Cực Phẩm Asisu

Chương 16: Nguyệt Du ! Cô Thật Là Ngốc !


Bạn đang đọc Cực Phẩm Asisu: Chương 16: Nguyệt Du ! Cô Thật Là Ngốc !


Quay lại khi nhìn thấy Izumin đang mỉm cười ôn nhu cầm đĩa bánh trên tay , ngồi ở thềm cửa sổ , nàng tức giận ngập đầu la làng :
_ “ Trả lại cho ta cái đĩa bánh ……. ! “
Nàng vươn tay nhào tới chỗ đĩa bánh nhưng bất thành , trong lòng ấm ức . Khốn kiếp thật ! Không biết hắn ăn cái gì mà hắn cao thế nhỉ ? Bất thành trong việc giành lại đĩa bánh , nàng quay đầu lại tính kêu đám ảnh vệ của nàng nhưng mà họ cùng Ari đã biến mất từ lúc nào rồi . Nàng oán giận nhìn Izumin bằng cặp mắt hình viên đạn , Izumin nhìn thấy điều đó liền mỉm cười tiếp tục nhâm nhi đĩa bánh của Nguyệt Du . Nàng bực bội liền thao thao bất tuyệt nói :
_ “ Izumin ! Không phải là ngươi đã trở về Hitaito đó sao ? Sao lại ở Hạ Ai Cập vậy ? Có phải ngươi muốn kiếm Carol không ? Để ta chỉ chỗ cho ! Đi hết cung này quẹo phải rồi quẹo trái là đến phòng của Carol đó ! Ngươi cứ việc ở đó mà ngắm và gặp gỡ Carol ! Menfuisu bị ta làm bất tỉnh rồi chắc không tỉnh được đâu !…. “
Nghe Nguyệt Du thao thao bất tuyệt , Izumin bực mình liền đặt đĩa bánh xuống ,nhẫn nhịn nói cắt ngang lời của Nguyệt Du :
_ “ Ta đến đây để gặp nàng ! Ta nhớ nàng ! Asisu ! “
Đang thao thao bất tuyệt thì Nguyệt Du nghe Izumin trả lời liền kinh ngạc , ánh mắt băn khoăn nhìn Izumin hồi lâu mãi lâu sau đó mới phát ra tiếng nói :
_ “ Izumin ! Ngươi nói là ngươi muốn gặp ta ? “
Izumin không nói gì , trực tiếp kéo Nguyệt Du vào trong lòng mình , Nguyệt Du bất ngờ trước hành động của Izumin , giãy giụa liên tục nhưng càng giãy giụa thì lại càng bị ôm chặt nên nàng cũng mặc kệ cứ để im như vậy , Izumin nhìn thấy nàng ngoan ngoãn liền nói:
_ “ Asisu ! Nàng có biết ta nhớ nàng lắm không ? “ Tương nhu dĩ mạt , bất như tương vong giang hồ “ ta không thể nào xem nàng là người dưng được , ta càng không thể lơ nàng và cũng không thể lướt qua nàng như chưa từng quen biết được !Nàng có biết không nàng đã ở trong lòng ta lúc nào không hay rồi , ta đã thật sự trong tay nàng thật rồi , sau khi ở trong rừng ta đã xác định sẽ không bao giờ buông nàng ra ! Nàng có hiểu lòng ta không ? “
Nguyệt Du im lặng , để cho Izumin ôm nàng như vậy , trong lòng nàng rối rắm nhiều thứ . Trên thế giới này , chỉ có ngươi là đối xử ta tốt nhất ! Ta biết ! Ta biết ! Nhưng ta xin lỗi ngươi ! Ta không thể yêu ngươi được nhất là bây giờ ! Ta chỉ xem ngươi là người đồng cảnh ngộ mà để ý đến ngươi thôi ! Izumin ! Ngươi là người con trai rất tốt , có thể nói là rất hoàn hảo nhưng mà ta đành phải xin lỗi ngươi vì ta còn nhiều điều phải giải quyết ! Ta xin lỗi ngươi ! Sau khi suy nghĩ kỹ càng xong , nàng lạnh lùng đẩy tay ra lạnh giọng nói với Izumin :

