Cực Hạn Săn Bắn

Chương 57: Khó lường


Đọc truyện Cực Hạn Săn Bắn – Chương 57: Khó lường

Tống Triết người này luôn luôn rất âm hiểm, nhất là ở trong chuyện liên quan đến Tả Xuyên Trạch, y thấy Hắc Yến đối Tả Xuyên Trạch ảnh hưởng thật sự là quá sâu, người đàn ông kia chiếm cứ phần lớn ký ức và sinh hoạt của Tả Xuyên Trạch, điểm ấy làm cho y rất khó chịu. Cho nên để có thể khiến địa vị của mình nâng cao lên cần phải làm cho ký ức người này đối với y càng sâu, bởi vậy y người đầu tiên cùng hắn trải qua tiết Trung thu, người đầu tiên trải qua Tết âm lịch, vì lần đầu tiên trong đời hắn đốt pháo, thành người đầu tiên nấu cháo cho hắn, đương nhiêu sau này còn có thể nhiều thứ đầu tiên hơn nữa, y khiến người này đi tiếp thu sự vật mới, trước đây chưa từng tiếp xúc cảm thụ qua tình cảm, sau đó từng chút từng chút tiến nhập vào thế giới của hắn, tim của hắn, thậm chí là linh hồn của hắn.

Y vì người này tỉ mỉ bày một tấm lưới, đợi hắn từng chút đi vào, sau đó thu lưới, vây cả đời.

Tả Xuyên Trạch bình thường nhìn qua tuy rằng hắn rất quả quyết, hơi thở mạnh mẽ không có kẻ hở, dáng vẻ tà ác khiến người ta nhượng bộ lui binh, nhưng việc này cũng không đại biểu hắn không có tâm, tình cảm của hắn chỉ là bị giấu quá sâu mà thôi, chỉ có số rất ít tình huống mới có thể làm cho hắn xúc động, cũng ví dụ như giao thừa năm nay.

Tống Triết chính là nhìn đúng điểm ấy mới kéo hắn đi ra ngoài, tạo bầu không khí tốt đẹp một chút, sau đó thừa dịp đại não người này vẫn còn bãi công, sức chiến đấu rõ ràng yếu bớt lại đem hắn kéo trở về, trực tiếp lên lầu, đẩy ngã ở giường ăn khô sạch sẽ, cuối cùng thoả mãn đưa hắn dụi vào trong lòng ngủ, vượt qua một đêm giao thừa tuyệt vời. Không thể không nói người này thật sự là âm hiểm cực kỳ.

Vì vậy ngày thứ hai lúc Tả Xuyên Trạch tỉnh ngủ mỏi eo đau lưng sau đó mới hậu tri hậu giác hiểu rõ bản thân rất có thể bị người này tính kế. Hắn híp con ngươi yêu mị nhìn người bên cạnh vẫn còn ngủ say, suy nghĩ sức chiến đấu của hai bên một chút, vô cùng khó chịu đứng dậy xuống giường, đem y ném ở chỗ này một thân một mình đi ra.

Hắn thức dậy rất sớm, trời bên ngoài còn chưa sáng toàn bộ, đèn đường nhu hoà chiếu xuống còn có thể thấy mồi pháo còn lại đêm qua, hắn ở xung quanh vòng vo chuyển, chỉ thấy xung quanh đều giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng, hắn không thể tránh khỏi liền nghĩ đến Phùng Ma ở thành phố S, nơi đó sân rất đẹp, hắn ở nơi đó sinh sống hơn hai mươi năm lại chưa từng thấy qua trong sân từng treo vật gì, nếu như phủ lên những thứ này đoán chừng sẽ rất đẹp mắt.

