Đọc truyện Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn – Chương 29: Đấu giá hội (1)
Hàn Nhật vốn đã đặt mình xuống giường, ngáp một lần nữa, muốn ngủ luôn thì mắt đang nhắm đột nhiên mở, cả người bật dậy khỏi giường, không ngần ngại mở toang cửa nhảy xuống.
Chân bước nhanh về phía bên phải.
Khi vừa rồi ở bên trong lão đầu vốn yên lặng đột nhiên cảm nhận được có người ẩn nấp bên trên mái nhà, theo hướng cảm nhận hắn cũng đã phát hiện ra người này, mà mơ hồ khí tức trên người hắn có chút quen thuộc rất giống người hại hắn lần trước. Người này nếu theo dõi hắn thì không thể để yên được.
Ngoặt trái…
Ngoặt trái…
Phải…
Liên tiếp ngoặt mấy lần, cước bộ của hắn đã càng ngày càng nhanh hơn, tuy có chút bị cản trở của người đi đường cùng các sạp hàng nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.
Khi đến nơi vắng một chút Hàn Nhật cũng không ngần ngại mà thi triển Thần Ma Vũ bộ, người đi đường cung lắm chỉ mơ hồ có bóng đen vụt qua.
Nhưng đột nhiên phía trước có đoàn người cản.
Tuy đã cố giảm tốc độ nhưng Hàn Nhật vẫn khó tránh khỏi va chạm
“Bịch…”
“Bịch…”
“Bịch…”
Một pha đâm liên hoàn liền diễn ra, Hàn Nhật chỉ bị đẩy lui ra sau vài bước. Người bị hắn đụng lại ngã ra phía sau kiến mấy người sau hắn cũng kéo theo. Kết quả cũng tới ba người.
Vốn không có ý định dừng lại, nhưng Hàn Nhật liền lại lần nữa bị chặn lại, trước mặt hắn hiện có khoảng ba người.
“Tên nào, là tên nào dám làm bổn thiếu gia bị ngã, mau lăn ra đây cho lão tử”
Bên cạnh có tiếng quát lớn, đây là kẻ vừa rồi bị xô mà ngã, tay bên tráu hiện vẫn đang ôm một cô gái trang điểm lòe loẹt, trên người hắn một người khác đang bắt đầu đứng dậy.
“Cút ra…”
Hàn Nhật hất tay mấy kẻ đang muốn cản đường mình ra.
“Bắt hắn lại”
Người vừa rồi đứng dậy, tay bên cạnh đang đỡ tên vừa rồi xưng thiếu gia kia dậy.
” Dám đụng ta ngã xong mà lại chạy sao, mẹ kiếp, mấy người các ngươi đứng đó à, còn ngươi nữa, nhanh lôi hắn lại đây”
Định Quang Thanh quát lớn, mặt hắn đỏ một mảng, chân hơi vô lực, có vẻ say rượu nhưng đường đường là thiếu gia nhà họ Định sao lại có thể bị một tên vô danh đụng ngã rồi chạy được.
“Xoạt..”
Dứt lời hắn mấy người kia lập tức rút kiếm, một kẻ khác kinh thường dùng trảo vồ tới vai Hàn Nhật.
Khi trảo của hắn còn cách một khoảng ngắn nữa là tới đã dừng lại, một chút cũng không.
“Rầm…”
Người hắn bay ra đập mạnh vào một bức tường cạnh đó, miệng chảy máu, ánh mắt kinh hoàng nhìn kẻ đạp bay mình dễ dàng kia.
“Ta bảo các ngươi…”
Hàn Nhật vốn muốn tiếp tục đuổi theo, lại phải dừng lại, hắn đã không còn cảm thấy khí tức người kia nữa rồi. Tức giận nhìn mấy kẻ chắn đường mình rồi đành thở dài muốn quay về.
“Các ngươi sao cứ đứng đơ ở đó bắt mãi một tên cũng chẳng xong một lũ vô dụng”
Có vẻ Ngô Quang Thanh vẫn chưa nhận ra tình hình vẫn tiếp tục mắng lớn.
