lúc nàng kể chuyện Gia Cát Lượng dùng khích tướng , sử dụng bài thơ Đổng Tước Đài , nhắc khéo đến Tiểu Kiều – vợ của Chu Du khiến cho Chu Du tức giận mà quyết chí đánh Tào khiến cho tất cả mọi người đều thán phục về tài năng của vị quân sư Gia Cát Lượng này .
_ “Đã biết hai nhà liên thủ, vậy làm sao để giành được thắng lợi, xin hãy nghe ta từ từ nói tới. Kế sách điều binh, mưu lược khiển tướng, một lời khó nói được rõ ràng. Nếu muốn biết toàn bộ đại chiến diễn ra thế nào, thì xin mọi người chờ ta uống nước chút ! “ Nguyệt Du nhấn mạnh nói rồi sau đó từ từ nhấm nháp ly nước trên tay mà phe phẩy quạt lông đợi chờ mọi người kêu nàng kể tiếp . Qủa nhiên tất cả mọi người trong yến tiệc đều nóng ruột muốn biết tình hình tiếp theo thế nào ngay cả quốc vương và vương hậu đều giục giã nàng . Nàng nhoẻn cười khi nhìn thấy tất cả mọi người đều nóng ruột , xem ra tài ăn nói của nàng không hề giảm sút chút nào , nhớ ngày đó làm hội trưởng của trường Đại học Y tất cả sinh viên trong trường đều ngưỡng mộ nàng mỗi khi nàng đọc bài phát biểu , papa nàng thường hay nói rằng nàng rất giống Gia Cát Lượng ở tài năng ăn nói , mồm mép lợi hại , hồi đó có người nói rằng là may mắn nàng chỉ có nét thanh tú bình thường nếu mà có nhan sắc quyến rũ chút nữa thì nàng sẽ trở thành yêu cơ hại nước hại dân rồi . Nhớ lại hồi ức kiếp trước , nàng lơ đãng một chút bất chợt nhớ ra mình còn đang kể chuyện liền trấn tĩnh lại , hắng giọng nhẹ rồi tiếp tục kể tiếp :
_ “ Lúc này bên Tào Tháo thế lực đang lớn mạnh ,đã giao việc huấn luyện thủy quân do Sái Mạo và Trương Doãn huấn luyện . Khi nghe tin Đông Ngô đã liên minh với Tây Thục , ông đã sai Tưởng Cán là bạn cũ của Chu Du đến Đông Ngô để dò la tin tức quân sự , Tưởng Cán đến doanh trại Đông Ngô lúc này Chu Du đã biết được mưu đồ của hắn , bèn vờ viết một bức thư đầu hàng của Sái Mạo và Trương Doãn , trong thư viết rằng “ sẽ nhanh chóng dâng đầu Tào cho Tôn Quyền , cố ý để Tưởng Cán trộm được, đem về dâng cho Tào Tháo. Tào Tháo mắc mưu, cho người chém hai tướng Sái Mạo, Trương Doãn, đến lúc đầu người trình lên mới ý thức được chính mình mắc mưu, hối hận thì đã muộn, cúi đầu phủ phục xuống bàn, hồi lâu không dậy nổi, kẻ ngu Tưởng Cán không biết hay dở chạy tới tranh công. Tào Tháo cả giận mắng to: “Ngươi là con mọt sách ngu đần vô tích sự!”
Tất cả mọi người đều bật cười ha hả mà hào hứng lắng nghe tiếp câu chuyện của nàng . Nàng dừng lại một chút để uống ly nước sau đó bắt đầu kể tiếp :
_ “ Lúc đó tại doanh trại Đông Ngô , quân tình thám đã báo tin cho Chu Du hay , Chu Du cả mừng tuy nhiên lại nghe tin bên ta hết cung tên dành cho thủy chiến không thể làm kịp 10 vạn cung tên được trong mười ngày , Gia Cát Lượng chịu cược nội trong ba ngày phải đem về đủ 10 vạn mũi tên, Chu Du bắt hắn phải lập lời thề sinh tử, đồng thời lệnh cho công binh không được trợ giúp . Đã là ngày thứ ba , LỗTúc vẫn thấy Gia Cát Lượng vẫn nhâm nhi uống rượu , vẻ mặt bình thản vô cùng …. ! “
_ “ Con gái , nếu vậy Gia Cát Lượng chẳng phải chết sao , sao lại có thể ung dung như vậy cơ chứ ? “ Quốc vương Hitaito sốt ruột liền hỏi nàng , tất cả mọi người đồng loạt đồng tình nói theo . Nàng mỉm cười rồi sau đó trấn an mọi người kể tiếp :