Đương nhiên năm nay đã qua, chỉ có thể chờ sang năm. Tả Xuyên Trạch nghĩ, nếu như bom trong cơ thể hắn có thể chống nổi một năm, đúng lúc hắn còn sống, thử xem ở Phùng Ma chưa từng trải qua một năm mới. Hắn từ từ hướng đi trở về, chuẩn bị lấy điện thoại của Tống Triết gọi cho thủ hạ của hắn để cho bọn họ đi tới đón hắn, hắn nghĩ lại cùng con rắn độc kia dự định cùng một chỗ nhất định sẽ sản sinh hậu quả nghiêm trọng.

Trở lại đại trạch thì trước phòng ngủ Tống Triết đứng một người một thú, đang vây quanh trước cửa xoay vòng chẳng biết như thế nào, Tả Xuyên Trạch nhìn kỳ quái, hỏi, “Cậu ở nơi này làm cái gì?”

Người nọ là cậu ba Tống gia, Tống Phong. Cậu ta nhìn thấy Tả Xuyên Trạch trước mắt sáng ngời, “A, nếu chị dâu tỉnh anh hai của tôi cũng nhất định tỉnh đi?” Cậu ta nói xong hướng phòng ngủ xông tới, vừa muốn phá cửa chợt nghe thấy Tả Xuyên Trạch sau lưng giọng nói chầm chậm truyền đến, “Nếu như cậu tìm Tống Triết, anh ta bây giờ còn đang ngủ.” Cậu ta nghe được câu này cơ thể đang nhào về phía trước lập tức cứng lại liền, tội nghiệp ngồi chồm hổm ở trước cửa, trong nháy mắt liền ủ rũ. Nhà bọn họ có quy củ là đêm giao thừa không nói chuyện công việc, cho nên cậu chỉ có thể chờ sáng sớm ngày thứ hai đến gõ cửa, lần trước cậu bao vây phòng thí nghiệm Hắc Yến lấy được tư liệu y học không đầy đủ, cấp trên lại gấp thúc giục, cậu chỉ có thể tìm anh hai có bản lãnh nhà cậu đồng thời cùng Hắc Yến tiếp xúc qua hỗ trợ. Thế nhưng anh hai nhà cậu đang ngủ, Tống gia trên dưới không ai không biết lúc Tống Triết rời giường nổi cáu, cậu không dám vào cửa.

Tả Xuyên Trạch liếc cậu ta một cái, chuẩn bị vượt qua cậu đi vào, ai biết người này lại ngồi xổm trước cửa nháy mắt cũng không nháy nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, rất đáng thương, Cục Cưng nhà cậu ngồi xổm bên cạnh cậu đồng dạng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đó cùng chủ nhân nhà nó giống nhau như đúc. Hai ánh mắt ở chung một chỗ hiểu quả so với một đôi càng mãnh liệt, lịch sử của Tả Xuyên Trạch tới nay còn chưa bao giờ thấy người khác đem loại ánh mắt này nhìn qua, hiện giờ mới vừa thấy không khỏi hơi ngẩn ra.

Tống Phong tội nghiệp nhìn hắn, mắt ướt sũng chớp chớp, liền ngồi xổm chính giữa ngoài cửa lớn phòng ngủ, một bộ dạng muốn nói lại thôi.


Tả Xuyên Trạch nhìn một chút cậu, rốt cục lên tiếng hỏi, “Cậu muốn để tôi đi đem Tống Triết đánh thức?”

Tống Phong không nói gì, chỉ là tội nghiệp gật đầu lấy lòng, Cục Cưng mập mạp nhà cậu ta thấy thế cũng gật đầu theo, ý tứ lấy lòng mười phần.

“…” Tả Xuyên Trạch trầm mặc, Tống Phong cùng con chó kia vẫn đang nhìn hắn, còn thiếu chút nữa hai giọt nước mắt hợp với tình hình.

“…” Tả Xuyên Trạch nói, “Vậy cậu tránh ra.”

Tống Phong ôm Cục Cưng nhà cậu lập tức lướt ngang, để cho hắn thuận lợi vào cửa.

