Cực Phẩm Asisu

Chương 14: Về Ai Cập Được Một Con Chim Ưng Biển !


Bạn đang đọc Cực Phẩm Asisu: Chương 14: Về Ai Cập Được Một Con Chim Ưng Biển !


Sau khi giải cứu Carol xong , đoàn người Ai Cập nhanh chóng cưỡi ngựa không ngừng nghỉ đến bờ biển Địa Trung Hải , Carol khi đi ngang qua một khu vực mà 3000 năm sau sẽ là một khu công nghiệp dầu khí , Carol bắt đầu nhớ và nhắc đến tên người anh trai của mình , bất chợt Menfuisu nghe thấy liền bực bội ghen tuông , thế là rốt cuộc đôi vợ chồng trẻ lại tiếp tục cãi nhau vì chuyện không đâu . Nguyệt Du cũng mặc kệ cho đôi vợ chồng cãi nhau , liền kêu Ruka thúc ngựa đi lên về phía trước . Ruka liền thúc ngựa về phía trước , nhìn nữ hoàng Asisu đang ngủ gà ngủ gật trên yên ngựa , anh hồi tưởng lại lúc gặp lại Izumin ở chỗ hẹn , kể lại hết tất cả những chuyện bao gồm cả chuyện nữ hoàng Asisu đã dùng chất lỏng màu đen cùng với bột màu đen để phá hủy tháp Babel đồng thời cứu Carol khỏi móng vuốt nguy hiểm của Ragashu . Izumin sau khi nghe câu chuyện , liền nhắm mắt lại không nói gì bất chợt Izumin ra lệnh cho Ruka :
_ “ Ruka ! Nếu có đi ngựa tuyệt đối đừng cho bất cứ con trai khác cho nàng cưỡi ngựa chung kể cả ảnh vệ của nàng nữa ! Nếu nàng có muốn đi chung thì ngươi làm sao cho nàng đi chung với ngươi , ngươi rõ chưa ? ( TG : Àh Há ! Anh Izumin đang ăn dấm chua ! )
Ruka kinh ngạc liền hỏi hoàng tử :
_ “ Tại sao vậy hoàng tử ? “
Izumin mường tượng cảnh Asisu đi chung ngựa với người con trai khác , anh cảm thấy trong lòng khó chịu muốn rút kiếm ra chém bất cứ tên nào dám cả gan đi chung với nàng , nhưng anh hoàn tỉnh lại khi mà nghe Ruka thắc mắc hỏi , anh chợt nhớ đến thời gian ở trong rừng rồi nhìn ra ngoài trời mà nói :
_ “ Asisu ! Nàng ấy rất sợ đi ngựa , mỗi lần đi ngựa ngươi có để ý thấy rằng nàng ấy có phải ngồi chung với đám ảnh vệ của nàng không ? “
_ “ Đúng , thần để ý nữ hoàng Asisu luôn luôn ngồi chung ngựa với ảnh vệ của nàng ! Tại sao hoàng tử biết ? “
_ “ Ngươi không cần biết nhiều ! Ngươi chỉ cần biết rằng hãy chú ý bảo vệ nàng ấy , những gì xung quanh nàng ấy xảy ra thì lập tức báo cho ta biết là được ! “
Ruka nhớ kỹ lúc nói đến Asisu , hoàng tử Izumin có vẻ đỏ mặt mà ôn nhu mỉm cười như trước đây người đã từng mỉm cười với Carol ,chẳng lẽ hoàng tử đã thật sự yêu nữ hoàng Ai Cập này sao ? , nhưng dù sao anh cảm thấy rằng nữ hoàng Asisu thay đổi nhưng ít ra vẫn tốt hơn lúc trước hơn nữa còn thể hiện cả thiên phú quân sự và trí tuệ sắc sảo nữa , nếu như lựa chọn giữa hoàng phi Carol và nữ hoàng Asisu thì rất là khó khăn nhưng theo anh nghĩ rằng nữ hoàng Asisu vẫn là tốt hơn . Nếu hoàng tử Izumin cưới được vị nữ hoàng này , Hitaito chắc chắn sẽ hùng mạnh hơn rất nhiều .

