Đọc truyện Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn – Chương 19: Người đầu tiên
Lam vũ đế quốc rộng lớn vô cùng, do nhiều lần xâm lược các nước nhỏ bé nhờ vậy mà trở lên hùng mạnh. Ở đế quốc này cũng phải đến cả chục ngôi thành lớn nhỏ khác nhau. Trong đó có Thanh La thành, ngôi thành này cũng chỉ thuộc loại vừa nhưng trái lại cũng khá phồn hoa, do đây cũng là cửa khẩu quan trọng của Lam Vũ đế quốc thông với một số bộ phận bên ngoài.
Đi mấy ngày đường nữa, Hàn Nhật hiện tại đang đứng tại một trấn nhỏ cách Thanh La thành mấy dặm đường. Hắn hiện tại chưa muốn vào thành luôn mà trước tiên phải chuẩn bị chút ít.
Việc đầu tiên hắn làm ghé vào một tiệm quần áo nhỏ trong trấn.
Hàn Nhật muốn mua chút quần áo, tuy hiện tại máu trên người hắn đã đượ rửa sạch nhưng cũn đã rách nát không chịu nổi.
Ông chủ nhìn thấy một đứa trẻ quần áo như vậy tưởng ăn xin tìm tới, liền vội chạy ra. Nhưng chưa kịp nói gì thì Hàn Nhật đã giơ ra cánh tay có đeo theo một chiếc nhẫn, điều này làm ông chủ vội nuốt lời muốn nói lại, chỉ đứng im quan sát kĩ hành động của Hàn Nhật. Mấy người khác hàng khác thì hơi khó chịu, cẩn thận né tránh.
Vốn nghĩ việc mua quần áo là đơn giản nhanh chóng, ai ngờ.
-Tiểu tử, ngươi có biết chọn quần áo không vậy, màu lam này xấu quá, thay đi.
-Màu tím nhìn chẳng hợp gì cả, trông như tên du côn vậy, thay đi.
-Màu này thì tạm được, khoan đã, chất liệu quá kém, đổi liền.
Lão đầu miệng luôn mồm đánh giá thẩm mĩ cho Hàn Nhật khiến hắn khó chịu không thôi, hắn còn thầm nghĩ người này không biết sau này sẽ dạy hắn cái gì đây.
Ông chủ và mấy hành khách tại quán thì ngơ ngác nhìn Hàn Nhật như một người điên rồi thử hết bộ này tới bộ khác, miệng thỉnh thoảng chửi ra vài câu.
Cuối cùng dưới sự chỉ dạy của lãi đầu Hàn Nhật cũng chọn được mười bộ, khi ra tính tiền, ông chủ đang mừng thầm trong lòng gặp phải một tên táng gia, đang định nói giá thì Hàn Nhật đã ngắt:
-Ông chủ, mấy bộ này năm linh thạch phải không.
Ông chủ:” …”
Khách hàng xung quanh:”…”
Mua quần áo xong Hàn Nhật cũng trực tiếp thay đổi một bộ, lại tìm một quán ăn rồi ăn cho no đã.
Mấy ngày qua chỉ ăn thịt thú rừng mà sống nên hiện tại Hàn Nhật cũng sinh ra ngán rồi, chỉ gọi mấy món chay.
Ăn ngấu nghiến hết một bàn ăn, Hàn Nhật mới ôm bụng căng mà lên thuê một phòng trọ để tối nghỉ ngơi.
Trong túi của Hàn Nhật hiện tại cũng có khoảng hai trăm linh thạch, tu luyện cũng không thể nhanh chóng dùng hết được nên hắn cứ an tâm dùng. Việc luyện công theo như lãi đầu khuyên thì không thể quá vội vàng, phải nắm chắc căn cơ thật tốt đã. Vì vậy, Hàn Nhật liền yên tâm ngủ một giấc tới sáng.
Chẳng hiểu sao, hình như ông chời luôn dùng cái bụng của hắn để ngăn hắn vậy.
Đang lúc nửa đêm, bụng Hàn Nhật lại đau dữ dội. Bực tức ra khỏi phòng Hàn Nhật đi ra giải quýêt.
– sao lại ra khó như vậy chứ.
Hàn Nhật tức giận, ngồi cr buổi chẳng ra tí nào.
Lão đầu nghe vậy buồn cười trêu chọc:
-Chắc lại ngươi, ăn bẩn ăn thỉu nhiều quá mà.