Tả Xuyên Trạch liền đi đến phòng ngủ, hắn đầu tiên là lấy điện thoại gọi cho thủ hạ một cú, lúc này mới đứng ở giường vừa nhìn người trên giường, Tống Triết còn đang ngủ, dáng tươi cười nơi khoé miệng nhìn qua rất thoải mái cũng rất thoả mãn, hắn nhìn một hồi, con ngươi yêu mị bỗng nhiên híp lại, khoé miệng cũng gợi lên một nụ cười tà, giơ tay lên hướng gương mặt trương ra khiến người ta ghét của y liền đánh tới. Tống Triết lúc nửa tỉnh nửa ngủ đúng lúc cảm giác được, hướng một bên né chút, thân thể lệch, tay Tả Xuyên Trạch trong nháy mắt rơi xuống trên bả vai của y, phát sinh tiếng “Chát” nhẹ giòn tan, trên da thịt trắng nõn lập tức đỏ một mảnh, có thể thấy được một tát kia người này đúng là xuống đủ toàn lực.

Tống Triết nhẹ nhíu mày một cái, hơi mở mắt ra, Tả Xuyên Trạch một lần không được nhưng lại có một chút nghiện lại nâng tay lên, chỉ là lần này còn chưa chờ hắn thực hiện được thì bỗng nhiên bị một cổ sức lực trong nháy mắt lôi qua, ngay sau đó cơ thể bị người này xoay người ngăn chặn, sau một lát giọng nói ôn hoà của y liền vang lên bên tai, trong trẻo nhưng lạnh lùng giữa mang theo một chút ý cười lười biếng, “Mới sáng sớm tính tình liền lộn xộn, lẽ nào tôi tối hôm qua không có thoả mãn em thật tốt sao?” Y nói đến đây dừng một chút, ý cười trở nên đậm đặc hơn, “Cũng đúng, tôi tối hôm qua liền làm một lần rồi, thoạt nhìn em rất bất mãn a.”

Hơi thở bên tai có chút ngứa, Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu né tránh một chút, ánh mắt yêu mị hơi híp, mảy may không để ý y nói bậy chút nào, chỉ nói, “Tôi chỉ gọi anh tỉnh mà thôi, em trai thứ hai nhà anh ở bên ngoài có chuyện tìm anh.”

“Không vội, chúng ta còn chưa tính sổ vừa rồi,” Tống Triết cười nói, một lần nữa tiến đến bên tai của hắn, ở trên da bên tai hắn tinh tế hôn, thấp giọng lại bỏ thêm một câu, “Tôi trước phải thay em giảm nhiệt.”

Tả Xuyên Trạch bỗng nhiên đưa tay đẩy y ra muốn đứng dậy, nhưng nửa đường lại bị Tống Triết kéo qua, ngay sau đó trong quần áo cũng đưa vào một đôi tay, bắt đầu thuần thục dạo chơi, chuyên tìm nơi nhạy cảm ra tay, khiến cho hơi thở của hắn tan biết một chút.

Tả Xuyên Trạch thở phì phò, hơi thở trên người rất kinh khủng, “Tống Triết anh tên khốn nạn anh … A …” Hắn còn chưa có nói xong đã bị người trên thân dùng miệng che môi lại, ngay cả giọng nói kế tiếp cũng đều bị ăn vào bụng.


Tống Phong ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ đợi, đợi đến ngồi xổm cạnh cửa sắp ngủ thì cửa phòng mới bị người mở “Ầm” một tiếng, cậu bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức nghênh tiếp đi ra, nhưng mà chờ cậu thấy rõ tình trạng người tới liền cả người run lên, run run rẩy rẩy cùng Cục Cưng ôm nhau một chỗ, nhanh chóng rúc vào trong góc phòng xa xa, run run rẩy rẩy nói, “Ha ha … Này, chị chị chị dâu tốt, em em em đi ra a …”

Tả Xuyên Trạch tóc có chút ẩm ướt, trên người còn mang theo một chút mùi thơm ngát của sữa tắm, rõ ràng cho thấy vừa tắm rửa, hắn mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng ra, xương quai xanh trong ngực cùng với dấu vết trên cổ nhìn một cái không xót gì, dùng đầu ngón chân nghĩ đều có thể đoán được cảnh ngộ hắn mới gặp phải.

