Đọc truyện Cực Hạn – Chương 106: Cho tôi ba giây
Có người nào xui xẻo đến mức này không? Loại cướp ngân hang chỉ thấy trong phim truyền hình này lại cô cư nhiên có thể tùy tùy tiện tiện gặp phải, đây đến cùng là bát tự quá tệ, hay là bởi vì hôm nay trên hoàng lịch ghi đừng nên ra khỏi nhà?
Diệp Hiểu Hạ trốn trong góc ôm đầu lẳng lặng nhìn mấy tên cướp cách đó không xa, sau khi trải qua thời khắc sợ hãi nhất, cảm xúc của cô dần dần bình tĩnh lại. Tuy giờ có thể ngồi ở chỗ này nhìn cướp, nhưng vẫn sợ đến cả người run rẩy, ngay cả răng nanh của cô cũng không khắc nào là không phát ra tiếng ca ca. [tiếng răng va vào nhau ấy]
Tình trạng giao thông ngoài ngân hàng không tốt hơn chút nào, nhưng không biết từ chỗ nào toát ra xe cảnh sát, cảnh sát, còn có rất nhiều thứ bình thường chỉ có thấy trên TV, bọn họ vây quanh ngân hàng. Diễn không khác gì trên TV, có một người cầm cái loa nói với bọn cướp trong ngân hàng, không chỉ có thế, còn có rất nhiều thị dân cũng vây xem ở rất xa, bọn họ có khóc có kêu, còn có không ít người của phía truyền thông nâng một đám “Pháo đồng” thật dài, hoặc ngắn ngủn nhắm về phía ngân hàng, kiên quyết không để sót cảnh nào.
Quang quác quang quác , Diệp Hiểu Hạ một câu cũng không nghe rõ, tại giờ này khắc này, tất cả năng lực ngôn ngữ, năng lực suy xét phảng phất đã rời xa cô, trong đầu trống trơn giống bồn tắm lớn trống không, một chút ý thức cũng không có.
Đến khi bên người có một người nhẹ nhàng chạm vào cô, dung giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe thấy thấp giọng nói chuyện, cô mới hồi phục tinh thần lại.
Nhưng cô như nghe không hiểu anh ta nói cái gì vậy, qua hơn nửa ngày mới lắc đầu: “Tôi, tôi… Tôi không biết anh đang nói gì?”
Người kia nhìn cô một hồi, sau đó lặng lẽ vươn tay, nắm lấy ngón tay lạnh như băng của cô.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh ta như có sinh mệnh, lan tỏa từ đầu ngón tay Diệp Hiểu Hạ ra khắp cơ thể.
Như người chết đuối lập tức bắt được cọng cỏ cứu mạng, đầu óc Diệp Hiểu Hạ thậm chí không ý thức được, thân thể của cô cũng đã làm ra phản ứng. Ngón tay cô đã có phản ứng, gắt gao cầm tay người kia, một chút cũng không dám nới ra.
Có lẽ nhiệt độ cơ thể như mang theo sinh mệnh như vậy, dần dần khiến các bộ phận trong thân thể Diệp Hiểu Hạ khôi phục tri giác, cô nghe người kia nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, hít sâu.”
Giọng nói của anh giống như có ma lực, có thể khiến sinh mệnh của Diệp Hiểu Hạ hoạt động trở lại.
Cô một ngụm lại một ngụm hít thở, dần dần thân thể và lý trí đều trở lại với cô.
“Đừng nói lời vô nghĩa với tôi! Tôi chỉ cho các ngươi thời gian hai giờ, thả anh trai tôi ra, chuẩn bị ba trăm ngàn tệ còn có một chiếc phi cơ trực thăng! Bằng không người trong ngân hàng này, tôi mười phút giết một người.”
Người đàn ông bưu hãn đứng trong đại sảnh ngân hàng tử không ngừng kêu gào, anh ta vừa hô vừa kéo một cô gái ngồi cách Diệp Hiểu Hạ không xa, chỉ vào đầu cô ta gào thét với cảnh sát bên ngoài: “Các người nhìn đi! Chính là cô gái này, hai giờ sau, tôi mà không nhìn thấy người và vật tôi muốn, thì bắt đầu từ cô ta, mười phút một người!”
Cô gái kia bị dọa kinh hồn bất định, thét chói tai không thôi. Thấy dáng vẻ này, tâm trạng đã bình phục của Diệp Hiểu Hạ lại lại một lần nữa run rẩy lên, nếu không phải cô nhanh chóng cắn chặt hàm răng, đoán chừng đã hét lên giống cô gái kia.
Người bên cạnh rút ra tay, ngay lúc Diệp Hiểu Hạ kinh hoảng thì kéo cô vào lòng, môi đặt trên gáy cô, dung giọng nói bình tĩnh khiến người ta kinh ngạc mà nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, cô tỉnh táo lại, hãy nghe tôi nói.”
