Cực Hạn Triền Miên

Chương 27


Bạn đang đọc Cực Hạn Triền Miên FULL – Chương 27


Sau khi tung tin tức thành công, cuối cùng Mạnh Nhược Dư cũng có cơ hội ở lại Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường, cô biết rõ trong lúc cô đang ở bên cạnh Thẩm Định Trạch chắc chắn sẽ có người đến giám sát động tĩnh của cô, điều đó cũng chẳng khác nào là chuyện ‘khảo sát’.

Chu Tấn Ân không phải kẻ ngu, sẽ không thể nào đơn giản cứ thế tin tưởng cô, chỉ khi nào cô làm đủ rồi, được sự cho phép của bọn họ thì lúc đó bọn họ mới xem cô như là một thành viên thực thụ.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, nếu cô không nhìn lầm thì chắc chắn anh ta chính là thuộc hạ của Thẩm Trường Kim, hơn nữa cũng có thể chính là người có khả năng đối thoại trực tiếp với Thẩm Trường Kim, nói cách khác thì anh ta rất được Thẩm Trường Kim trọng dụng.

Những người sát cánh bên cạnh Thẩm Định Trạch, mỗi người quản lý mỗi chuyện khác nhau thậm chí những người mà họ quản lý trong tay đều mỗi khác, những người này chỉ tuân theo lệnh của một vài người trong tay Thẩm Trường Kim và thường là không can thiệp vào chuyện của nhau.
Ở chỗ này, lòng trung thành rất rất quan trọng so với năng lực, Thẩm Trường Kim trọng dụng một người đến thế thì chỉ có thể là do anh ta đã ở Trường Sinh Đường rất lâu rồi.

Mạnh Nhược Dư nhìn đối phương nửa ngày sau mới nở nụ cười, “Anh rất lợi hại.”
Một người có thể tự do ra vào trong Trường Sinh Đường, lại còn là người được Thẩm Trường Kim trọng dụng, hết lần này đến lần khác nhưng vẫn là người của Vĩnh Hằng Đường.

Hơn nữa, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng vẫn không bị phát hiện, tên này không chỉ là một kẻ thông minh thôi đâu.
Mặt anh ta trầm mặc không có chút biểu cảm gì, “Vẫn thua Mạnh tiểu thư.”
Thẩm Tĩnh cũng không muốn chờ đợi lâu, tuy rằng hành động gặp gỡ này của bọn họ cũng không dễ khiến người khác nổi dậy sự nghi ngờ cho lắm, nhưng anh ta vẫn giữ khoảng cách rất cẩn thận đối với cô, nguyên tắc đó chính là cư xử cho đúng mực đối với cô là được.

Nếu như về sau có tin tức gì về cô thì có thể thông qua anh ta mà đưa ra ngoài.
Mạnh Nhược Dư nhìn anh ta sượt qua người mình, “Cảm ơn anh đã đánh giá thông qua cuộc khảo sát.”
Chân Thẩm Tĩnh liên tục bước, anh ta rất từ từ coi trọng cô gái này, dù sao thì Thẩm Định Trạch cũng chưa từng nghe lời của bất kỳ ai, thế nhưng ngày hôm đó cô gái này chắc chắn rất có ảnh hưởng đối với Thẩm Định Trạch.

Hôm nay Thẩm Trường Thủy không chỉ bị phạt mà hình như còn bị Thẩm Định Trạch thẳng tay phế truất, người hôm nay đi theo Thẩm Định Trạch đã đổi thành Thẩm Trường Hỏa.

Bên ngoài thì có vẻ giống Thẩm Trường Thủy và Thẩm Trường Hỏa nhưng chức vụ đã thay đổi, Thẩm Trường Hỏa đã thay thế toàn bộ vị trí của Thẩm Trường Thủy.

Thẩm Trường Thủy không còn tư cách tiếp xúc chuyện nội bộ của Trường Sinh Đường, điều này cho thấy rằng Thẩm Trường Thủy đã mất đi sự tín nhiệm trong lòng Thẩm Định Trạch.

Mặc dù Thẩm Tĩnh nghĩ đây không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu Thẩm Trường Thủy không để ý đến lệnh cứu Mạnh Nhược Dư của Thẩm Định Trạch thì cũng khiến Thẩm Định Trạch không thể nào thoải mái.

Hôm nay Thẩm Trường Thủy bị phạt chỉ vì những lời nói của Mạnh Nhược Dư, đây không chỉ là bài học mà Thẩm Định Trạch dạy dỗ mọi người, mà đây còn là số phận của những kẻ không biết nghe lời.
Tất nhiên, Thẩm Tĩnh cũng có chút gọi là không thể cảm nhận được, anh ta tốn nhiều thời gian như vậy mới có được tiếng nói như ngày hôm nay.