Tả Xuyên Trạch bẻ ngón tay, trên cao nhìn xuống toàn thân tàn bạo nhìn một người một thú co rút ở góc tường, quanh thân phát tán hơi thở rất kinh khủng.

Tống Phong cùng Cục Cưng nhất thời run càng lợi hại, Cục Cưng nỗ lực đem cơ thể mập mạp hướng lòng chủ nhân nó rút vào, kêu ô ô, cực kỳ đáng thương. Tống Phong so với thú nuôi của cậu không tốt bao nhiêu, con ngươi của cậu đang run rẩy rối loạn dữ dội, giọng nói cũng càng phát ra mất trật tự, “Chị chị chị dâu, anh hai em em em đâu?” Hơi thở người này tán phát kinh khủng như vậy, cậu thật sự là hoài nghi anh hai lợi hại của cậu có thể hay không đã biến thành một cổ thi thể.

Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, rốt cuộc từ kẽ hở hàm răng gắng gượng nặn ra chữ, “Anh ta tỉnh.” Sau đó quay đầu bước đi, chuông trên vòng chân theo động tác mãnh liệt của hắn ảnh hưởng, giống như nói tâm tình chủ nhân nhà nó bây giờ có bao nhiêu hỏng bét.

Tống Phong bị doạ sợ trái tim nhỏ bé đập thùng thùng thùng, trong lúc nhất thời lại cũng không có nhớ tới chính sự, mà lúc này cửa phòng lại mở, Tống Triết mặc áo ngủ tựa ở cạnh cửa liếc mắt nhìn trong góc phòng một người một thú, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi phát sáng, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, ngay cả giọng nói đều mang lười biếng và thoả mãn, “Em ấy đâu?”

Tống Phong vẫn như cũ đang run, run rẩy nói, “Chị dâu dâu dâu của em đoán chừng trở trở trở về nhà mẹ đẻ rồi …”

Tống Triết gật đầu, trở lại thay đổi một bộ đồ vẻ mặt cao hứng đi ra cửa. Tống Phong run rẩy một lát mới nhớ tới tư liệu y học, vội vàng đuổi ra cửa, mà cậu rốt cuộc vẫn chậm, chỉ có thể nhìn đến cuối đường một luồng khói trắng của động cơ xe hơi để lại.

Cậu nhất thời vẻ mặt thương tâm vùi ở bên cửa, “Này, Cục Cưng, tao có phải là rất vô dụng hay không?”

“Gâu!”

“Có đúng hay không rất bi thúc?”


“Gâu!”

“Hu hu hu, tao không muốn sống …”

“Gâu gâu!”

Tả Xuyên Trạch sau khi rời khỏi đây đi thẳng đến nơi đã hẹn cùng thủ hạ, hắn ở phòng ngủ cùng Tống Triết dây dưa thời gian tương đối lâu, sau khi rời khỏi đây chỉ chờ một lát thủ hạ đã đến, vì vậy hắn liền leo lên trực thăng trở về Phùng Ma. Mà rất đúng lúc, chờ hắn tới Phùng Ma sau đó có một người cũng giống vậy đến rồi, người này không phải người khác, chính là Địch Hàn rơi máy bay mất tích.

Tả Xuyên Trạch xuống máy bay vài bước đi tới, quan sát nhìn người này, thấy thân thể gã hoàn hảo không bị thương tích gì liền cũng không quay đầu lại vào phòng, hắn cũng không có hỏi mục đích người này đến Phùng Ma, bởi vì hắn biết chỉ cần người đàn ông này không chết thì nhất định sẽ tới tìm hắn, vì vậy muốn thấy người tận mắt bảo đảm hắn không có chuyện gì mới yên tâm.

