Đọc truyện Cực Hạn – Chương 104: Mua hàng
“Ha ha, tôi đã biết
sẽ như vậy.” Tiếng đàn của Vân Ẩn im bặt, anh thu đàn lại, đứng lên:
“Chúng ta cũng chơi đùa với bọn họ đi.” Anh đi vài bước về phía cửa, sau đó lại dừng bước, chậm rãi quay đầu: “Thông báo cho người trong công
hội chuẩn bị một chút, tuần sau tối tái chiến Bích Thủy thần thú.”
“Vâng.”
Sao không có ai nói với cô thực ra nhận người cũng là một chuyện vô cùng
vất vả. An bày xong cho hơn hai tram người, thuận tiện chào hỏi, đã đến
buổi tối. tên gia hỏa không chịu trách nhiệm Túy Lí Thiêu Đăng cư nhiên
logout ngủ, Diệp Hiểu Hạ nghiến răng nghiến lợi, cô không cảm thấy anh
vất vả bao nhiêu, lí nào là vây?
Tiểu Ngũ một bên cũng không phải gia hỏa bớt lo, uy hiếp Diệp Hiểu Hạ nếu không cho ăn ngon sẽ bãi công, cuối cùng làm Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể tiêu tiền mua một bàn thức ăn cho anh. Nhìn anh ngồi xổm ở đó hồng hộc ăn mì vằn thắn, Diệp Hiểu Hạ oán
hận khinh bỉ, người kia là ảnh vệ gì chứ! Rõ ràng là một ăn hóa, một tên ăn hóa rõ đầu rõ đuôi an bày rất dễ dàng, kênh công hội này lập tức vô
cùng náo nhiệt, nhưng Diệp Hiểu Hạ luôn không thích náo nhiệt như vậy,
chỉ khi nhận người xong thì chào hỏi trong kênh công hội, rồi không lộ
mặt nữa. Giờ hết bận, cô vỗ vỗ bả vai, vừa định đứng lên hoạt động một
chút, lại nhìn thấy một bóng đen đứng bên người cô.
Ngẩng đầu lên nhìn, người này không phải ai khác, là Tố.
Diệp Hiểu Hạ nhìn ánh trăng và ngọn đèn bao phủ Tố, trong lúc nhất thời
không phản ứng kịp, cô chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới chào hỏi: ” Anh
khỏe?”
“Ừ.” Tố gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tiểu Ngũ ngồi
xổm trên ghế ăn mì vằn thắn, trong ánh mắt xuất hiện một tia kinh diễm,
sau đó anh thu hồi ánh mắt, nói với Diệp Hiểu Hạ: “Ảnh vệ nhìn thật
phiêu.”
Diệp Hiểu Hạ bên này còn chưa kịp nói gì, tiểu Ngũ đã để
bát xuống, hộc hộc hộc hộc đứng lên, có vẻ cực kì không vui, ” Đàn ông
thì không thể nói xinh đẹp ! Anh không biết thường thức sao? Tôi nhìn
anh cũng không hơn bao nhiêu, xin khuyên anh một câu, buổi tối đừng có
ra ngoài, bằng không tiểu cúc hoa sẽ biến thành hoa hướng dương.”
Này, này, này… Diệp Hiểu Hạ trừng lớn mắt nhìn tiểu Ngũ, cô cảm thấy quá
dọa người. Ảnh vệ của cô thế nào lại là một người còn chưa thoát khỏi
cấp thấp thú vị thế này, Tố lại nhàn nhạt, ánh mắt của anh vòng vo
chuyển quanh tiểu Ngũ, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn nhắc nhở.”
Tố này
cư nhiên còn có thể nói chuyện cười lạnh? Diệp Hiểu Hạ thật sự rất muốn
hợp với tình hình cười gượng vài tiếng, nhưng tất cả tiếng động kẹt
trong cổ họng, chỉ có thể giương miệng nhìn Tố.
Tiểu Ngũ phảng
phất cũng bị nghẹn, anh trừng mắt nhìn Tố, lạnh lùng hừ một tiếng, sau
đó ngồi xổm xuống tiếp tục ăn mì vằn thắn của anh, quyết định triệt để
không nhìn người đàn ông này nữa.
Diệp Hiểu Hạ cứ giương miệng như vậy, nửa ngày sau mới tìm được giọng nói của mình “Có việc sao?”
“Ừ, đến nhập hội.”
Đáp án này hình như so với chuyện cười lạnh vừa rồi càng khiến Diệp Hiểu Hạ kinh ngạc hơn, miệng cô vừa mới khép lại giờ lại mở ra, qua nửa ngày cô mới lắp ba lắp bắp nói: “Công hội của tôi chỉ nhận tán nhân [tản mạn,
rời rạc, lẻ tẻ, ý ở đây chắc là chỉ người vô bang vô phái].”
“Tôi là tán nhân.”