Thân phận người phụ nữ bên cạnh Thẩm Định Trạch này của Mạnh Nhược Dư cũng mới được có bao lâu đâu mà giống như có thể ảnh hưởng Thẩm Định Trạch đến vậy.

Nên anh ta có thể lý giải được lúc Vĩnh Hằng Đường chọn quân cờ, vì sao thiên về bé gái, có rất nhiều thời điểm phụ nữ là  quân cờ vô cùng tuyệt vời.
Nhưng trong lòng Thẩm Tĩnh rất rõ ràng, chính mình lựa chọn con đường này thì sẽ không có cái gọi là hối hận, loại người như bọn họ đã quá rõ số phận của những kẻ phản bội, ở đây không chỉ nói về những chuyện được ẩn giấu, cũng không nói là vì ai, chỉ có sự trung thành và phản bội, người trung thành thì tiền đồ phát triển, người phản bội chỉ có cái chết.
Mạnh Nhược Dư thở dài một hơi, bẻ một nhành hoa ở một trong hai bên bồn hoa phía bên cạnh, “Nhìn đủ chưa?”
Khưu Vân Sương bước ra, cô ta không hề biết vừa nãy bọn họ nói chuyện gì, nhưng thấy được sắc mặt cùng với bộ dạng khó tiếp cận thế kia, “Đúng là bụng đói ăn quàng, một tên đàn ông tồi như vậy, chẳng lẽ cô nghĩ bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào cũng có thể câu dẫn được đàn ông sao? Thật đáng tiếc, người ta cảm thấy ngứa mắt cô rồi đấy.”
Mạnh Nhược Dư quay đầu nhìn cô ta, “Anh ta coi trọng cô rồi à? Làm gì mà kiêu ngạo thế.”
“Cô…” Khưu Vân Sương hít sâu một hơi, cô ả phát hiện mỗi lần mình đấu với người phụ này đều khiến bản thân cực kỳ tức giận, như thể cô ta và người phụ nữ này chính là khắc tinh của nhau.
Hôm nay Thiệu Gia Minh đưa người đến sòng bạc để điều tra, cứ ba ngày anh ta lại hành động một lần, điều này khiến không ít các con hàng ở Trường Sinh Đường bất mãn, có ai lại thích bị phá đám trong khi đang chơi hăng hái đâu? Những người này không chống lại cảnh sát, cũng chỉ tìm quản lý sòng bạc đến xử lý những chuyện này thôi.

Quản lý sòng bạc mấy bữa nay đang rất kinh hồn bạt vía, chỉ nơm nớp lo sợ đám người Thiệu Gia Minh lại đưa một đám cảnh sát đến.
Hôm nay một mình Thẩm Định Trạch đến thăm hiện trường, Thiệu Gia Minh vẫn như thường lệ không chừa chút mặt mũi nào lại cho anh, cứ thế cho người tiến hành lục soát ngay trước mặt Thẩm Định Trạch, chỉ cần Thẩm Định Trạch có bất cứ hành động nào thiếu suy nghĩ, anh ta sẽ lập tức buộc tội Thẩm Định Trạch hành hung sĩ quan cảnh sát.

Hôm nay xảy ra chuyện này có rất nhiều người chứng kiến, trong lòng cũng cố nghĩ cách.

Thiệu Gia Minh hành động như vậy ngay trước mặt Thẩm Định Trạch, cũng đồng thời chứng minh người ở phía trên đã chống lưng cho những hành động của Thiệu Gia Minh.

Thành phố Thịnh Châu xác thực là địa bàn của Thẩm Định Trạch, nhưng có quyền lực đến đâu chăng nữa cũng không thể nào qua mặt được chính quyền.
Sau khi Thẩm Định Trạch trở lại, sắc mặt anh vô cùng khó coi, sắc mặt của Thẩm Trường Kim cũng không khá hơn là bao, “Anh Trạch, mấy ngày ngắn ngủi như vậy thu nhập của một số vùng đã thấp hơn một nửa so với ngày thường, nếu cứ tiếp diễn như thế, e rằng thu nhập sẽ còn ít hơn nữa.”

Hơn nữa có rất nhiều khách thấy tình huống không ổn nên đã chuyển qua sòng bạc khác chơi, một số khách cũ trực tiếp sai người đến hỏi bọn họ rằng có phải bọn họ đã xúc phạm riêng tư gì đến Thiệu Gia Minh hay không, nếu không thì tại sao Thiệu Gia Minh cứ hết lần này đến lần khác nhắm vào Trường Sinh Đường, sao chẳng thông suốt gì hết.
Khi Diệp Thanh trở về cũng là lúc Thẩm Định Trạch trở về, được người nghênh đón ngay lập tức.

