Bạn đang đọc Cực Hạn Khủng Cụ: Chương 8: Mở máy tính lên
CỰC HẠN KHỦNG CỤ – VÔ HẠN SỢ HÃI
Tác Giả: Bỉ Ngạn Hoa Sát
Chương 8: Mở máy tính lên
Dịch: Gantz91
Biên: PVS9001
Nguồn: .eu
“Đã gần 1 tiếng 50 phút đồng hồ rồi, nàng sắp chết rồi. Không biết có thể rơi ra vài món trang bị, vũ khí hay sách kỹ năng hay không? Dù sao nàng cũng làm băng tinh linh, hẳn là đồ rơi ra sẽ có lien hệ với thuộc tính băng của nàng.
Vương Thần ngồi tại một nơi hẻo lánh trong siêu thị chờ đợi. Nội tâm của hắn càng ngày càng loạn, một loại không biết là hưng phấn hay là cảm giác áy náy nhét đầy trong lòng của hắn. Hắn đứng lên, tới tới lui lui đi vài vòng, nhưng trong lòng cảm giác nôn nóng lại càng ngày càng tăng.”Ầm!”, hắn một quyền đánh vào trên vách tường cứng rắn, trên tường lập tức xuất hiện một cái vết rạn to, mà tay hắn làn da nơi đốt ngón tay cũng rách ra, vài tia áu đỏ thẫm theo miệng vết thương rỉ ra.
( đi xem, có lẽ nàng đã chết mất, không cần phải ở chỗ này vì một con quái vật mà phiền não! )
Lần nữa tới gần băng tinh linh, Vương Thần phát hiện nàng còn chưa chết, nhưng mà khối băng ngăn miệng vết thương trên bụng đã hoàn toàn biến mất, đại lượng huyết dịch màu lam nhạt cơ hồ hoàn toàn trong suốt theo vết thương chảy ra, đã tại trên mặt đất tạo thành một vũng máu lớn tản ra ánh sáng lam sắc. Trông thấy Vương Thần đi tới, băng tinh linh cũng không có lần nữa hướng hắn yêu cầu sinh thể năng lượng, yên lặng nhìn hắn, sâu trong ánh mắt màu băng lam không có phát ra cái gì cầu xin, bi thương, thống khổ các loại… , mà là một loại bình tĩnh cùng an bình.
( còn có bao lâu thời gian nàng sẽ biến mất? )
“Sơ bộ phán định, còn có 1 phút… 59 giây… 58 giây…”
Tại thời điểm thanh âm nói đến còn 1 giây, Vương Thần rốt cục nhịn không được hạ lệnh: “Cho nàng sinh thể năng lượng!”
Một ít bạch sắc quang điểm từ trên người Vương Thần bừng lên, tiến vào đến trong thân thể băng tinh linh, những điểm sáng này lập tức tu bổ vết thương trên bụng nàng, miệng vết thương nhanh chóng khôi phục.
( ta không cách nào nhịn được lại để ột quái vật đáng yêu như vậy trước mặt biến mất… Thật sự là dối trá ah… Nếu như là quái vật diện mục xấu xí, chỉ sợ đã sớm đi lên một đao giết chết…, Không phải là 200 điểm sinh thể năng lượng sao? Hiện tại trong thành thị khắp nơi đều là quái vật, tự nhiên không thiếu sinh thể năng lượng . Cùng lắm thì giết nhiều thêm chút ít tang thi mà thôi. )
Sinh thể năng lượng đối với quái vật hiệu quả phi thường tốt, sau mấy phút đồng hồ, miệng vết thương của băng tinh linh đã hoàn toàn biến mất. Trên người nàng mặc chính là áo cùng váy ngắn màu trắng, bất quá trang phục phía trước bụng, còn có trang phục nơi bả vai đều bị xé rách lộ ra da thịt trắng nõn, non mịn bên trong.