_ “ Izumin ! Ta xin lỗi ngươi ! Ta không thể yêu được ai nữa ! Ta không muốn mình càng yêu sâu đậm một ai rồi sau này lại đau đớn thêm một lần nữa ! Izumin ! Ngươi hãy rời khỏi đây đi ! Nếu mà để phát hiện ra hoàng tử Izumin ở cùng với ta sẽ có chuyện rắc rối xảy ra ! Chúng ta cứ như câu thơ “ Tương nhu dĩ mạt , bất như tương vong giang hồ “ sẽ tốt hơn hoàng tử Izumin à !“
Nghe Nguyệt Du lạnh lùng nói như một gáo nước lạnh xối cả người , Izumin ánh mắt thống khổ nhìn Asisu , nắm lấy vai nàng lắc mạnh , nhấn mạnh nói :
_ “ Tại sao ? Tại sao nàng lại nhẫn tâm như vậy chứ ? Được ! Được ! Ta sẽ rời khỏi đây , ta sẽ rời khỏi Ai Cập nhưng ta sẽ nói cho nàng biết cho dù nàng trốn ở đâu , dưới đáy biển , ở trên chân trời , dù nàng lạnh lùng , hay tàn nhẫn , dù có chuyện gì khủng khiếp xảy ra hoàng tử Izumin ta thề SẼ KHÔNG BAO GIỜ BUÔNG NÀNG RA …. NÀNG HÃY NHỚ ĐÓ … ! “
Dứt lời , Izumin vội nhanh chóng nhảy xuống rời khỏi nơi Nguyệt Du đứng , nàng nhìn theo bóng dáng Izumin , ánh mắt thương cảm , thở dài dằng dặc , ngẩng đầu lên nhìn trời mà thầm than khổ:
‘’’ Izumin ! Ta xin lỗi ngươi ! ‘’’
Trong khi đó , ở bên ngoài Ari cùng với Harrot và thất ảnh vệ cảm thấy thương cảm cho hoàng tử Izumin thầm thở dài . Bất chợt , ở trong tiếng Nguyệt Du vọng lại gọi :
_ “ Các ngươi tính núp ở đó khi nào thế ? “
Harrot cùng Ari và thất ảnh vệ giật mình liền đến ngay chỗ Nguyệt Du , Nguyệt Du lúc này đang mông lung nhìn ra bên ngoài một lúc lâu rồi mở miệng hỏi :
_ “ Các ngươi đừng có lo chuyện của ta nữa ! Ta biết mình cần tập trung vào điều gì ! Ta đã nói xong rồi đó ! Các ngươi lui ra hết đi ! Ta muốn nghỉ ngơi !“
Sau khi nghe xong lời căn dặn của Nguyệt Du , bọn họ lập tức lui ra ngoài để nàng nghỉ ngơi , lúc này nàng thả mình xuống giường , tay chống lên mặt suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay . Lúc này nàng đang thấy mình đang ở trong hồ sen lúc trước , đóa hoa sen trắng nay đã nở rộ , nàng nhìn ra chỗ hồ sen , chống cằm thở dài , bất ngờ có một cô gái tóc đen dài đi đến bên cạnh nàng , ngồi xuống hỏi :
_ “ Thật không ngờ Nguyệt Du mà Ti Mệnh Thần Không khen luôn luôn điềm tĩnh lại có lúc thở dài như vậy ! Có chuyện gì à ? “

_ “ Asisu ! Cô có nhớ hoàng tử Izumin xứ Hitaito không ? “
_ “ Àh ! Cái anh chàng hoàng tử có mái tóc bạch nguyệt là anh trai của Mitamun đó hả ? Ta nhớ chứ ! Có phải anh chàng Izumin lại muốn trả thù vụ Mitamun không ? “
_ “ Không phải ! “
_ “ Chứ chuyện gì thế ? “
_ “ Izumin đã đột nhập vào trong cung rồi tỏ tình với tôi ! “
_ “ Cái gì ? “ Asisu kinh ngạc một hồi rồi sau đó bật cười lớn lên khiến Nguyệt Du cảm thấy kì quái mà hỏi :
_ “ Có gì đâu mà cô lại cười thế Asisu ? “
_ “ Tôi cười vì bất ngờ không ngờ hoàng tử Izumin luôn thề trong lòng rằng sẽ yêu Carol vậy mà quay qua yêu cô thật rồi ! Thế cô đáp trả anh ta sao ? “
_ “ Tôi đã từ chối một cách tàn nhẫn với anh ta , nhưng không hiểu sao , nhìn thấy bóng dáng anh ta lòng tôi cảm thấy khó chịu cứ như có cái gì đó đè nặng vậy ? Tôi có bị sao không vậy Asisu ? “ Nguyệt Du băn khoăn , ngớ ngẩn hỏi nàng .
_ “ Tại sao cô lại từ chối anh ta ? Tôi thấy anh ta cũng tốt mà ? “ Asisu kinh ngạc thắc mắc hỏi .
_ “ Cô biết không ? Có một câu mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ : “ Đôi khi đau lòng không phải hai người yêu nhau lại như hai đường thẳng song song, mãi mãi chẳng thể ở bên nhau. Đau lòng là khi họ đã giao cắt trong một khoảnh khắc, lại phải vĩnh viễn chia xa… “ . Nhiều người nhìn tôi họ nói rằng tôi rất kiên cường , rất mạnh mẽ , rất lạc quan nhưng đâu ai biết rằng tôi là người rất nhút nhát trong chuyện tình cảm . Cô biết đấy , trong suốt cuộc đời của tôi , có nhiều người ngỏ lời nhưng tôi không dám nhận lời mà cứ từ chối , có nhiều người tôi đã từng yêu đơn phương nhưng tôi lại không dám bày tỏ vì tôi sợ tôi sẽ giống như đường giao cắt kia và thế là tôi luôn đánh mất cơ hội rất nhiều . Trong thế giới của cô , một mình tôi đối chọi nhiều người chỉ có Ari , đám ảnh vệ và mật thám cùng với tướng quân Nakuto là thật sự quan tâm tôi còn có cả Izumin . Izumin tuy chỉ là người ngoài nhưng tôi cảm nhận rằng anh ta đối xử thật lòng với tôi ! Tôi có cảm tình với anh ta nhưng tôi sợ , tôi sợ rằng chỉ yêu nhau trong khoảng khắc ngắn rồi lại vĩnh viễn xa nhau , chỉ đi ngang qua một lần rồi lại xa nhau mãi mãi . Cô hiểu điều đó không ? “ Nguyệt Du ngẩng lên nhìn bầu trời , bày tỏ hết những gì trong lòng .