Sau khi vượt qua khu rừng thưa , cuối cùng cũng đã đến biển Libăng , đoàn thuyền về Ai Cập tất cả đều sẵn sàng , tất cả người dân LiBăng mong chờ nồng nhiệt đón tiếp Carol nhiệt tình , Menfuisu không kịp để Carol lên thuyền vội bế Carol nhảy xuống tắm biển , Nguyệt Du mặc kệ vợ chồng họ liền nhanh chóng lên thuyền , sau đó sai ảnh vệ của nàng kéo ghế ra boong thuyền nằm phơi nắng nhắm mắt tận hưởng . Ai da ! Nắng này thật là tốt lâu lắm rồi mình chưa được tắm nắng thế này ! Cuối cùng sau khi vợ chồng trẻ con kia tắm xong thì lên bờ , Menfuisu lúc này mới ra lệnh xuất phát , Nguyệt Du cứ mặc kệ nằm tận hưởng ánh nắng tốt lành cùng với hương gió biển mát mẻ này . Bất chợt Luis , ảnh vệ nhỏ tuổi nhất và là tiểu chính thái đẹp ngây thơ hồn nhiên trong đám ảnh vệ của nàng , khều khều Nguyệt Du , chỉ ra phương xa , hô lên :
_ “ Nữ hoàng nhìn kìa ! “
Nguyệt Du nhìn ra xa thì bất chợt thấy một cái đuôi của một con cá lớn mà nàng không biết tên, lóe sáng lướt qua mặt biển. Nguyệt Du chợt nhớ lại hoạt động tiêu khiển giết thời gian duy nhất trong phim cổ trang mà nàng thường hay coi liền hưng phấn kêu lên :
_ “ Ta quyết định chúng ta đi câu cá ! Raman ! Ngay lập tức lấy cho ta cái cần câu nào ! “
Trong tích tắc , Raman cũng lấy được cái cần câu cho Nguyệt Du , nàng liền nhận lấy và hết sức bình tĩnh ném dây câu xuống mặt nước , Luis , Zach , Raman , Yrmot ở phía bên trái nàng còn Josh , Kurl , Dashi , Harrot ở phía bên phải nàng . Cả chín người đứng trên lan can cứ như là một đám thầy tăng đang tụng kinh đến mức nhập thần . Tất cả mọi người đều nhìn thấy không khí tập trung rất cao độ của chín người trên lan can liền cảm thấy lạnh người, bất chợt có một gã sai vặt đến bên cạnh e dè nói với nàng :
_ “ Nữ hoàng … ! “
_ “ Suỵt …. ! “ Nguyệt Du cùng với đám ảnh vệ của nàng quay lại đồng loạt nhìn gã sai vặt bằng ánh mắt nghiêm túc cùng lúc đưa ngón trỏ ra hiệu với gã .
Gã sai vặt có chút bối rối : “ Nhưng mà …… ! “
_ “ Suỵt….. ! “ Lúc này đám ảnh vệ của nàng ngoài đưa ngón trỏ ra hiệu còn mang thêm nụ cười “ sát thủ khủng bố “ khiến cho gã sai vặt kia câm miệng không dám nói nữa, nhanh chóng chạy ra chỗ khác trong lòng khóc không dám hé môi . Bất chợt cây cần câu của nàng nó run run lên , Nguyệt Du liền ráng hết sức kéo cần câu lên , dùng hết sức giật một cái , một thứ gì đó nâu nâu xen kẽ trắng trắng bay về phía nàng , nàng liền tò mò vứt cần câu ra liền tới gần xem . Vật đó phạch một tiếng rồi nặng nề rớt xuống boong thuyền , giãy giụa mấy cái rồi nằm bất động . Lúc đó , Menfuisu cùng với Carol cũng tới chỗ nàng thấy một vật kì lạ nằm dưới đất liền hỏi nàng :
_ “ Chị Asisu ! Cái gì vậy ? “