“Anh xem tôi là đồ ngốc hả? Anh không phải người của Sát sao?” Đầu Diệp Hiểu Hạ lắc như trống bỏi, đây là cao thủ đầu bảng, cô không nghĩ anh đi đến công hội nhỏ đến cực điểm của mình Vân Ẩn sẽ không chút động lòng. Đột
nhiên cô lại ý thức được chuyện gì, nhíu mày: “Sẽ không là Vân Ẩn cho
anh đến.”
“Phải.” Tố một chút cũng không che giấu, thành thật khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy như có một tia sét đánh vào trong đầu, khiến trong đầu cô có liên miên không dứt tiếng gầm rú vọng lại, đây là chuyện gì
chứ, đây là chuyện gì chứ! Ngực cô như nổi lên một ngọn lửa, khiến cô vô cùng phẫn nộ.
Cô vỗ bàn một tiếng, nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tố trước mặt cả giận nói: “Người của công hội lớn các người sao lại
phiền như vậy chứ ? Các người đến cùng muốn dây dưa tôi tới khi nào? Tôi không muốn gia nhập bất kì công hội nào, không muốn tham dự vào ân oán
của các người, mấy chuyện này liên quan gì tới tôi! Giờ tôi tự mình xây
dựng công hội, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi thành lập là công hội trung
lập, tôi chỉ muốn bán chút dược kiếm chút tiền trinh, các người có thể
để tôi yên ổn không?”
Tố không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn
Diệp Hiểu Hạ, giống như không nghe thấy cô đang nói cái gì vậy, biểu cảm một chút cũng không thay đổi.
Thấy dáng vẻ này của anh, ngọn lửa không tên trong lòng Diệp Hiểu Hạ lại cháy dữ dội: “Thế nào? Thế nào ?
Cao thủ đầu bảng lại muốn đặt thanh kiếm lên cổ tôi sao? Không thêm anh
nhập hội thì anh muốn giết tôi sao? Tôi nói cho anh biết, một chiêu chỉ
dùng được một lần, dùng lần thứ hai không có tác dụng đâu! Tuy tôi không có phân lượng gì, nhưng cũng không phải bùn nhão mà bị công hội lớn các người rà qua rà lại.”
“Uy hiếp con gái vốn không là chiêu số cao minh gì.” Bỗng nhiên Tố mở miệng, khóe mắt anh hơi cong một chút, lại
khôi phục hình dáng ban đầu rất nhanh.
“Vậy thì mời đi cho, tôi không biết tiểu nhân vật như tôi và cao thủ như anh có quan hệ gì.”
Bỗng nhiên Tiểu Ngũ lại chen vào, anh nhìn Diệp Hiểu Hạ giống như gà chọi
nói: “Chỉ có người đàn ông tên Vân Ẩn này để người đến hả?”
Một
lời bừng tỉnh người trong mộng, máu Diệp Hiểu Hạ trên mặt rút xuống, cô
ngẩn người, sau đó suy sụp ngồi xuống, thở dài: “Tôi là thật sự không
muốn có liên can gì với các người.”
“Cho rằng không biết là được.” Tố luôn luôn là một người kiên trì, anh ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Đối với cách nói như vậy tự nhiên Diệp Hiểu Hạ không cách nào phản bác, đến nước này, cô quả thật chỉ có thể xem như không biết. Nhưng, trong lòng
cô thế nào cũng không thoải mái, trắng trợn liếc Tố một cái, khẽ hừ.
“Hòa khí phát tài mới là vương đạo, làm gì phân rõ ràng như vậy.”
Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ lại dừng ở trên người Tố, thời gian im lặng rất lâu,
không thể không thừa nhận, mình muốn kiếm tiền, quả thật chỉ có thể mở
một con mắt nhắm một con mắt. Cô thở ra một hơi thật dài, tuy không tức
giận nữa, nhưng tâm lý vẫn là không thoải mái, tức giận nói: “Anh muốn
nhập hội?”
Tố gật gật đầu.
“Anh có kỹ năng cuộc sống gì là cao cấp không ?” Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, cô vểnh vểnh lên
khóe miệng, trên khuôn mặt nhuộm vài phần trào phúng: “Công hội của
chúng tôi không kể cấp bậc, cũng không thể vì anh là cao thủ đầu bảng,
cũng không thể vì chúng ta quen nhau mà để anh nhập hội.”
Cấp bậc của Tố là chín mươi ba, là người thứ hai trên bảng xếp hạng bản đồ Trung Quốc.
Giờ người có thể đạt cấp tám mươi trong cả bản đồ đều ít ỏi không có mấy,
chín mươi cấp càng không cần nói, quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay. Những cao thủ này vì đột phá cấp bậc, thường thường bỏ bê tu luyện kỹ
năng cuộc sống, đương nhiên người như Diệp Hiểu Hạ chẳng những cấp bậc
đến tám mươi bốn, hơn nữa kỹ năng cuộc sống còn là cấp đại tông sư trực
tiếp không trong phạm vi tính toán.