Tiếng thét chói tai thê lương của cô gái quanh quẩn trong đại sảnh, làm mọi người càng sợ hãi, thậm chí có người khóc ra tiếng.
“Không được khóc! Không được kêu! Ai dám phát ra âm thanh, tôi sẽ giết người đó!” Người đàn ông kéo tóc cô gái kia, vừa kéo cô đi đến quầy làm việc của ngân hàng, vừa dùng súng tới tới lui lui chỉ vào tất cả người trong ngân hàng mà đe dọa. Những tên cướp khác cũng phụ họa người vạm vỡ kia mà gào thét với những người trong ngân hàng.
Cảm xúc vốn đã trở nên nhẹ nhàng đột nhiên lại khẩn trương lên.
Toàn thân Diệp Hiểu Hạ đã run rẩy, cho tới bây giờ cô cũng không biết hóa ra mình nhát gan như vậy, dù người phía sau an ủi cô thế nào, cảm xúc của cô cũng không thể bình tĩnh lại.
“Nếu không muốn chết, thì an tĩnh lại.”
Cũng không biết qua bao lâu, môi Diệp Hiểu Hạ lại bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Nói ra cũng kỳ lạ, những lời này phảng phất so với tất cả những lời nói lúc trước đều hiệu quả hơn, cảm xúc cuồng loạn kích động của Diệp Hiểu Hạ vậy mà nghe câu này — dần dần bình tĩnh lại. Tuy cô liều mạng ức chế cảm xúc của mình, nhưng, cô cũng dần dần bình tĩnh.
Cô không thể không thừa nhận, thực ra cô rất sợ chết. Đại khái mỗi một người đều sợ chết, trước tử vong, không ai có thể lạnh nhạt bình tĩnh.
“Còn có năm phút đồng hồ nữa là hết hai giờ ! Các người đến cùng chuẩn bị xong chưa!”
Hình như thời gian bình tĩnh trôi qua đặc biệt nhanh, người trong ngân hàng vẫn còn tham lam hưởng thụ có lẽ là một khắc trong sinh mệnh của mình. Người vạm vỡ đã khẩn cấp lấy mạng người, hắn kéo tóc cô gái kia đi tới trốn sau cây cột ở cửa đại sảnh, làm người đang tập kích bên ngoài căn bản không thể bắt giữ bóng hắn.
Hắn ta kêu gào lại làm bên ngoài ngân hàng lại là một trận tiếng la quang quác quang quác, trấn an hoặc khuyên giải an ủi, những lời như vậy từ khi cảnh sát đi đến một khắc cũng không dừng lại, giờ phút này càng kịch liệt hơn. Thật là kỳ lạ, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình một câu cũng không nghe rõ, hoặc là nói, là cô căn bản không thể dưới tình huống như vậy đi lý giải cảnh sát đang kêu cái gì.
“Đừng có vô nghĩa nhiều như vậy với tôi! Nhanh chóng chuẩn bị xong tiền và người! Bằng không tôi sẽ bắt đầu giết người!” Cảnh sát khuyên giải an ủi khiến người vạm vỡ kia nóng nảy, ánh mắt hắn đỏ bừng, cây súng áp trên huyệt Thái Dương của cô gái kia càng sát. Cô gái kia sợ tới mức muốn khóc cũng không khóc được, nếu không phải người vạm vỡ kia túm cô, đoán chừng cô gái này đã ngã phịch trên đất .
Cũng không biết cảnh sát bên ngoài nói gì với người vạm vỡ này, người vạm vỡ này bắt đầu điên cuồng, hắn vừa tiếp tục tránh sau cây cột, vừa đẩy cô gái kia ra khỏi cây cột, nhưng súng trên tay gắt gao đặt trên đầu cô.
Quần cô gái kia bỗng nhiên ẩm ướt, cả người như đã chết.
Diệp Hiểu Hạ nhìn khẩu súng kia. Trái tim cơ hồ nhảy đến cổ họng, cô không biết mình nói gì mà nói ra : “Cô ta, cô ta sẽ chết sao?”
“Có lẽ.” Cánh tay người đàn ông kia bỗng nhiên nâng lên, dùng cẳng tay áp trên mắt Diệp Hiểu Hạ, lại dùng bàn tay và khuỷu tay gắt gao đè lại lỗ tai cô.
Cô không biết vì sao lại như vậy, nhưng lại bỗng nhiên cảm thấy ở trong không khí tản mát ra hương vị khói thuốc súng và máu hỗn hợp với nhau. Trái tim cô trầm xuống, dù lỗ tai bị đè chặt, nhưng cô vẫn ẩn ẩn nghe thấy tiếng súng và tiếng thét chói tai quanh quẩn cùng trong đại sảnh như trước.