Nghe vậy, Hàn Nhật buồn bực hơn
“Hà…”
Như sự ức chế kia tiếp lực, cuối cùng Hàn Nhật cũng đã thành công, nặn ra một tiểu đệ đệ, chỉ là nó có hơi chút đặc biệt.
-Ơ sao lại phát sáng…Ôi quên…
Ngơ ngác nhìn sản phẩm mới ra lò bên dưới, Hàn Nhật chợt nhớ ra.
-Tiểu tử, ta muốn giết ngươi, thằng ranh súc vật, ngươi không biết quý trọng nó chút sao.
Nhìn viên châu trên tay, vừa mới lôi ra từ đống ***kia, Hàn Nhật khóc không ra nước mắt. Lần trước lúc nguy cấp, trên người hắn chỉ có viên châu này cùng Tam Vị Hỏa Huyết là quý giá nhất, Tam Vị Hỏa Huyết không thể nào cất được, còn viên châu này thì không biết cất đâu sợ mất khi giao đấu, hắn mới bất đắc dĩ mà nuốt vào. Như thế nào lại quên không dùng chân nguyên giữ lại, nuốt luôn vào.
Cả đêm nay vốn dĩ muốn ngủ một giấc lại ngồi mà nghe Lão Đầu quát tháo.
p/s:Chân thành chúc mọi độc giả ăn cơm vui vẻ.
Hôm sau, khi ăn đã no Hàn Nhật mới bắt đầu đi về phía Thanh La thành. Hôm nay hắn tới đây đầu tiên chỉ xem tình hình nơi này, về phần giết người thì thực sự hắn chưa chọn được.
-Lão đầu, ông nói dạy ta giết người ra sao, mau nói rõ ràng đi, chẳng lẽ cứ giết bừa.
Hàn Nhật bắt đầu muốn hỏi rõ ràng.
-Nói sao nhỉ, cái giết người này thực ra cũng là một nghể kiếm tiền đó.
-Hả giết người mà cũng được tiền sao.
-Đương nhiên, còn không phải là ít nữa, nhưng không phải dễ dàng đâu.
Nghe vậy Hàn Nhật bắt đầu háo hức với nghề này, vội hỏi:
– Ông đừng dài dòng nữa, có thể mau nói không.
-Đó là một nghề chỉ có những người giỏi nhất mới có thể làm được, phải nhanh, biết nắm bắt thời cơ, chính xác. Còn nữa,phải thông minh, tài trí, ứng phó nhanh,……
-Dừng. Ông đừng ca ngợi nữa mau nói đi.
Hàn Nhậy vội quát, hỏi một câu lão đầu này lại cứ ca ngợi hết cái này đến cái nọ, gần như nâng cái nghề kia như làm vua không bằng.
-Được rồi, ta nói cho ngươi nghe, đó là nghề sat thủ.
-Sát thủ, lão đầu ông nói rõ đi, sao cứ ngập ngừng mãi vậy.
-Sát thủ là…..
-Vậy ông khi trước cũng là sát thủ.
Khi nghe lão đầu kể về sát thủ Hàn Nhật chắc chắn nói.
-Sao ngươi biết.
-Thấy ông vô sỉ ca ngợi ta liền đoán được rồi.
Đi một lúc nữa thì cuối cùng Hàn Nhật cũng đến trước cổng thành. Vừa nhìn vào bên trong, Hàn Nhật cũng phải ngỡ ngàng với cảnh trước mắt. Trong thành người đi lại, nhiều không kể nổi, hai bên đường cũng chật kín là hàng quán các loại.
Trên đường thỉnh thoảng lại vẫn có một đoạn xe lớn đi qua lại.
Vừa đi, Hàn Nhật cũng nhận ra, mọi món hàng bán tại đây đều là thứ cao cấp, đẹp hơn những thứ hắn thấy trước đây rất nhiều. Bên cạnh các ngôi nhà to lớn, nhiều tầng mọc lên san sát, ở đây không một nhà nào là không kinh doanh cả.
Đi dọc theo con đường đầy người này kiến Hàn Nhật có chút khó chịu, Mỗi bước đi của hắn rất khó mới lên một đoạn đường, chỉ tò mò xem mấy món đồ mới lạ, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi chốn buôn bán.
Tuy trên đường vẫn còn nhiều người nhưng nhìn chung cũng không đông đúc như đoạn kia nữa, Hàn Nhật để ý, mấy ngôi nhà khu này to và đẹp hơn kia rất nhiều, nếu ở kia chỉ kinh doanh vài thứ lặt vặt hay thực phẩm thù nơi đây toàn buôn bán lớn như thuốc, tiệm đồ, quán ăn lớn nhỏ các loại.