_ “ Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai ? Để chị tới coi sao ? “
Vừa nói , Nguyệt Du nuốt nước miếng , rồi lấy cây cần câu , chọt chọt vào vật nâu nâu núc ních đó , vật đó giãy nãy một cái thân mình một cái , Nguyệt Du cùng với Carol sợ hãi “ A” một tiếng , cả hai giật lùi lại mấy bước . Bất chợt , vật núc ních đó mở rộng thân ra hai bên, móng vuốt ở giữa cao cao, cổ ngẩng lên không nhìn rõ mặt. Tất cả liền đen mặt xuống rồi há hốc mồm khi thấy đó không phải là một con cá mà là …… một con chim . Nguyệt Du dở khóc dở cười mà trong lòng thầm nghĩ :
‘’’ Người ta chỉ nói là từng được câu giày thối bên trong có một thỏi vàng , chứ chưa bao giờ nghe nói đến còn có thể câu được chim nữa ! Không biết mình có phải là người duy nhất câu được như vậy không nhỉ ? ‘’’
Nàng dùng ngón tay chọt chọt con chim biển kia, nó không nhúc nhích. Bên dưới cánh, chỗ mắc mảnh gỗ có thể gọi là lưỡi câu, rỉ ra vết máu loang lổ, Nguyệt Du đột nhiên nhớ tới trước kia có người từng nói, chim biển bay đến giữa biển rộng, bởi vì thân thể thiếu nước không bay được nữa sẽ rớt xuống giữa biển nên đoán chừng đây nhất định là một con chim bay mệt rồi nên rơi xuống, đúng lúc bị nàng câu phải. Thôi kệ làm thịt mày để tẩm bổ vậy ! ( TG : Lúc nào cũng chỉ biết ăn , ăn ập thây ra đi ! ) . Nói là làm , nàng túm lấy chân con chim lên đột nhiên nó giãy đành đạch , nàng liền sợ hãi kêu lên :
_ “ A ! Xác chết sống dậy ! “
Bà nội nó ! Nó giả chết nãy giờ ! Nàng thầm rủa rồi suy nghĩ một hồi thì con chim kia mở đôi mắt to đen nhánh long lanh nước nhìn nàng một cái. Nguyệt Du bỗng dưng bị mềm lòng than thở . Haizzz ! Dường như động vật nhỏ rất có lực sát thương đối với ta. Thôi bỏ đi, có thể bị lưỡi câu của ta móc trúng, cũng là một loại duyên phận, coi như cái mạng của nó còn chưa tới đường cùng ! Nhẹ nhàng ẵm con chim nhỏ lên, nó hoảng sợ giãy dụa không ngừng, cái mỏ sắc nhọn liên tục mổ tới, nàng hung hăng nhấn tay lên mỏ nó, uy hiếp:
_ “Còn giương oai nữa tao sẽ lột sạch mày đem đi nấu canh Thập Toàn Đại Bổ!”
Sau khi ôm nó trong lòng xong , Menfuisu liền hỏi :
_ “ Chị Asisu , chị không tính đi làm thịt nó sao ? “

