Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 37


Đọc truyện Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn – Chương 37

“Trời tối rồi mà mấy tên kia còn kéo đến đây làm gì thế?”

Hàn Nhật mơ hồ nhìn mọi thứ đang diễn ra. Số lượng người tụ tập ở đây không hề ít một chút nào. Và từ trang phục, hắn dễ dàng nhận ra họ đều đến từ thành Nam Trung.

Đã vậy bọn họ ai nấy đều lăm lăm từng thanh vũ khí sắc nhọn trên tay, chỉ sợ lần này cũng không phải chuyện tốt lành gì.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Hàn Nhật khó hiểu nghĩ thầm.

Trong lòng cậu vô cùng tò mò, nhưng cũng không vì thế mà cậu xung động vội xuống.

Cậu phải đợi mọi chuyện thật rõ ràng rồi mới quyết định được.

Hai tay giơ lên khẽ đóng lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ, từ đây, cậu âm thầm quan sát mọi thứ đang diễn ra xung quanh.

Người của thành Nam Trung khí thế hùng hổ đòi xông vào nhà trọ. Nhưng không để bọn họ được như ý nguyện, đám hộ vệ của Ngô Mộc Lâm quyết tâm cản lại.

Từng thanh vũ khí lạnh lẽo chỉa thẳng về phía kẻ đối địch. Hai bên quyết không bên nào chịu nhượng bộ.

Thoáng chốc, cục diện lâm vào trạng thái giằng co.

Các ngươi đang làm gì đó. Tối rồi còn dám xông vào chỗ nghỉ ngơi của thiếu chủ, khôn hồn thì cút đi.”

Một đội trưởng thị vệ đứng bên hiên nhà giận dữ quát lớn. Chỉ có điều hiệu quả không tốt lắm, chẳng ai để ý đến người này.

Những kẻ đến từ thành Nam Trung hoàn toàn không có ý định trở về, ngược lại càng thêm hung hăng xông lên, quyết tâm vào cho bằng được.

Động tĩnh ở nơi này quá lớn, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của những ngôi nhà cạnh đó.

Đảo mắt một vòng, dễ dàng thấy được có không ít cửa sổ khẽ mở ra một khoảng trống nhỏ. Bởi vậy có thể thấy, dù là trong hoàn cảnh nào thì bản tính tò mò của người dân cũng không thể nào thay đổi được.

“Thằng thiếu chủ của bọn bây cuộn người trốn bên trong rồi, có giỏi thì kêu hắn ra đây.”


“Tên khốn Ngô Mộc Lâm có bản lĩnh thì cút ra đây. Đàn ông con trai mà trốn ru rú trong đó, không thấy nhục à.”

Từng lời thóa mạ liên tục vang lên, vô cùng nổi bật giữa nơi ồn ào náo nhiệt này.

Nhìn em trai của mình phát huy nhiệt tình như vậy, trong lúc vô tình Phạm Thần cảm thấy rất hài lòng – Vũ Mặc tuy ăn chơi trác tác nhưng cũng không hẳn là không có chỗ dùng.

Bên cạnh hắn, Phong Minh vẻ mặt không biết làm thế nào. Khẽ bước về phía trước, nhưng sau đó hắn khựng người lại, lắc đầu ngao ngán, Phong Minh lùi lại chỗ cũ.

Mọi chuyện hiện tại khiến hắn cũng không biết mình làm đúng hay không. Nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ xem trọng Trúc Cơ Đan, bởi vậy sau một hồi do dự, Phong Minh quyết định yên lặng đứng nhìn.

Ánh mắt khóa chặt vào nhà trọ, đợi một hồi Phạm Thần cũng thấy được điều mà mình mong đợi.

Ngô Mộc Lâm quần áo chỉnh tề bước ra, chỉ có điều không phải mình hắn, phía sau còn có không ít hộ vệ đi theo.

“Mau dừng lại ngay cho ta”

Ngô Mộc Lâm nhìn tràng cảnh diễn ra, lớn tiếng hô, lại nhìn mấy gian nhà nhỏ quanh nhà trọ nát vụn, tiếng động vừa rồi chắc hẳn từ đây mà ra, cơ hồ trong mắt hơi lóe tinh quang, sau nhìn Phạm Thần phía xa, giọng lạnh đi.

“Các ngươi đang làm cái trò gì vậy, Phạm Thần, có phải ngươi có vấn đề, mau dừng lại”

“Ta tưởng ngươi không dám ra, Ngô Mộc Lâm kẻ vô sỉ này, ta tưởng ngươi còn ý định trốn tránh mau trả lại đồ cho chúng ta, nếu không…”

“Hừ…Phạm Vũ Mặc ngươi có phải uống lộn thuốc, lâu ngày không gặp không ngờ lá gan của ngươi đã lớn hơn hẳn, lại trực tiếp mắng chửi ta, Phạm Thần ta thấy ngươi nên về dạy bảo đệ đệ mình chi tử tế, nếu không gặp nạn lúc nài cũng không hay. “

Ngô Mộc Lâm trực tiếp không để Phạm Vũ Mặc vũ nhục thêm một câu nào nữa, ánh mắt hơi lạnh lại, cuối cùng nhìn về phía Phạm Thần.