Việc hôm nay của hắn chỉ là thăm thú xem tình hình trong thành nên Hàn Nhật cũng không vội đi từng nơi quan sát.
-Lão đầu chẳng lẽ hôm nay chỉ đi dạo thôi sao, thà ta về tu luyện sẽ tốt hơn.
-Ngươi đừng nghĩ đơn giản vậy, phải nắm rõ mọi thứ thì mới dễ thàn công được.
-Đi như vậy thì nắm được cái gì chứ.
-Thì ngươi hiện tại cứ đi hết ngõ ngách trong cái thành này là được, không có thừa đâu.
Đây là mấy lời nói mà Hàn Nhật và lão đầu nói trước khi vào thành. Vì vậy, khi đi từng nơi, Hàn Nhật lại cố nhớ kĩ từng đoạn đường.
Đi qua các đường lớn thì Hàn Nhật lại quyết định đi vào trong các con ngõ nhỏ khác trong thành. Đang nhìn ngắm mấy ngôi nhà xung quanh thì đột nhiên bước chân hắn dừng lại, ánh mắt tập trung về đằng trước.
Thấy Hàn Nhật bất thường, lão đầu hỏi:
-Ngươi sao vậy, tự nhiên dừng lại, có chuyện gì sao.
Hàn Nhật đang ngẩn người, nghe thế liền lắc đầu lắc đầu:
-À, không có gì.
-Vậy mau đi, nếu không cả ngày cũng không đi hết cái thành này đâu.
-Ờ…
Nói xong, Hàn Nhật lại bắt đầu đi tiếp, nhưng ánh mắt vẫn hơi nhìn về góc một con hẻm, trong đôi mắt hơi đợm buồn, lại thêm chút tương tư.
Đi thêm vài con hẻm nữa thì trời cũng bắt đầu trưa, ánh nắng gay ngắt chiếu rọi lên đỉnh đầu. Mọi người đi trên đường cũng đã vơi bớt đi rất nhiều. Mọi khu nhà trong thành đần đần lờ mờ hiện lên những cột khói nhỏ. Khung cảnh đã bớt nhộn nhịp hơn. Hàn Nhật cũng đã cảm thấy hơi chán nản, quyết định tạm nghỉ ngơi trong một quán cơm bên đường.
Bước vào trong quán, Hàn Nhật hơi nhíu mày, khách trong quán hiện tại không ngờ đã chật kín bàn, không còn chỗ nào cho hắn cả.
Hàn Nhật vẫn đi về phía lão bản đang đứng tính tiền bên cạnh, nói:
-Cho ta một bàn ăn.
-Xin lỗi khách quan, hiện tại đã hết bàn ăn, xin ngài đợi một chút.
Lão bản vẫn cặm cụi tính nhưng theo thói quen vẫn nói.
-Ta biết, có thể cho ta một bàn ngồi ăn là được, không cần bàn riêng.
Nghe vậy, lão bản mới ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn cậu bé trước mặt, xong lại nhìn quần áo trên người cậu, mới nói:
-À khác quan đã nói như vậy thì để ta đi sắp sếp chút.
Là một người biết làm ăn nên lão bản vẫn giữ thái độ của mình, sau khi nói xong ông lại quay ra gọi một tiểu nhị gần đó rồi phân phó.
Sau một lúc thì người tiểu nhị kia liền dẫn Hàn Nhật đi tới một bàn ăn ở góc phòng. Trên bàn hiện tại đang có hai người đàn ông ngồi vừa uống rượu, nói chuyện hình như rất say sưa. Thấy có người ngồi cùng, hai người ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi lại tiếp tục uống rượu. Hàn Nhật cũng chỉ hơi gật đầu tỏ ý chào hỏi rồi cũng ngồi xuống chọn vài món ăn.
Trong khi chờ đợi món thì Hàn Nhật cũng nghe cuộc nói chuyện của hai người kia, cũng không có gì ngoài mấy chuyện vui trong cuộc sống ra.
Đợi khi món ăn được dọn ra, Hàn Nhật liền bắt đầu ăn, nhưng đột nhiên câu chuyện của hai người lại thay đổi làm Hàn Nhật chú ý.
-Mộc huynh suốt ngày ở nhà như vậy không biết có nghe qua việc láo nhiệt sắp tới nhất trong thành chưa.