Asisu lúc này không thể biết khuyên cô như thế nào bởi vì cô biết rằng Nguyệt Du tài trí hơn người nhưng về chuyện tình cảm thì cực kì dốt đặc và nhút nhát đành phải nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói :
_ “ Nguyệt Du ! Cô không thể trốn tránh như vậy được , phải dũng cảm đối mặt nó mới được ! Quan trọng là do bản thân cô thôi ! “
_ “ Cô càng ngày ở gần tên Hà Thịnh Phong riết cũng tâm lý giống hắn rồi đó ! “
_ “ Hì ! Cô quá khen ! Àh đúng rồi ! Tôi quên không nói với cô điều này ! “
_ “ Điều gì ? “
_ “ Thật ra Mitamun chưa có chết ! “
_ “ Cái gì ? “ Nguyệt Du chưa hết kinh ngạc thì Asisu liền nói :
_ “ Thật ra người mà tôi đốt cháy chính là một cung nữ ở trong cung điện của tôi thế mạng thôi , chứ thật ra Mitamun đã bị tôi nhốt trong lãnh cung , chỗ đó âm u và lạnh lẽo nhất trong thần điện mà chưa ai bao giờ biết ngoài Ari và tướng quân Nakuto . Có điều , có một hôm , tôi đến thăm cô ấy , bất chợt có một thân ảnh áo đen đã xuất hiện và cướp cô ấy ngay trước mặt tôi ! Đến giờ tôi không biết thân ảnh áo đen đó là ai nữa ? “ Asisu từ tốn kể cho Nguyệt Du nghe.
_ “ Tại sao cô lại nói với tôi điều này ? “ Nguyệt Du kinh ngạc hỏi .
_ “ Tại sao ư ? Có thể là lương tâm tôi không muốn tôi như vậy chăng ? Tôi đã làm nhiều chuyện ác rất nhiều , cô đã thay thế tôi làm nữ hoàng Ai Cập để thay đổi thân xác kia của tôi , đây là những gì tôi chỉ muốn giúp cô thôi ! Cô đã giúp tôi rất nhiều , giúp Ari nhiều , giúp tướng quan Nakuto nhiều , họ chính là người thân cận duy nhất của tôi ! Asisu tôi đã nợ cô rất nhiều ! Bây giờ trễ rồi , tôi chúc cô hạnh phúc và cô nên nhớ rằng kiếm được hạnh phúc ình rất khó lắm hãy nắm giữ nó nhen ! “
Dứt lời , Asisu mỉm cười nhẹ nhàng với nàng rồi biến mất đi rồi giọng nói Asisu vang ra :
_ ” Nguyệt Du ! Cô thật là ngốc ! “
Nguyệt Du với tay liền kêu lại :

_ “ Nè , nè , nè ….. ! “
Nguyệt Du bật tỉnh lại thấy mình đã trở về hiện thực , lúc này Ari đang quỳ xuống hành lễ nói với nàng :
_ “ Thưa nữ hoàng ! Menfuisu muốn mời người tham gia yến tiệc ! “
Nguyệt Du kinh ngạc mà hỏi Ari : “ Yến tiệc sao ? “
_“ Dạ ! Đúng vậy thưa nữ hoàng ! Người có đi dự không để thần chuẩn bị bộ đồ cho người ! “ Ari cung kính trả lời nàng thì bất chợt Nguyệt Du nói :
_ “ Nói với hắn là ta chết rồi , ta không đi được ! [Manga] Cực Phẩm Asisu “
Ari : “ ….. “[Manga] Cực Phẩm Asisu
Nhưng sau đó nàng suy nghĩ lại . Menfuisu muốn mình dự tiệc làm cái quái gì nhỉ ? Thôi kệ ! Ta cứ đi xem sao đã “ Binh đến tướng chặn “ vậy ! Nguyệt Du gấp gáp đứng lên nói với Ari :
_ “ Đợi một lát ! Ta sống lại rồi ! Chuẩn bị đồ cho ta ! “
Ari : “ ….. [Manga] Cực Phẩm Asisu“
Dù sao đi chăng nữa đối mặt cũng phải đối mặt thôi ! Để xem hắn muốn làm gì ta đây ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.