“Ngô Mộc Lâm, ngươi….”

Phạm Vũ Mặc bên cạnh bị mắc chửi, ngón tay chỉ thẳng Ngô Mộc Lâm, miệng lắp bắp, muốn chửi thêm vài câu nhưng một cánh tay đã chắn trước mặt, ngăn lại.


” Ngô Mộc Lâm, ta thấy đệ đệ mình nói như vậy khả năng còn chưa thể hiện hết bản tính bẩn thỉu của ngươi nữa”

Phạm Thần cười kinh thường.

” Vậy sao? ta thấy mình không hề làm gì sai trái với các ngươi cả, đáng ra người trách mắng mới là ta thì phải, đêm tối ta đang nghỉ ngơi, các người lại đến làm phiền, thật không lịch sự chút nào ” Không vì mấy lời kia giận giữ, Ngô Mộc Lâm như cũ bình thản nói.

Bỗng dưng Phạm Thần cười lớn.

“Haha…Với loại người như ngươi lại phải giảng về lịch sự sao, ta thấy mình bị hạ thấp đó, nếu Ngô Mộc Lâm ngươi biết lịch sự là gì chỉ sợ kiếm tùy tuện một tên ăn xin cũng có thể biết phép tắc hoàng cung.”

Nói lời này, thanh âm cửa hắn tựa hồ lớn lên, theo đó mà xung quanh có thể nghe rõ.

Thần sắc Ngô Mộc Lâm đã không còn như cũ, mặt nghiêm lại, trong mắt một tua sắc bén tỏa ra, ánh mắt tập trung vào người Phạm Thần xa xa.

“Phạm Thần ngươi không nên quá đáng, việc ngươi tùy tiện đưa quan bao vây xung quanh nơi ta nghỉ ngơi ta có thể châm trước không tính toán, lại liên tục vũ nhục ta, nếu không có một lời giải thích thỏa đáng, sự việc hôm nay khó mà cho qua dễ dàng “

“Thật buồn cười, ngươi đang uy hiếp ta sao, ngươi nghĩ ta sợ à, “

“Giải thích sao, câu này đáng ra là ta nói thì có lẽ đúng hơn, Trúc Cơ đan ngươi lại dám cướp từ tay ta, hiện giời ta chỉ muốn hỏi thẳng, ngươi hôm nay có giao nó ra đây không?” Trên mặt Phạm Thàn đã mất đi nụ cười, thay vào đó, mặt nghiêm lại, tay phải phất nhẹ lên.

Bấy giờ, sau lưng hắn, một tốp thị vệ nữa xuất hiện, chạy thẳng về phía nhà trọ kia, liền đó hợp lại cùng đám người sau đó tản dần ra che kín mọi nơi xung quanh nhà trọ.

“Các ngươi dám” Lâm Vũ Vân bên cạnh nhìn cảnh đó không chịu nổi thêm nữa, xoạt một tiếng kiếm đã rút ra, thân hình kích động muốn lên.

Suốt từ khi đi ra hắn đã cực khó chịu, lại sau khi nghe người khác liên tục vũ nhục chủ nhân thù đã muốn động thủ, nhưng cũng không có dám ra tay.

” Làm càn….lui lại cho ta” Ngô Mộc Lâm quát lớn, ánh mắt hắn đã làm cho Lâm Vũ Vân phải đổi ý, chỉ có thể cắn răng thu kiếm lại, nhưng tay không hề bỏ khỏi chuôi mà vẫn một mực lắm chắc.

Trong lòng hắn đã quết định, mặc kệ lực lượng hai bên chênh lệch ra sao cũng thề bải vệ tốt thiếu chủ.


Đám thị vệ của Ngô Mộc Lâm lòng cũng đã hơi động, quả thật số người hai bên chênh lệch gấp ba lần, một con số quá lớn.

Lúc này, Ngô Mộc Lâm nói:” Ta không hề hiểu ngươi đang nói gì nữa, Trúc Cơ đan ta hiện không hề có, chẳng phải các ngươi trước đó vẫn giữ sao lại đến đòi…hả chẳn lẽ các người bị cướp sao? ”

Ngô Mộc Lâm như đã hiểu rõ, nhưng nhìn vào số lực bên Phạm Thần, hắn quả thật khó tin, hắn không hề biết tổng số người hiện có chỉ là mới sáp nhập mà thôi, trước đó lực lượng của Phạm Thần có khi còn nhỉ hơn của hắn hiện giờ.

” Ta hiện giờ không muốn nói nhiều, không có thời gian để ngươi giả ngây giả dại, bậy giờ ngươi lập tức đưa tới Trúc Cơ đan, sự việc hôm nay đến đây là chấm dứt”

“Ta không hề, từ khi đấu giá hội kết thúc ta một mực không có đi đâu.

Còn nữa, riêng về lực lượng ngươi đã thấy rõ ràng, ta không thể nào có thể cướp được.”

….