Biết điều này, Diệp Hiểu Hạ
nghĩ cao thủ như Tố căn bản không có khả năng có thời gian đi tu luyện
kỹ năng cuộc sống, cho nên trực tiếp liền lấy ra điều kiện nhận người
của mình, tính toán quanh co cự tuyệt Tố nhập hội.
Nhưng trên thế giới có những chuyện căn bản không ở trong kế hoạch của con người.
Giống như là Diệp Hiểu Hạ tính toán lấy ra điều kiện chọn người cự tuyệt Tố, lại phảng phất là cầm đá đập chân mình. Đánh chết cô cũng không
ngờ, cao thủ đầu bảng tiếng tăm lừng lẫy Tố cư nhiên cũng luyện kỹ năng
cuộc sống.
Chẳng những luyện kỹ năng cuộc sống, hơn nữa rất nhiều kỹ năng cuộc sống đều đã tới cao cấp, điều này khiến Diệp Hiểu Hạ trợn
mắt há hốc mồm, hô to không có khả năng.
Không sai, làm sao có
thể chứ ? Dù cô chuyên chú luyện chế dược, một hạng mục cũng đã tiêu pha thời gian, sao Tố có thể có cấp bậc cao như vậy lại có nhiều kỹ năng
cuộc sống như vậy đều là cao cấp chứ ?
Vấn đề này khiến Diệp Hiểu Hạ tiến hành rồi tham thảo Tố, nhưng đáp án nhận được lại là mây che sương phủ.
“Mỗi người đều có bí mật.” Đây là đáp án của Tố.
Mỗi người đều có bí mật. Giống như giữa Túy Lí Thiêu Đăng và Không Đồng có
cái gì, giống như cô làm thế nào trong hai mươi trở thành Luyện Dược đại tông sư, giống như Tố làm sao có thể đạt tới cao cấp nhiều kỹ năng cuộc sống như vậy.
Đây đều là bí mật, bí mật là nhất định không thể cho người khác biết.
Kết quả cuối cùng của chuyện này chỉ có một, là Diệp Hiểu Hạ thu tố nhập hội.
Tuy ngày thứ hai khi Túy Lí Thiêu Đăng login, đối với việc vì sao Tố gia
nhập Cửu Trọng Thiên cảm thấy có vài phần ngoài ý muốn, nhưng anh hiểu
được chi tiết trong đó rất nhanh. Tuy đối với chuyện như vậy Diệp Hiểu
Hạ vẫn có vẻ có tức giận bất bình, còn Túy Lí Thiêu Đăng thì lại không
cho là đúng.
“Như vậy cũng không có gì không tốt, mỗi công hội
lớn đều muốn lấy đến càng nhiều dược phẩm, chúng ta chỉ cần bắt lấy điểm này là được rồi.” Anh nói như vậy.
Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ có thể nhận cách nói này rồi thực hiện.
Dù cô luôn luôn không nghĩ muốn cùng tham gia vào chuyện giữa mấy công hội lớn, nhưng, giờ thân phận cô muốn tuyệt đối không tham dự thoạt nhìn
không có khả năng, như vậy cũng chỉ có thể tìm một phương pháp tương đối trung lập. Để các công hội xếp người chơi cuộc sống vào Cửu Trọng
Thiên, có lẽ cũng là một con đường đi.
Ngay khi Diệp Hiểu Hạ còn
chưa rối rắm chuyện này xong, chuyện làm ăn đầu tiên sau khi công hội
Cửu Trọng Thiên thành lập tới cửa. Thực ra cũng không phải đầu tiên, mà
là mấy công hội lớn đồng thời tìm tới cửa. Diệp Hiểu Hạ vốn còn đang sửa sang lại kho hàng, lại liên tiếp nhận được mật ngữ muốn mua đồ của Sát, Trần Ai Lạc Định, Danh Môn, Huynh Đệ Minh, Thiết Huyết Môn mấy công hội khác.
Mục đích bọn họ đến không vượt ngoài dược phẩm, nhưng lại làm khó Diệp Hiểu Hạ.
Mặc dù khi ở Bặc nhân thôn cô luyện không ít dược, nhưng lúc đó vì mang
không đi nhiều như vậy, có không ít bị Diệp Hiểu Hạ lãng phí, mà dược
phẩm lấy đi từ Bặc nhân thôn cũng chỉ có đầy túi tiểu Ngũ, mấy tram
bình. Số dược này thoạt nhìn không ít, nhưng muốn đồng thời chào hang
với mấy công hội, có vẻ như muối bỏ biển.
Bởi bây giờ trên chợ
không dược phẩm cao cấp như vậy, cho nên Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể hẹn mấy công hội lốn muốn mua đồ đến kho hàng, tính toán cùng nhau thương lượng giá cả, sau đó lại bình quân dựa theo thực lực công hội mà bán.
Nhưng, trên thực tế, không ôn hòa hoàn mỹ như Diệp Hiểu Hạ nghĩ.