Mấy người xung quanh cũng lập tức bình tĩnh lại, người đỡ Định Quanh Thanh vừa rồi vẫn đang đứng ở đó , cũng rút kiến bên hông mình ra, hô.
“Lên…”
Mắng thầm mấy kẻ này ngu ngốc, Hàn Nhật trên tay kiếm xuất ra, quyết định dùng mấy kẻ này luyện tập chút ít kiếm pháp. Trước mặt hắn hiện tại cũng đến năm người, trong đó cao nhất tu vi cũng đến tầng ba.
Hất hết mấy thanh kiếm kia đi, lùi lại một bước, lần này chính thức luyện tập kiếm kĩ Ảnh Kiếm.
Thần Ma Vũ Bộ thi triển, lao vào đám người. Thân hình di chuyển nhanh đến kinh khủng, đây có lẽ là luyện tập hơi khó nhưng Hàn Nhật có chút thích thú.
Năm người kia thấy thế tâm trạng chút bất an, thân ảnh kẻ địch chỉ mơ hồ khó lắm bắt, kiếm chỉ còn cách khua lên mà thôi.
…
Nhìn mấy cỗ xe ngựa không ngừng qua lại trước mặt, Hàn Nhật không khỏi cảm thán, hôm trước hắn đến đây thì trời cũng đã tối vì vậy người qua lại cũng chỉ tương đối. Hiện tại nhìn cản của trấn Phủ Tường vào ban ngày thật khác quá xa.
Nếu ở thành Thanh La người đi lại lúc đông đúc nhất thì vẫn tạm có thể đi. Nhưng ở đây có thể dùng xe chèn người đó.
Sáng nay Hàn Nhật đã chính thức bắt đầu cuộc đi vui chơi của mình, người đi cùng hắn hôm nay cũng chỉ tương đối, cũng không đông đúc như ngày hôm qua nữa. Mà Ngô Mộc Lâm cũng chỉ cử vài người thân thủ tốt nhất đi cùng.
Đi một đoạn Hàn Nhật không kìm đuiwcj mà hỏi Ngô Mộc Lâm đang đi bên cạnh:
“Mộc Lâm huynh, chẳng lẽ hôm nay ngươi dẫn ta đi chỉ để đi ngắm mấy cỗ xe này sao”
Hàn Nhật đi đến thật buồn chán luôn rồi, cái trấn Phủ Tường này đúng là nơi vui chơi , đi cả buổi trơi, ngoài mấy cái sòng bạc lớn lại đến kĩ viện, may mắn lắm mới gặp được một cửa hàng hẳn hoi a.
Ngô Mộc Lâm đang đi cũng quay qua nói:
“Đương nhiên không phải, Cao huynh không biết đó thôi, trấn Phủ tường này, cứ mỗi năm lại diễn ra một lần họp chợ lớn”
“Ừ… thì họp chợ” Hàn Nhật vẫn chán nản trả lời, mấy hôm nay do phải ngủ bù mấy hôm trước đo nên thời gian tu luyện của hắn quả thật đã bị giản đi đáng kể. Nếu biế vậy hắn thà ở nhà lão Ngô Quán Thiên đợi hắn cưới còn hơn.
Thấy tâm trạng kia của Hàn Nhật, Ngô Mộc Lâm cười giải thích : ” Vì ở đây là nơi qua lại nhiều nhất của ba thành, chính vì vậy mà cũng xuấ hiện không ít thứ quý hiếm, mà những thứ này lại được tập trung hết lại để dành cho ngày hôm nay. “
” Vậy là có thứ tốt đúng không” Hàn Nhật nghe vậy tâm trạng buồn bực vừa rồi lập tức bị đạp đi đâu mất, hắn vất vả như vậy cũng chính vì mất cái cơ hội hôi của như vầy, sao có thể bỏ qua.
Ngô Mộc Lâm đương nhiên không biết tính toán trong đầu của Hàn Nhật với mình, gật đầy nói:
“Đúng vậy, mà còn rất nhiều nữa “
“Vậy tốt quá, chúng ta mau đi kẻo trễ mất” Vừa được lời khẳng định, Hàn Nhật đã vui mừng vội chạy.