Nhìn tình hình Ngô Mộc Lâm hoàn toàn bị áp đảo, chính vì vậy một mực hắn giải thích, nhưng đáp lại hắn là thị vệ bên phía Phạm Thần ngày càng gây thêm áp lực, không hề có kết quả.

Trầm ngâm suy ngẫm, rất lâu sau Ngô Mộc Lâm không còn cách nào khác, hắn nói ” Ta thấy việc này rất lớn, nếu chỉ có ta chỉ sợ không thể giải quyết, chúng ta hãy đợi người phán xét, không nên làm loạn, không khó tránh xung đột lớn giữa hai thành, điều này không hề tốt cho cả hai”

“Ta nói ngươi có giao ra đây không, đừng tưởng ta không biết cái lão Ngô Quán Thiên, nếu khi hắn biết ngươi cướp đi Trúc Cơ đan lại không bao che sao, mẹ các ngươi mặc kệ phi vào lục soát thẳn cả căn nhà này đi, về phần hắn – Phạm Thần tay chỉ về Ngô Mộc Lâm” cứ bắt lại, có gì ta chịu trách nghiệm”

“Rõ…”

Không do dự, đán thị vệ lập tức nghe lệnh, áp lực thoáng chốc gây lên gấp mấy lần.

Về phía thị vệ bên Ngô Mộc Lâm chỉ còn cách ngăn chặn, chưa hề có dầu hiệu phản công, điểu họ đang chờ là một lệnh. Họ là những người được đào tạo riêng của thiếu chủ, vì vậy chỉ có lệnh và lệnh mà thôi.

Nhưng chẳng có lệnh nào được đưa ra, Ngô Mộc Lâm vẫn đứng đó.

Lâm Vũ Vân bên cạnh ánh mắt nhìn thiếu chủ, kiếm trong tay đã rút ra được nửa, nhưng vô hình có gì chặn lại, không rút ra.

Xa xa ở đó một khoảng, ở những ngôi nhà cao tầng, người đã chật kín, họ coi nơi đây như nơi để xem láo nhiệt.

” Ngươi xem kì này Phạm Thần làm to rồi, cử cả binh đến vây như vậy mà”

” Các ngươi vừa rồi có nghe rõ lý do không, ồn quá ta không nghe được”


“Ta nghĩ có lẽ do tối hôm trước, khả năng cao là như vậy, làm sao thành Nam Trung lại dễ dàng để sỉ nhục như vậy”

“Không đúng ta nghe mơ hồ rằng hình nhừ Ngô thỉeys chủ lấy đồ của bên kia thù phải, với làm sao mà chỉ vì sô sát nhỉ hôm qua mà làm to vậy được”

Rất nhiều tiếng bàn luận nhưng không ai có thể đưa ra lý di cụ thể, moị người lại chỉ có thể lặng chờ diễn biến tiếp theo.

Tình hình ngày quả gay gắt, ở nhiều nơi xung quanh nhà trọ xô xát đã bắt đầu diễn ra, dĩ nhiên người chịu thiệt là người của Ngô Mộc Lâm.

Nước xa không cứu được nửa gần, hiện tại quả thật đã quá trễ, không thể nào kịp thời gọi cứu viện, mà nhà trọ cũng đã bị bao vậy chỉ sợ muốn cầu cũng không được nữa.

“Mau đi gọi Cao Thăng hắn ” Sau một lúc trầm ngâm, Ngô Mộc Lám cũng đã mở miệng.

Vội vàng “Vâng ” một tiếng, Lâm Vũ Vân không dám chậm trễ chạy thẳng lên lầu.

“Chắc hẳn thiếu chủ đã có cách ” Kinh hỉ trong lòng, hắn chạy gấp gáp.

“Cao đại nhân ngài…” trước mặt hắn vị Cao đại nhân kia không ngờ cũng đang bước xuống, hai người dĩ nhiên trùng hợp gặp ở chính giữa cầu thang.

“Ta đang đi xuống, ngươi lui ra đừng chặn đường như vậy!”

“À…dạ được rồi ngài mau xuống gấp” Cí lẽ vì chút gấp gáp quá mà Lâm Vũ Vân phản ứng hơi chậm, liền đó nhường ra một lối.

“Các ngươi mau dừng lại”

Vừa mới xuất hiện ngoài cửa, Hàn Nhật đã hét lên.

Chính điều này làm mọi người xung quanh chú ý, những người bên thành Nam Trung nhìn thấy một tên người lùn xa lạ lập tức mặc kệ, nhưng cũng có vài người trước đó đi cùng Phạm Thần nên nhận ra Hàn Nhật, nhưng vẫn không có dừng lại.

“Cao huynh cuối cùng cũng tới, huynh mau giúp ta!” Ngô Mộc Lâm như người chết vớ được cọc cứu mạng, bước nhanh về Hàn Nhật.

“Có chuyện gì vậy, ta vừa rồi tu luyện quá tập trung lên không biết” Hàn Nhật giả ngu hỏi.

Ngô Mộc Lâm thầm mắng chửi trong lòng, xong không có biểu hiện ra ngoài, kiên trì giải thích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.