-Ài dà, ngươi thấy đấy, ta bị ông già nhà ta cấm túc cả tháng trong nhà đến hôm nay mới ngó được cái đầu ra cửa thì làm gì biết cái gì mà láo nhiệt. Thôi ngươi nói luôn đi cứ úp úp mở mở.
-Ha…ha, ta quên mất, ai bảo ngươi đi đánh bạc. Thôi ta cũng không giấu nữa, hiện tại trong thành sắp có đám cưới lớn đó.
-Đáp cưới thì sao chứ có lớn ra sao thì liên quan gì đến ta chứ. Chẳng lẽ họ mời ta.
-Sao ngươi cứ làm ta mất hứng không vậy. Hừ…
-Thôi ngươi nói đi, làm ta to mò hơn.
-Được rồi, thực ra Ngô thành chủ sắp cưới thêm vợ nữa.
-Cái gì! Ngươi bảo Ngô Quán Thiên lại sắp lấy…Ư…ư…
Đột nhiên người kia nghe vậy hô to, làm người bên cạnh hốt hoảng vội lấy tay bịt miệng hắn, quay ra nhìn xung quanh thấy mọi người không có chú ý mới đánh tên họ Mộc kia một cái:
-Ngươi uống nhiều đến bị điên rồi sao, tên thành chủ mà ngươi cứ nói như là lưu manh đầu đường không vậy. Có tin hai người cùng chết không.
Người họ Mộc lau lau mồ hôi trên trán rồi lại nói nhỏ:
-Ta không cố ý, nhưng vừa rồi ngươi nói thật sao, cái lão già đí lại lất vợ
-Ta đâu rảnh để nói chuyện nhảm với ngươi, hiện tại cả thành này gần như đã biết hết. Mà ta còn nghe nói, vị nương tử kia dường như rất xinh đẹp và trẻ nữa.
-Mẹ, ta phi. Cái lão già đó không biết vô liêm sỉ là gì sao, đã già không an phận mà sống lại còn…..ài….Sao ông trời lại bất công như vậy chứ.
-Huynh sao vậy, cứ thở dài mãi thế.
-Sao lại không chứ, ngươi thấy ta hiện tại bao tuổi rồi chứ, vậy mà không nổi một người phụ nữ bên cạnh, mà cái lão kia lại có đến cả chục người vợ, sao ông ta không chết sớm đi chứ để còn tạo phúc cho chúng ta.
-Ừ chúng ta quả thực số khổ mà. Thôi không nói nữa, uống. Ực…..
Hàn Nhật ở bên cạnh đã buông đũa từ bao giờ, suốt vừa rồi hắn tập trung nghe hai người kia nói cũng nắm được một số thông tin, đại khái cũng hiểu được.
Đã ăn xong xuôi, Hàn Nhật liền tính tiền rồi ra khỏi quán cơm, lại tiếp tục công việc.
Chỉ là mới đi được một lúc thì Hàn Nhật lại dừng lại. Phía trước hắn ở bên đường có vài tên ăn xin, tay cầm chén chạy qua lại xung quanh, luôn miệng nói với mọi người đi đường. Nhìn vậy Hàn Nhật miệng lẩm bẩm:
-Bọn họ thì ra là ăn xin ở đây.
Khi sáng nay, hắn cũng đã nhìn thấy mấy người này trong một con hẻm, nhưng cũng chỉ nghĩ bọn họ sống nghèo khổ một chút, không nghĩ lại là ăn xin trong thành này, hắn không nghĩ ra, Thanh La thành thịnh vượng như vậy mà cũng có ăn xin. Ở phia trước Hàn Nhật nhìn kĩ thì tổng cộng có ba người ăn xin, tuổi không khác hắn bao nhiêu, Hàn Nhật trong lòng thoáng hơi do dự.
-Sao vậy, thấy chúng tội nghiệp thì giúp đi.
Lão đầu nói.
Không ngờ Hàn Nhật lại tự dưng lắc đầu:
-. Thôi bỏ đi.
-Sao vậy, ta thấy ngươi hình như muốn giúp mà.
-Không được, ta giúp bọn hắn lần này cũng không giúp mãi được. Bọn họ phải tự thân. Ta cũng đâu có ai giúp đỡ.
Đột nhiên giọng Hàn Nhật chợt buồn đi, làm lão đầu đang định nói rồi lại thôi. Ông quả thật chưa biết nhiều về cậu bé này.