Địch Hàn đối tình cảm của gã vẫn luôn là trực tiếp đơn thuần như vậy.

“Anh trong khoảng thời gian này đi đâu?” Tả Xuyên Trạch một bên hướng bên trong vừa đi vừa nói.

“Tôi sau khi tỉnh lại phát hiện đang ở gần ven biển trong một thị trấn nhỏ, là nơi một ngư dân đã cứu tôi, tôi ở nơi đó vài ngày vừa vặn gặp phải binh sĩ đến tìm kiếm, cho nên liền có thể cùng bọ họ quay về Tam Giác Vàng, sau đó tôi dưỡng bệnh mấy ngày thì lập tức chạy đến nhìn xem cậu một chút.” Địch Hàn ăn ngay nói thật, vừa nói vừa không đổi sắt mặt quan sát nhìn y phục cùng dấu vết trên người người này, không cần hỏi đều biết những thứ này đến cùng là tác phẩm của người nào. Ánh mắt của gã trầm xuống, gã từ lúc Tả Xuyên Trạch đi Tam Giác Vàng ngày đó cũng đã từ trong miệng hắn biết được các loại chuyện, gã biết hiện giờ trên tay Tống Triết có thuốc thử trì hoãn có thể giải quyết tác dụng thuốc trong cơ thể Tả Xuyên Trạch, cho nên Tả Xuyên Trạch nội trong khoảng thời gian này nhất định là phải cùng người đàn ông kia dây dưa cùng một chỗ, gã tuy rằng không cam lòng lại cũng không thể tránh được, thế nhưng người đàn ông kia gã nhất định sẽ giết chết, chờ thuốc trong cơ thể Tả Xuyên Trạch tẩy sạch sẽ liền lập tức ra tay!

Tả Xuyên Trạch đi vào nhà ở trên ghế sa lon ngồi xuống, giương mắt nhìn gã, trầm mặc một hồi mới nghiền ngẫm nói, “Địch Hàn, anh làm như vậy thật sự cảm thấy rất đáng giá?” Hắn chỉ đương nhiên là ngày đó xảy ra tai nạn người này thay hắn ngăn cản phần lớn lực xung lượng.

“Đáng giá,” Địch Hàn gật đầu, nói xong không do dự chút nào, nụ cười trên mặt rất thẳng thắn, có loại mùi vị ánh dương quang, nóng rực giống như mặt trời chói chang ở Tam Giác Vàng, chỉ nghe gã cười nói, “Trạch, tôi không thể dễ dàng chết như vậy, trên thế giới này có thể giết chết tôi ngoại trừ tự bản thân tôi ngoài ra cũng chỉ có một người, đó chính là cậu, thậm chí ngay cả chiến trường ở Tam Giác Vàng cũng không thể muốn mạng của tôi.” Gã nói rất tự phụ, Thượng tá trẻ tuổi nhất cũng có năng lực nhất Tam Giác Vàng, gã quả thực có vốn để tự phụ.

“Nhưng mà,” gã dừng một chút, hai mắt sáng rực nháy cũng không nháy mắt nhìn hắn, cười nói, “Đối với Địch Hàn tôi mà nói, đời này hạnh phúc lớn nhất là có thể chết ở trong tay của cậu, điểm ấy cậu nhưng phải nhớ kỹ.”

Tả Xuyên Trạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, dựa theo cố chấp của người này đối với hắn tới nhìn, có thể nói những lời này hắn hoàn toàn không bất ngờ, hắn trầm ngâm một chút, thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Có tin tức Hắc Yến chưa?