Thấy bên người Thẩm Định Trạch có mấy vị huynh đài khiến anh ta không khỏi né tránh, “Anh Trạch, hôm nay em ra ngoài tra được một chuyện rất thú vị.”
“Nói.” Thẩm Định Trạch bước vào.
Diệp Thanh nhìn sắc mặt của anh liền hiểu, “Thoạt nhìn Thiệu Gia Minh là một người có phẩm hạnh của một quân tử, không hề có hứng thú với bất kỳ thứ gì, nhưng anh ta cũng không hẳn là không có hứng thú.

Anh ta háo sắc, chẳng qua điều đó được anh ta che giấu rất kĩ mà thôi.”
Thẩm Định Trạch dừng bước, “Anh ta che giấu kĩ đến thế mà vẫn bị cậu tra được?”
Diệp Thanh: “Lúc tôi đi điều tra cũng chưa tra được, bọn họ đánh giá bề ngoài Thiệu Gia Minh vô cùng đặc biệt.

Nhưng có một người đàn ông chửi mắng Thiệu Gia Minh, anh ta bảo rằng bạn gái của anh ta bị Thiệu Gia Minh cướp mất, chơi cho đã rồi một thời gian sau lại đổi một người phụ nữ người khác.

Không ai tin tưởng lời anh ta nói, tôi tốn công đi điều tra, tìm được người phụ nữ mà tên kia đã nói, chứng minh được những lời mà tên kia nói đều là sự thật.

chẳng qua là người phụ nữ bị Thiệu Gia Minh vứt bỏ kia lại không hề có ý nghĩ oán hận gì đối với Thiệu Gia Minh cả.”
Thẩm Định Trạch thu hồi ánh mắt, dường như đang suy tư điều gì đó.
Thẩm Trường Hỏa vẫn không lên tiếng, Thẩm Trường Mộc đang suy ngẫm chuyện vừa nãy.

Đàn ông háo sắc là lẽ thường, tuy bọn họ kinh tởm khi dùng phụ nữ làm biện pháp giải quyết, nhưng nếu có hiệu quả, thế thì tại sao lại không dùng?
Thẩm Trường Mộc: “Anh Trạch, chúng ta có nên…”
Thẩm Định Trạch quét mắt nhìn Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Mộc lập tức ngậm miệng.
Thấy thái độ của Thẩm Định Trạch, mọi người đều nhất trí im lặng, bọn họ tiến vào Trường Sinh Đường, lúc sắp đến gần lầu Trường Sinh Đường thì Khưu Vân Sương và Mạnh Nhược Dư đồng thời tiến đến nghênh đón.

Khưu Vân Sương nở nụ cười, “Anh, cuối cùng anh cũng đã về rồi, hôm nay em đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện đó!”
Thẩm Định Trạch chẳng có tâm trạng, “Vậy à? Còn công việc thì?”
“Vâng, chị Tần khen em rất thông minh, vừa học đã biết.” Khóe miệng Khưu Vân Sương nhếch lên không khỏi đắc ý, khiến Mạnh Nhược Dư ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
“Vậy cứ nghe lời Tần Yên đi, đừng quậy phá.”
Mạnh Nhược Dư chẳng nói được câu nào, nhưng khi Thẩm Định Trạch định quay trở lại tầng 9 thì chỉ có Mạnh Nhược Dư đi theo Thẩm Định Trạch, cô quay đầu nở nụ cười với Khưu Vân Sương, khiến Khưu Vân Sương vô cùng hoảng sợ đứng dậy.

Chỉ Mạnh Nhược Dư có đặc thù được vào lãnh địa cá nhân của Thẩm Định Trạch và có thể ở chung một chỗ với Thẩm Định Trạch, thậm chí là cùng chăn cùng gối.
Mạnh Nhược Dư và Thẩm Định Trạch đứng trong thang máy, ngay lúc cửa thang máy vừa khép lại, Thẩm Định Trạch ngay lập tức ôm lấy cô, điên cuồng ôm hôn.

Như muốn lợi dụng nhiệt độ cơ thể mà đốt cháy cô, “Đừng có ngây thơ như thế, cô ta không phải là đối thủ của cô.