Đến cùng xảy ra chuyện gì? Diệp Hiểu Hạ căn bản không dám nghĩ, cô chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị cái gì ngăn chận, tiếng gì cũng không phát ra được, trong tinh nhãn lại càng ẩm ướt, nước mắt không ngừng chảy ra. Cô vươn tay muốn kéo cánh tay người đàn ông kia ra, muốn mở hai mắt của mình đi nhìn xem cuối cùng xảy ra chuyện gì, nhưng kéo thế nào cũng không kéo được cánh tay anh.
Quả thực cô cũng không biết mình như thế nào, cả người mất đi sức lực, trong một khắc này, tất cả cảm giác rời khỏi thân thể của cô, cô chỉ có thể nghe thấy trong cổ họng mình phát ra tiếng “Khanh khách ” mấp máy. Chuyện này đến cùng là thế nào, trong ngực cô phảng phất có tảng đá lớn đang đè nặng, muốn kêu lại phát không ra tiếng, muốn giang hai tay cánh tay lại không sức.
Thẳng đến khi một lồng ngực ấm áp dày rộng bao phủ cô, anh thấp giọng nói: “Đừng nhìn, đừng nhìn.”
“Thật sự nếu không chuẩn bị tốt, mười phút sau là người kế tiếp!” Người vạm vỡ vẫn còn kêu gào, mà người ngoài và trong ngân hàng hiển nhiên càng thêm rối loạn, giờ này khắc này toàn bộ tình huống đã không thể khống chế .
Tiếng khóc tiếng la tiếng thét chói tai tuyệt vọng trong đại sảnh trở thành một vực sâu thăm thẳm, tràn đầy bóng tối và đau khổ. Như chỉ cần trong nháy mắt là có thể cắn nuốt tất cả sự sống.
“Hãy nghe tôi nói, hãy nghe tôi nói. ” Giọng nói của người đàn ông kia giống như tim đập hữu lực nhất an toàn nhất trên thế giới, chậm rãi không ngừng truyền đến, tiến vào trong mạch máu Diệp Hiểu Hạ, khiến sinh mệnh thê lương của cô dần dần thức tỉnh.
“Ừ.” cô liều mạng khắc chế cảm xúc cơ hồ sụp đổ của mình, khóc không biết gì nữa.
“Cô gái kia đã chết.” Làn môi ấm áp của người đàn ông dán sau đầu Diệp Hiểu Hạ, giọng nói mềm mại như nước của anh lập tức bao phủ Diệp Hiểu Hạ.
Tuy đã sớm đã đoán được, nhưng khi nghe sự thật này, thân thể Diệp Hiểu Hạ lại không thể ức chế kịch liệt run rẩy, người đàn ông kia như cảm giác được thần kinh cơ hồ hỏng mất của cô, ôm chặt cô hơn nữa. Hai người xa lạ bọn họ vẫn duy trì tư thế thân mật nhất, dưới tình hướng như vậy lại thích hợp như vậy.
“Hãy nghe tôi nói, đừng sợ.”
“Ừ.”
“Giờ chúng ta cách kẻ kia gần nhất, nếu hắn tiếp tục động thủ, nhất định là một trong chúng ta.” Giọng nói của anh rất chậm rất chậm, tuy tự thuật sự thật khủng hoảng thảm thiết đến đỉnh điểm kia, nhưng lại làm cho người ta bình tĩnh ngoài ý muốn.”Nếu là tôi, cô lập tức lăn đến cây cột một bên, nhớ được nhất định phải ôm đầu lăn đến cây cột bên ngoài đi, lăn đến chỗ cảnh sát và tay súng bắn tỉa có thể nhìn thấy cô.
“Ừ.” Diệp Hiểu Hạ liều mạng hít hít mũi, ức chế thân thể run run dùng sức gật đầu.
“Nếu…” Lời tiếp theo tựa như khiến người kia rất khó nói ra miệng, anh ta dừng một chút, lại dừng một chút, mới tiếp tục nói : “Nếu là cô…”
Cổ họng Diệp Hiểu Hạ như bị nhồi cát vào, hô hấp trở nên khó khăn, chỉ có thể lẳng lặng nghe người đàn ông này nói.
“Cô nhất định phải cong thắt lưng cúi đầu, ôm lấy thắt lưng hắn ta, ngàn vạn không thể để hắn ta bắt lấy cổ của cô, chỉ cần cho tôi ba giây, tôi nhất định cứu được cô.” Người đàn ông tiếp tục chậm rãi nói, anh gắt gao ôm Diệp Hiểu Hạ, hít một hơi thật sâu: “Cô nghe hiểu không ?”
Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể gật đầu, giờ cô nói chuyện năng lực cũng không có. Tuy cô không biết người đàn ông này, tuy cô khẩn trương đến mức người đàn ông này lớn lên trông thế nào cũng không nhìn thấy, nhưng cô chưa từng tin tưởng một người như bây giờ.
“Cô tin tưởng tôi không?”
Diệp Hiểu Hạ dùng sức gật đầu như trước, cô lại hít hít mũi, tiếp tục gật đầu. Trong thời khắc như vậy, cô và người đàn ông này đã trở thành một người, cô tin tưởng anh, vô điều kiện tin tưởng anh. Cô thậm chí không dám nghĩ người đàn ông này có phải lừa cô không, có phải là đang an ủi cô không, bởi vì cô sợ cô vừa nghĩ, cả người lập tức liền hỏng mất, cô có thể chỉ nghĩ đến phải tin tưởng.
Đúng vậy, tin tưởng.
“Người tiếp theo là cô!” Ngay khi trong lòng Diệp Hiểu Hạ không ngừng cầu nguyện ngàn vạn đừng chọn bọn họ, cô bị người ta một đường dung sức lực thật lớn kéo cô từ trong ôm ấp ấm áp mà an toàn kia ra.
Trong một khắc này, toàn bộ sinh mệnh Diệp Hiểu Hạ tựa như mất đi tất cả màu sắc, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của mình và câu nói kia.
“Cho tôi ba giây .”
Cô không biết mình có thể làm được chuyện đó không, cô thậm chí không biết mình nên hành động thế nào. Ngay cả chính cô đều không có ý thức được, khi bị người vạm vỡ kia kéo lấy, cô vậy mà linh hoạt tránh thoát tay hắn, cong thắt lưng, cúi đầu ôm lấy vòng eo hắn ta đụng mạnh vào.
Đoán chừng người vạm vỡ kia trong lúc nhất thời hơi mơ hồ, thật không ngờ cô gái này sẽ phản kháng, hơi hơi lặng đi.Trong nháy mắt ngây người này, Diệp Hiểu Hạ lại phát hiện mình bị người hung hăng kéo ra, cả người như là bị bắn đi ra ngoài, cũng không biết lăn đến chỗ nào, sau đó ngã trên đất.
Đầu cháng váng não căng ra.
“Phanh” một tiếng nổ phảng phất vang lên ngay bên tai Diệp Hiểu Hạ, cô cả kinh mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn lại, trong lòng nghĩ, đừng là người kia xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng.
Một bóng dáng màu tối phóng về phía cô, trong nháy mắt kia, thời gian như trở nên chậm chạp. Cô thấy anh bay lên dưới ánh sáng rực rỡ, thấy dáng người thon dài của anh nhảy qua khỏi cô, cô thấy anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô một cái.
Chỉ một cái liếc mắt kia, Diệp Hiểu Hạ lại giống như bị cô đặc lại, không thể nhúc nhích.
Đầy mắt đều là nốt chu sa đỏ tươi chói mắt kia.
“Bang bang phanh!” Vài tiếng vang lớn vang lên trong ngân hàng, nhưng giống như không phải do bọn cướp phát ra. Thủy tinh ngoài ngân hàng bể như mạng nhện, văng khắp nơi. Thân thể người vạm vỡ kia ngã xuống, trong ngân hàng lập tức loạn thành một đoàn.
Tiếng thét chói tai, tiếng cảnh sát tiến lên, tiếng bọn cướp giãy dụa trong lúc nhất thời trở thành toàn bộ thế giới.
“Anh có sao không, có sao không !” Người đàn ông trẻ tuổi kia dừng bên người Diệp Hiểu Hạ, Diệp Hiểu Hạ đi đến bên người anh, ôm lấy đầu của anh, lớn tiếng hô. Cô cũng không biết mình thế nào, ánh mắt vô cùng mơ hồ, giống như có cái gì không ngừng rơi xuống.
“Cô không có chuyện gì chứ.” Người đàn ông trẻ tuổi giương mắt nhìn cô, lại thấy một gương mặt tràn đầy nước mắt và hoảng sợ.
Diệp Hiểu Hạ liều mạng lắc đầu, giương mắt nhìn thì thấy anh ôm bụng, máu màu đỏ tươi theo khe hở không ngừng chảy ra: “Anh bị thương sao? !” Cô cả kinh nói, vội vàng giương mắt, muốn tìm trợ giúp trong đám lộn xộn này.
“Đừng gọi người, nhanh đỡ tôi đi từ cửa sau.” Người đàn ông lại một phen giữ chặt cô, ngăn lại ý đồ của cô.
“Nhưng…” Diệp Hiểu Hạ chần chờ không thôi.
“Tin tưởng tôi.” Người kia lại gắt gao nắm tay cô, bàn tay hơi lạnh truyền đến kiên trì của anh.