“Còn chưa có,” Địch Hàn lắc đầu, “Ông ta ở gần đỉnh Bangladish hình như có thủ hạ, ngày đó phỏng chừng chính là bị người của ông ta đón đi, không biết ông ta có bị thương hay không, cũng không biết ông ta có đúng hay không còn sống.”

Tả Xuyên Trạch nhẹ gật đầu, con ngươi yêu mị sâu không thấy đáy, nhìn không ra là vui hay buồn, khi hắn nhìn Hắc Yến cũng không phải dễ dàng sẽ chết như vậy, nhưng mà … Hắn híp mắt một cái, dựa theo triển lãm lần trước ở Châu Âu sau đó đã qua hơn nửa năm, thứ trong cơ thể Tả An Tuấn mắt thấy chỉ còn lại nửa năm, nhưng hắn đối Hắc Yến hiểu rõ người kia là không có khả năng lúc này từ bỏ ý đồ. Tả Xuyên Trạch suy nghĩ một chút, đối một bên Vệ Tụng nói, “Người lão đại tổ chức vệ sĩ toàn cầu hiện giờ còn ở bên cạnh nó chứ?”

Vệ Tụng đương nhiên biết “Nó” trong miệng chủ nhân là chỉ ai, liền gật đầu nói, “Đúng vậy.”

“A?” đáy mắt yêu mị của Tả Xuyên Trạch nổi lên một chút tia sáng nghiền ngẫm, nếu người nọ vẫn còn, để anh ta đối phó Hắc Yến cũng không phải không thể, nhưng mà … Hỏi ông, “Anh ta rốt cuộc có mục đích gì? Là ai phái anh ta tới?”

“Việc này không điều tra tỉ mỉ qua, muốn tra chứ?”

Tả Xuyên Trạch gật đầu, “Đi điều tra xem một chút, nhìn người kia có mục đích gì, nếu như động cơ đơn thuần để anh ta tiếp tục ở bên cạnh nó,” hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Nhưng mà sắp tới phải phái người chú ý cặn kẻ tình huống bên kia, có bất kỳ biến động nhỏ đều phải báo cho tôi, nếu có khả năng chúng ta phải đoạt trước khi Hắc Yến ra tay.”

“Vâng.”

Tả Xuyên Trạch nhìn ông ta đi ra ngoài, con ngươi yêu dạ thay đổi, nhìn không ra tâm tình gì, chỉ là khoé miệng xoá sạch tươi cười nhưng rất nghiền ngẫm, ý tứ nguy hiểm đậm đặc.

Địch Hàn ở một bên nghe kinh ngạc, chờ bọn họ nói xong báo cáo mới đi lên trước hỏi, “Là minh tinh lần trước sao?” Nếu như gã nhớ không lầm thái độ của Tả Xuyên Trạch đối người kia rõ ràng lộ ra cảm giác không giống.

Tả Xuyên Trạch nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Địch Hàn tiếp tục kinh ngạc nói, “Cậu cùng cậu ta rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”

“Nó a,” đáy mắt cực đen của Tả Xuyên Trạch dường như bởi vì vấn đề nhuộm một chút ý cười, chậm rãi nói, “Nó là em trai của tôi.” Hắn nói xong liền không để ý tới phản ứng của gã nữa, đáy mắt ý cười cũng dần dần biến mất, một lần nữa trở nên khó lường, hắn nhìn sân ngoài cửa sổ, anh mắt có chút xa xâm, dường như đang ở tương lai nào đó đoán được trành cảnh máu tanh không thể tránh khỏi.

Hắc Yến, lần này để chúng ta triệt để đến một lần kết thúc đi. Thừa dịp ông còn sống, nhân lúc tôi còn chưa có chết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, ngày hôm nay chậm trễ, gì kia, vừa lúc ở nơi này thu nhặt số lượng một chút, chất lượng giấy xuất bản này có người muốn quyển này sao? Muốn nói tôi phải đi mở quy định, khụ, nói về trên một bài văn quy định còn chưa mở mà … Ai … ~~~~(>_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.