Khắp mọi nơi đều nhắm vào cô ta, cô không thấy mất mặt sao?”
“Cô ta tuổi đã cao làm như mình trẻ lắm mà còn không thấy mất mặt, tôi ngại gì chứ?” Cô không phục nhìn anh.
“Cô ta nhỏ tuổi hơn cô.”
“Lẽ nào trông tôi rất già, nhìn phát là biết tôi già hơn cô ta?”
Khóe môi Thẩm Định Trạch cong lên, “Ý tôi là tuổi tác.”
“Vậy anh thử nói xem, giữa tôi và Khưu Vân Sương, nhìn ai trẻ tuổi hơn?”
Thẩm Định Trạch làm bộ vỗ mông cô, “Đừng ấu trĩ như thế.” Nói xong lại tiếp tục hôn cô.
Mạnh Nhược Dư nghiêng đầu, “Tôi có ích hơn cô ta, còn có thể trở thành chỗ phát dục nếu như anh có tâm trạng không vui.

Cô ta thì có cái gì? Giả vờ ngốc nghếch trước mặt anh? Khen tôi một câu thì đã sao?”
Thẩm Định Trạch đè cô vào vách thang máy, cắn xé môi cô, nụ hôn này chứa [email protected] muốn, không khiến cô đau, cũng không để cô bị tổn thương, “Cô ta có một người chị gái, cô có không?”
Mạnh Nhược Dư hung hăng nhìn chằm chằm anh, “Tôi không có, nhưng tôi có chính mình.”
Lần này cô chủ động hôn anh, cánh môi ẩm ướt bị cắn xé mới nãy lại dán vào môi anh, sau đó hai người bọn họ cứ thế vừa ôm hôn vừa rời khỏi thang máy.

Hai người di chuyển đến phòng của anh, cảm giác vừa đi vừa hôn thế này thật tuyệt vời, sau khi tới cửa, anh trực tiếp đưa vân tay vào để cửa tự động mở ra.

Dường như có một ranh giới nào đó mà ở bên ngoài cánh cửa này chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng như một cơn mưa phùn, nhưng sau khi vào trong phòng lại biến thành một trận cuồng phong mưa rào tình ái.


Hai người xé rách quần áo đối phương, giống như đang trút giận lên nhau, và rồi lại ôm ấp giúp nhau tiến vào cơ thể của đối phương…
Lúc kết thúc, cũng chính là lúc ở tư thế bình thường, ở trên chiếc giường rất bình thường.

Mạnh Nhược Dư nhìn người đàn ông đang che chắn cơ thể cô, dường như anh không có ý định rút ra, thậm chí khi một bộ phận của anh còn đang ở bên trong cô, anh cũng không hề nhìn lấy cô một cái.

Thay vào đó là chôn mặt ở vai trái của cô, để cô không thể nhìn thấy mặt anh.
Mọi thứ dường như rất ân ái vui vẻ như bình thường, hai tay cô ôm trọn lấy anh, tựa hồ cảm thấy sự khó chịu của anh, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Đừng nói chuyện.” Giọng Thẩm Định Trạch chứa đầy sự bực bội hờn dỗi.
Cô khẽ thở dài, “Tôi không nói chuyện, anh có thể xem tôi như một người khác mà không hề có một gánh nặng tâm lý nào không?”
“Tôi sẽ khiến cô im miệng.”
“Người khác ở trên giường thì hết lời ngon ngọt, lúc xuống giường thì lại trở mặt.

Anh cũng lợi hại giống hệt lũ đàn ông kia, thái độ ở trên giường đối với tôi đều như nhau cả.”
“Tôi ở trên giường có lợi hại hay không, cô biết điều đó mà.” Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu, cặp mắt nhìn cô không dứt, mà bộ phận trên cơ thể anh như to thêm một chút, tựa như đang nghiêm khắc trừng phạt cô.
Động tác này, tư thế này, ánh mắt này, thật sự rất kì lạ, cô hơi giãy giụa, rất nhanh đã bị anh dùng chân tay khống chế, không cho cô nhúc nhích.
Cô thỏa hiệp, “Đương nhiên anh lợi hại, ừm, lợi hại nhất.”
Một tay anh nâng cô lên, hai người mặt đối mặt, thay đổi tư thế, tiếp tục làm những điều khiến người ta mong mỏi muốn chết đi được.

Nhưng anh ôm chặt lấy cô, da chạm da, đầu của anh đặt trên bờ vai cô, khiến cô không còn cách nào khác phải nhìn vào mặt anh.

Bọn họ dường như đang rất gần với đối phương, cự ly này vô cùng chân thực nhưng cũng dường như rất xa, vì ánh mắt của hai người mãi mãi không chạm vào nhau.

Tác giả có lời muốn nói:
Gợi ý: Đừng nhìn xem nó có cái gì, chỗ ấy không có gì mới là trọng điểm!!!
Dollan: Chời má rốt cuộc chỗ ấy là chỗ nào z bà nộiiii.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.