_ “ Phụ hoàng và mọi người cứ bình tĩnh ta còn chưa kể xong tiếp nữa mà ! Đến ngày thứ ba, vào đầu canh tư, Khổng Minh bỗng bí mật ời Lỗ Túc đến uống rượu.Lỗ Túc thất kinh hối thúc Khổng Minh , Khổng Minh cười cười rồi sau đó sai người lấy dây chạc dài, buộc hai mươi chiếc thuyền liền lại với nhau, rồi bảo quân nhắm bờ phía Bắc thẳng tới. Ðêm ấy, sương mù xuống mịt trời .Trên mặt nước Trường Giang sương lại càng dày đặc hơn nữa, giáp mặt không trông thấy nhau. Khổng Minh thúc đoàn thuyền lướt tới thẳng tới phía Bắc, như tiến vào chỗ mù mịt vô tận vậy. Ông đã ra lệnh tiến sát đến thủy trại của Tào Tháo, sai thủy thủ dàn ngang đoàn thuyền ra, đầu bên Ðông, đuôi bên Tây, rồi đánh trống vang trời, hò reo ầm ĩ. Qủa nhiên tiếng động đó làm kinh động đến Tào Tháo ,lúc này sương mù mờ mịt , với bản tính đa nghi của ông liền kêu hai vị tướng quân Trương Liêu và Từ Hoảng, mỗi người phải đem ba ngàn quân cung tên sẳn sàng bắn giúp. Bấy giờ Vu Cấm, Mao Giới sợ Nam quân đánh rấn vào thủy trại, đã huy động thủy quân dàn ra trước mà bắn như mưa.Thế là hai quân thủy bộ hơn một vạn người cứ nhắm ra mặt sông, chỗ có tiếng reo hò mà bắn loạn xạ . Ai nấy giang thẳng cánh, hì hà hì hục bắn tên như mưa rào. Gia Cát Lượng đợi một lát, lại ra lệnh cho đoàn thuyền trở mình, đầu quay về Tây, đuôi lộn về Ðông, rồi sấn gần mãi vào trại Tào, đưa hông bên kia ra… chịu bắn! Lại sai đánh trống mạnh liên hồi, hò thét dữ dội hơn nữa. Quân Tào càng hoảng sợ, càng bắn nhanh, bắn loạn bội phần. Cứ như thế cho đến mặt trời lên cao, sương mỏng rồi tan dần, ông liền truyền quân lui thuyền ra xa lập tức.Bấy giờ, hai “bức thành cỏ” trên hai mươi chiếc thuyền đã cắm chi chít những tên như lông chim.Quân Tào xem lại thì chỉ thấy chừng hai chục chiếc thuyền toàn là rơm với cỏ.Vu Cấm tức giận muốn đuổi theo, nhưng lúc đó thuyền của Khổng Minh đi đã lướt theo đà nước chạy về như bay, cách xa hơn hai mươi dặm, không tài nào đuổi kịp nữa.Sau đó ông lại sai hết thảy quân sĩ trong thuyền hô lớn lên một loạt rằng:

– “ Đa tạ Thừa Tướng đã ban tên ! “ Tào Tháo nghe quân báo lại, tức giận vô cùng ! “
Mọi người cười to khi nghe Tào Tháo tức giận và đồng thời cảm phục trước trí tuệ của vị quân sư . Nàng tiếp tục kể tiếp đoạn Chu Du cùng Gia Cát Lượng cùng nhau bàn thảo kế sách, cuối cùng hai người đều tự viết một chữ trên tay, mở ra, không ngờ đều là chữ “Hỏa”.Mọi người cùng gật đầu tán thưởng.Đến đoạn Chu Du làm bộ không biết Hoàng Cái ở bên, hạ giọng thở dài, “Bên Tào có người dám trá hàng về với ta, đáng tiếc Đông Ngô ta không kẻ nào can đảm làm vậy”. Hoàng Cái bước ra từ chỗ tối, tóc dài trắng xóa, khí thế hiên ngang, kiên định mà nói: “Ta nguyện vì Đông Ngô trá hàng!” Mọi người đồng thời cảm động.
Khi mà nghe nàng kể rằng Chu Du giận đánh Hoàng Cái, chúng tướng đều quỳ lạy xin tha, chỉ có một mình họ Gia Cát vẫn bình thản uống rượu, cúi đầu không thèm để ý. Sau đó Hoàng Cái vì đền nợ nước, nguyện một mình một người đi đến trước trại quân Tào dâng thư xin hàng. Trước mặt Tào Tháo hắn dù có chết cũng không sợ, chậm rãi nói ra, rốt cuộc làm cho Tào Tháo tin tưởng ….. Mọi người đều thán phục .
Nàng cao giọng tiếp tục kể tiếp đoạn Tưởng Cán lần thứ hai qua sông, lại bị Chu Du gài bẫy , thở dài: “Xui xẻo, chung quy vẫn là xui xẻo a:” Mọi người đều cười to.