Nguyệt Du lạnh giọng , vuốt ve đầu con chim ưng biển nói :
_ “ Có thể mấy con vật nhỏ này có lực sát thương với chị hay sao ý ! Thôi kệ nó đã trúng móc câu của chị coi như nó có duyên phận với chị đi ! “
Dứt lời , nàng đi về phòng của mình chăm sóc băng bó cho Tiểu Ưng – biệt hiệu nàng đặt cho con chim ưng biển , nàng liền đem nó ra ngoài cùng mình phơi nắng tiếp , nàng không dám câu cá nữa nếu mà câu thêm nữa có khi nàng câu trúng cá mập nữa thì …… Vừa nghĩ đến nàng liền rùng mình rồi suy nghĩ trong lòng :
‘’’ Không biết Ai Cập giờ sao rồi nhỉ ? Ta nhớ Ari quá ! Nếu đem cái này về thể nào Ari cũng hoảng loạn à coi ! ‘’’
=====================================
Sau khi thuyền đã cập bến về đến Ai Cập , Nguyệt Du đành cáo biệt Menfuisu cùng với Carol quay về Hạ Ai Cập . Menfuisu liền níu kéo nàng ở lại Thượng Ai Cập để nghỉ ngơi nhưng nàng liền từ chối khéo nói rằng mình có việc chính sự chưa giải quyết xong nên cần phải về Hạ Ai Cập gấp . Lúc này Menfuisu không thể từ chối được , dùng ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng của nàng , Carol nhìn thấy đôi mắt Menfuisu có vẻ luyến tiếc trong lòng không khỏi thắc mắc nhiều thứ . Trở về Hạ Ai Cập , tướng quân Nakuto cùng với Ari đứng chờ nàng ở quảng trường đón tiếp nàng , dân chúng Hạ Ai Cập tung hô reo hò khi thầy nữ hoàng Asisu của họ về:
_ “ Nữ hoàng Asisu vạn tuế ! Vạn tuế ! ….. “
Nguyệt Du nghe thấy dân chúng reo hò nàng vô cùng nồng nhiệt liền mỉm cười ôn nhu đáp lại trong lòng kinh ngạc liền thắc mắc hỏi Ari :
_ “ Ari…. Tại sao bọn họ lại kích động như vậy ? Trước giờ đâu có như vậy đâu ? “
Nghe Nguyệt Du hỏi , Ari liền vui vẻ trả lời :
_ “ Dạ thưa bệ hạ , cải cách trong sớ tấu người viết trước khi người đi Babylon đã mang cho nhân dân Hạ Ai Cập cơm no áo ấm , bọn họ rất cảm kích vì những gì mà nữ hoàng làm cho họ ạ ! “

Sau khi nghe Ari giải thích , thì bất ngờ có một đóa hoa sen tung lên trời do một người dân tung quá tay , Nguyệt Du thấy liền thi triển khinh công Lăng Ba Vi Bộ, cả cơ thể nàng bay lên, nàng với tay đón nhận bó hoa sen , lúc này nhìn nàng đáp xuống nhẹ nhàng , tà áo phấp phới trông nàng cứ như là một nữ thần hạ phàm vậy . Dân chúng khi chứng kiến cảnh đó liền tung hô vang to hơn nữa :
_ “ Thần tích xuất hiện , nữ hoàng Asisu vạn vạn tuế ! “
Những đóa hoa sen tung lên càng lúc càng nhiều , nàng vui vẻ mỉm cười hô vang lên :
_ “ Thần dân Hạ Ai Cập ! Ta cảm ơn , ta cảm ơn các ngươi ! “
Trong khi đó , ảnh vệ của nàng cùng với Ari thu nhặt những đó hoa sen , nàng nhìn dân chúng ạ Ai Cập ở dưới tung hô , trong lòng nàng cảm nhận được sự quan tâm của nhân dân , nàng cảm động trước những con người mộc mạc này , nàng liền nắm chặt đôi tay của mình mà thề với lòng :
‘’’ Nhân dân Ai Cập ! Cảm ơn tất cả các ngươi ! Nguyệt Du này tài mọn hèn kém nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm lo đời sống của các ngươi ! Asisu ! Hôm nay chị đã được nhân dân tôn kính trở lại rồi đó ! Tôi sẽ nhất định ọi người biết rằng chị là một nữ hoàng vĩ đại để cho những con người coi thường chị sẽ phải sáng mắt và hối hận ra ! Chị hãy chờ xem ! ‘’’
Lúc này Harrot mới đến cùng với con chim ưng biển , nàng nhìn thấy liền sực nhớ ra liền đem nó đặt lên tay Ari rồi mỉm cười nói :
_ “ Ari ! Nhờ ngươi chăm sóc cái này ! Ta có việc bận ! “
Dứt lời , nàng nháy mắt với tất cả ảnh vệ cùng với Harrot phi thân đến chỗ Nakuto . Ari ngỡ ngàng , nhìn xuống tay mình thì thấy một chú chim ưng biển nhỏ đang giương đôi mắt tròn xoe nhìn Ari , cơ thể Ari giận run rồi giận gữ la lên :
_ “ NỮ ….. HOÀNG ….. ASISU ! NGƯỜI LẠI ĐEM CÁI VẾ CÁI QUÁI GÌ THẾ ? “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.