“Cao huynh khoan đã…”
“Gì nữa…mau đi thôi”
“À ! Huynh đang chạy nhầm đường đó, ta phải đi bên này”
@@@@
Do sự thúc dục của Hàn Nhật, tốc độ của mọi ngườu quả nhiên tăng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Vị trí của họp chợ lại là một nơi tương đối gần rừng,
Hàn Nhật khi vừa tới nơi lập tức, cảm xúc một lần nữa lại tụt dốc không phanh, ngắm mãi ngắm nữa, cả cái khu họp chợ này toàn mấy đồ không đâu, hầu hết mấy món trang sức hơi quý một chút, lại tới vải cao cấp, lại còn có cả thịt cao cấp nữa chứ. Hàn Nhật nhìn mà khóc không ra nước mắt, cái này khác gì chợ thông thường, ngoài thêm cái loại cao cấp.
Mà lão đầu dưới sự nhờ vả của hắn đang tìm hộ cách hôi của như thế nào, khi nhìn thấy vậy cũng chỉ có thể thầm than” Nam Thần Tinh lại cái nơi như vậy chỉ sợ lấy mấy thứ đáp đi ở Bắc Thần Tinh cũng là hàng hiếm a”
“Về ! về nay lập tức cho ta! ” Hàn Nhật quả thật phát điên với mấy thứ kia rồi, quý…quý cái cục..ứt.. Nếu quý như vậy hắn cũng có đầy.
“Cao huynh, ngươi mau bình tĩnh lại, đây chỉ là mất đồ vớ vẩn thôi mà, huynh không cần để ý.” Thấy Hàn Nhật tức giận, Ngô Mộc Lâm vội ngăn cản.
Hàn Nhật nghe như vậy mặc kệ, vẫn quyết tâm muốn đi.
“Ta mặc kệ ngươi, giờ đi về luôn! “
“Lâm Vũ Khải, ngươi mau đem tờ giấy giới thiệu ra đây mau, nhanh lên…”
“Cái gì nữa đây ?” Nhìn tiwf giấy mà Ngô Mộc Lâm đưa cho, Hàn Nhật không hiểu.
Ngô Mộc Lâm lấy tay lau mồ hôi trên trán, cười khổ” Vốn định cho huynh chút bất ngờ, không ngờ lại thành ra như vậy, huynh xem kĩ đi, sắp sẽ có buổi đấu giá, vì vậy ta mới dẫn huynh đến đây chứ”
“Tiểu tử, lần này chúng ta nhất định phải lấy sạch đống này về đó, nếu không công sức của ta uổng phí đó.” Lão đầu sau khi nhìn tờ giấy, ra luôn quyết định.
“Ừ đúng, ta nhất định lấy hết”
“Cao huynh, huynh đang nói gì vậy” Nhìn Hàn Nhật ngắm mãi tờ giấy lại lẩm bẩm, Ngô Mộc Lâm liền hỏi.
Vội bình ổn tâm trạng, Hàn Nhật ra quyết định luôn.
“À…không có gì, nếu đấu giá diễn ra vào buổi chiều thì chúng ta đi nghỉ luôn, đi như vậy thật nhàm chán”
“Thôi được… như vậy đi chúng ta sẽ vào một tiệm cơm lớn gần đây để đợi đến chiều cũng được.”
Hàn Nhật theo sự dẫn đường của Ngô Mộc Lâm, về phia bên phải của chợ, đi thêm mấy trăm bước nữa. Quanh đã thay đổi hoàn toàn, trước mặt hắn hiện tại lại là một ngôi nhà to lớn, lại cũng chỉ có duy nhất một tầng. Nhìn lên trên, một tấm bảng to đề một hàng chữ vàng ” Tam Thánh Quán” Quanh cửa hàng vẫn còn những sạp bán hàng khác nhưng dường như cũng hòa hợp hơn, chứ không có như những sạp bán hàng vừa rồi.
Ngô Mộc Lâm cũng nói đây chính là nơi dừng chân mà hắn nói.