Chọn một con đường khác để đi thì đâu đó lại có tiếng hô to:
-Cút ra tên ăn xin thối, đáng chết dám cản trở công tử nhà ta.
Hàn Nhật quay đầu lại đúng lúc lại nhìn thấy một tên mặc quần áo như lính thị vệ trong thành chân đạp mạnh một trong ba người ăn xin kia.
“Bịch”
Tiểu tử ăn xin lập tức bị bay ra xa, ngã lăn lộn ra đường, rồi nằm im luôn tại đó.
-Ah.
Hai người kia đang ở gần đó thấy bạn mình bị như vậy lập tức hô to, cũng vội vàng chạy lại đỡ người kia dậy, một người lại cuống quít quỳ xuống van xin tên mặc trang phục hộ vệ kia.
Tên kia thấy vậy cười to sảng khoái, bên cạnh hắn, một thanh niên công tử mặc trường bào trắng cũng vậy, cười hết sức ti bỉ. Tay hắn quơ qua một quán bán bánh bao bên cạnh, lấy một chiếc bánh bao.
“Bịnh”
Tay quăng thẳng chiếc bánh xuống dưới chân. Nhổ một ngụm nước miếng, cười to:
– ta cho mấy tên ngươi đó, bổn công tử hôm nay tạo phúc, đến lấy đi nào.
Vừa nói, chân lại không ngừng đá vào chiếc bánh.
Lúc này, mọi người xung quanh đã tụ lại xem láo nhiệt, Hàn Nhật cũng từ từ bước tới gần xem kĩ tình hình. Khi nhìn thấy rõ ràng, mặt hắn hơi nhăn lại, tay lắm chặt.
Người ăn mày đang van xin nghe vậy, mặt hơi ngẩng lên nhìn kẻ đang cười trước mặt, quay đầu qua người đang bị thương nằm bên đường kia, cuối cùng mới từ từ bò lại, tay với về chiếc bánh trên đất.
Đột nhiên chân tên ăn mặc trường bào đạp tới, thẳng cánh tay nhỏ bé kia dẫm xuống.
-Ah…
Mọi người xung quanh thấy vậy liền hơi không đành lòng, hơi thương xót cho kẻ ăn xin kia.
-Ah…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhưng làm họ bất ngờ, tiếng kêu này không phải của người ăn xin mà lại là của tên công tử kia. Chỉ thấy hắn đang đá xuống thì chân đột nhiên văng ra. Tiếp đó cả người ngã xuống ôm chân lăn lộn, nhưng vẫn chưa hết, quần áo trên người hắn không hiểu sao đột nhiên rách ra, từng mảnh một.
-Công tử.
Thấy vậy, tên hộ vệ liền kinh hô, vội nhàm xuống ôm lấy vị công tử kia. Cũng không khác tên kia bao nhiêu cả ngưoqif hắn đột nhiên có thêm các vết thương. Hắn cúi ôm đầu xuống.
Mọi người xung quanh cũng ngơ ngẩn cả người, không ai biết chuyện gì xảy ra cả. Mấy người ăn xin cũng vậy họ không hiểu gì hết, vội cầm lấy chiếc bánh cũng vội chạy đi.
Chẳng mấy chốc lính thị vệ xung quanh cũng nhanh chóng tụ lại.
…………………
Hàn Nhật hiện tại đã ra xa nơi đấy được một đoạn.
-Tiểu tử ngươi vừa rồi sao vậy, đầu óc ngươi có bị ngu ngốc không mà dám làm càn vậy, ta đã cản ngươi sao ngươi vẫn dám. May không có bị phát hiện, nếu không thì ngươi chết chắc rồi.
Lão đầu tức giận quát.
Vừa rồi, Hàn Nhật tức giận tột cùng, tay liền ngưng tụ một nguồn chân nguyên, tiếp đó chân không hút lấy mấy viên đá bên cạnh điên cuồng phóng tới.
-Hàn Nhật mặt trầm ngâm, không quan tâm đến lời trách cứ, giọng lạnh như băng:
-Ta muốn giết hắn.
Nghe vậy lão đầu đang tức giận lại giật mình.
-Ai?
-Ta muốn giết hắn.
Hàn Nhật vẫn nói.
-Ô sát ý sao, haha tốt thôi được, hắn sẽ là người đầu tiên chúng ta đến Thanh La thành, coi như tế vật Haha.
Lão đầu cười to.
Nhớ cảm ơn nha, cho có tinh thần.