_ “ Khi Tưởng Cán đuổi theo tiếng người thổi tiêu mà gặp được Bàng Thống. Hắn cực kì vui sướng, lập tức kéo Bàng Thống chạy đến bờ sông, lén trộm một chiếc thuyền nhỏ, trở lại Tào doanh.Bàng Thống hiến Liên Hoàn Kế, Tào Tháo dùng xích sắt kết thuyền lại với nhau, 20 cái một hàng, 30 hàng thành một nhóm.Chu Du lên thuyền, nhìn sang bờ bắc, thấy chiến thuyền buộc chặt, không khỏi cười lạnh. Bất ngờ một trận gió nổi lên, một góc tinh kỳ (lá cờ) phất qua mặt hắn. Chu Du bỗng dưng tức ngực, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống bất tỉnh . Thì ra lúc này đang là mùa rét đậm, gió lạnh từ phương bắc thổi mạnh mà đến, nếu như dùng hỏa công, chỉ sợ không đốt được người mà còn hại chính mình ! “ Nàng thở dài cảm thông khiến cho tất cả mọi người đều bày ra bộ mặt thông cảm trước vị tướng quân trẻ tuổi này . Nàng tiếp tục cao giọng thẳng lên tiếp tục kể tiếp :
_ ” Gia Cát tiên sinh vẫn mỉm cười, một mình đến thăm bệnh Chu Du. Hắn bệnh nặng nằm liệt giường, tâm tư hỗn loạn. Gia Cát tiên sinh cầm bút, viết ra mấy chữ, lưu danh thiên cổ, “Muốn phá Tào binh cần dùng hỏa công, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông!” Chu Du kia đọc xong tờ giấy, ngửa mặt cười dài, đứng dậy thi lễ cảm tạ. Gia Cát tiên sinh đã đoán trước khí tượng biến ảo, nhưng chưa vội nói ra, chỉ sai người đem theo màn trướng bình phong lên núi lập đàn, cầu khấn trời xanh, nói ngày này tháng này lúc này nhất định sẽ có gió đông, hơn nữa còn thổi ba ngày ba đêm. Chu Du cười nói: “Một ngày là đủ!” Ngày thứ mười , cuộc giao chiến đã đến , Gia Cát tiên sinh lập đàn cầu đảo, đứng trên núi mà xem Giang Bắc địch quân hùng mạnh, cầm kiếm chỉ hướng trời xanh, gọi gió đông tới trợ giúp mà thắng địch. Xem tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn Chu Công Cẩn Chu tướng quân, phất tay hướng bắc, vạn quân dũng mãnh xông lên. Xem Hoàng Cái lão tướng quân tóc bạc trắng như tuyết, nhịn đau chịu khổ nhục kế, một chiếc thuyền con thuận gió mà đi, dẫn theo đội thuyền chứa đầy rơm cỏ, thẳng hướng bờ bắc. Tào binh kia chỉ nghe lão tướng quân tới đầu hàng, không kịp ngăn cản, một tiếng hô vang, thuyền thuyền nổi lửa, gió mạnh lửa lớn, lao thẳng khối chiến thuyền liên kết với nhau, lửa thiêu sáng rực một góc trời! Tào binh gặp lửa lớn chỉ biết quăng mũ bỏ giáp, bốn phía đào tẩu. Đáng tiếc 83 vạn binh Tào Tháo, quá nửa là hàng binh, vừa họp đã tan, hai mươi vạn tinh nhuệ thoát được hỏa thiêu chiến thuyền, cũng trốn không được mưu của Gia Cát tiên sinh, trên đường chạy nơi nơi đều gặp quân mai phục ngăn trở, tiêu hao gần hết! Tào Tháo cùng vẻn vẹn hơn trăm tùy tùng mở đường thoát chạy! ”
Nàng rốt cục kể xong toàn bộ câu chuyện , nín thở chờ đợi phản ứng người xem. Một lần im ắng làm cho nàng nghĩ đến không biết chuyện Xích Bích này của chính mình ở cổ đại này có thành công không , âm thầm lo lắng kế tiếp có phải hay không nhận một trận mưa rau trứng gà. Nhưng là, tiếng vỗ tay cùng thanh âm trầm trồ khen ngợi làm cho nàng buông tâm tình lo lắng xuống. Nhìn ánh mắt người rưng rưng kích động, lòng của nàng nói không ra cảm giác thành tựu.
_ ” Hay , hay , quả là một câu chuyện rất hay ! “

_ ” Cuộc đời ta chưa bao giờ nghe câu chuyện nào hay đến như vậy ! “
_ ” Thật không ngờ nữ hoàng Asisu lại biết nhiều chuyện lạ như vậy ! “
_ ” Quốc vương , con dâu của người quả là một viên ngọc quý ! “
Quốc vương Hitaito cười rạng rỡ trước lời khen của tất cả mọi người ,Uria nét mặt tái mét không nói lên lời , Mira lúc này cắn môi dưới tức giận vô cùng , thật không nghĩ đến Asisu lại có tài năng đến như vậy , ánh mắt tóe ra tia lửa điện nhìn Nguyệt Du . Nguyệt Du nhận thấy điều đó liền cười khẩy trong ánh mắt đầy thách thức như muốn nói nhìn Mira :
” Chiến thắng đã thuộc về ta ! “
Lúc này nhìn Nguyệt Du cả người bừng sáng tự tin chói lóa , Izumin nhìn thấy, bạc môi mỉm cười , trong lòng anh càng kinh ngạc hơn về nàng . Nàng quả là thâm tàng bất khả lộ hơn ta tưởng !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.