Phía trước cửa tòa nhà, hai người đàn ông mặc cùng một loại quần áo giống nhau, đều là màu đen đi cùng với các viền áo màu đỏ, trên đầu có đột một cái mũ vải màu đen, cùng ở giữa thêu một loại hoa văn.
Thấy đoàn người của Hàn Nhật tới, hai người này hơi nhíu mày lại, hiện tại thật vẫn còn quá sớm.
Khi tới gần, Lâm Vân Khải chạy lên, tay xuất hiện thêm một tấm thiệp màu vàng, lập tức đưa tới trước mặt một người gác cửa kia. Mà ánh mắt tên kia khi nhìn thấy tấm thiếp này cũng đổi, lần này phát thiệp mời cũng đến gần trăm, trong số những thiệp mời phát đi lại chia làm hai loại, phân biệt bằng màu vàng và đỏ, tấm màu đỏ thì chiếm đa số, còn màu vàng cũng chỉ có vài tấm mà thôi. Cấp độ người đến có thể dễ dàng nhận ra.
Tay cầm lấy tấm thiệp, sau mấy lần lật qua, lại xờ kĩ càng, cuối cùng người này hơi cúi người xuống, tay phải làm động tác mời.
Nhận lấy tấm thiệp, Lâm Vân Khải quay lại phân phó mấy tên binh lính ở bên ngoaaif xong xuôi mấy người bước đi tiếp tục, qua cánh cửa này không ngờ lại có thêm một lần của khác, trong khoảng cách hai cánh cửa là một hành lang ngăn. Hàn Nhật cũng hơi bất ngờ, hai bên hành lang này, mỗi bên có khoảng chục người tì nữ, lại đồng loạt thi lễ chào hỏi. Lâm Vân Khải vẫn đang đi phía trước, lần này cũng vẫn đưa tấm thiếp kia cho một người tì nữ.
Đi theo sự dẫn đường của người tì nữ, Hàn Nhật mới chính thức đi vào bên trong đại điện. Đây là một nơi rộng lớn, bàn ghế đã đặt kín, phía bên phải còn có một nơi cao hẳn lên, bên trên chỉ bày một vài lãng hoa , còn hầu hết để trống hoàn toàn, Hàn Nhật cũng đoán đó là nơi biểu diễn hay gì đó. Điều quan trọng nhất chính là, bên trong ngoài mấy người bọn họ vừa tới, Hàn Nhật quả thật chưa nhìn thấy ai.
Đột nhiên,lại có một người khác từ phía sau nơi bục kia chạy ra, Đây là một người đàn ông tầm sáu mươi, thân hình hơi mập một chút, chiếc bụng nhô ra rồi trệ xuống một ít, trên mình khoác trường màu nâu vàng sang trọng, hoa văn trên trường bào mơ hồ cũng lấp lánh màu vàng kim.
Vội vàng đi trước mặt Ngô Mộc Lâm, hai tay chắp lại chào hỏi, cười to:
” Đây chẳng phải Ngô Thiếu chủ hay sao. Ha ha. “
Ngô Mộc Lâm cũng chào lại ” Khổng lão bảo, lâu lắm chưa gặp !”
” Ngô Thiếu chủ không cần khách sáo như vậy với lão già như ta làm gì…Đó ta đúng là già mà, quên chưa có chào hỏi vị này…thứ lỗi cho ta” Khỗng lão bảo nói xong liền quay qua phía Hàn Nhật đang đứng bên cạnh Ngô Mộc Lâm như cũ chào hỏi.
Hàn Nhật cũng không nói gì gật đầu cho qua.
Khổng lão bản nhìn thái độ của Hàn Nhật có chút nhíu mày. Rất nhanh tiếp tục mỉm cười:
” Ngô thiếu chủ, ngài đến quả thật sớm, làm chúng tôi thất lễ lại chưa có phục vụ kịp thời, hay là cùng vào bên trong để ta có vinh dự tiếp đãi riêng”
Nhìn gian phòng khách, Ngô Mộc Lâm không từ trối gật đầu.
“Được vậy thì tốt quá, ta cũng có chút áy náy đến sớm như vậy, đành làm phiền lão vậy.”