Vương Thần cảnh giác nhìn con băng tinh linh này, hắn cũng không có quên tiểu cô nương trước mắt là một con quái vật, chứng kiến băng tinh linh đứng lên, tuy nhìn mình, nhưng là cũng không có ý tứ động thủ công kích, hắn thở dài một hơi, cầm lấy hai bao đồ ăn lớn, rời siêu thị.
Trên đường tang thi như trước rất nhiều, nhưng Vương Thần đã có kinh nghiệm lúc đi tới nên rất cẩn thận tránh được tang thi du đãng, cũng không có gặp được nguy hiểm gì. Tại thời điểm đi đến cái tường vây kia, trong lòng của hắn hơi động một chút.
( trong lúc này người nam nhân cùng tiểu cô nương kia có lẽ đã ở trong phòng chờ đợi 3 ngày rồi nha, với năng lực của bọn hắn, không thể nào ra đi tìm đồ ăn . Nói như vậy, qua không có bao nhiêu ngày, bọn hắn sẽ chết đói. Mình có thể tùy thời đến siêu thị lấy được đồ ăn, có nên phân cho bọn hắn một ít không. )
Vương Thần lần nữa bay qua tường vây, mà hình ảnh trước mắt lại làm cho hắn bi thống không thôi.
Chỉ thấy vài con tang thi quỳ rạp trên mặt đất gặm một cỗ thi thể, cái thi thể này đã bị gặm đến huyết nhục mơ hồ, thân thể đã không được đầy đủ, xem ra chính là người nam nhân đuổi Vương Thần đi. Lúc này, vài con tang ma thi đem thi thể xốc dậy, Vương Thần thình lình phát hiện, phía dưới thi thể còn đè nặng một người, chính là cái tiểu cô nương khoảng chừng 10 tuổi gì đó. Trên người của nàng xem ra chưa có bị bất cứ thương tổn gì, nhưng hiển nhiên đã sợ cháng váng, không có phát ra tiếng khóc, trong mắt lại tràn đầy tuyệt vọng.
Một con tang thi dắt lấy tiểu cô nương này, mở ra miệng lớn dính máu hướng đầu của nàng mà táp tới. Mắt thấy cảnh nầy, Vương Thần nộ quát một tiếng: “Không!”, mãnh liệt đem răng quỷ đói trong tay phóng ra ngoài, cái món vũ khí này thoáng cái xỏ xuyên qua đầu tang ma thi này, nhưng mà hàm răng của nó đã cắn xuống dưới, chỉ nghe “Ba~” một tiếng giòn vang, đầu tiểu cô nương tưa như trứng gà mà vỡ vụn, máu tươi hòa với óc chảy ra, cho đến lúc này, nàng mới phát ra một tiếng tê tâm liệt phế thét lên.
Con mắt Vương Thần lập tức trở nên một mảnh huyết hồng, trơ mắt nhìn xem một tiểu cô nương sống sờ sờ trước mắt bị cắn nát đầu, chính mình lại chưa kịp cứu nàng, cái hình ảnh này lại khiến cho trong lòng của hắn lập tức tràn đầy một loại cảm giác vô pháp dùng lời nói diễn tả được: có bi thương, phẫn nộ, còn có cảm giác chịu tội. Những tang thi khác trông thấy Vương Thần là người sống, lập tức bỏ qua thi thể đang gặm, loạng choạng hướng hắn đi tới.
Cũng không có đi nhặt răng quỷ đói văng ra, mắt Vương Thần đỏ hồng nghênh đón tiếp lấy, dùng sức một quyền đánh đầu một con tang thi, sau đó hai cánh tay bắt được một con tang thi khác, “Rắc” một tiếng đem cổ của nó vặn gãy. Lúc này đã có bốn con tang thi chộp được thân thể Vương Thần, thậm chí có một con cắn lấy vai của hắn, hàm răng cắm thật sâu vào trong da thịt. Bả vai Vương Thần hất lên, đem cái con tang ma thi này chấn ra, nắm một đoạn ống sắt trên mặt đất, hung hăng chọc vào cổ của nó.
Còn lại mười một con tang thi khác thì hoàn toàn không ngăn được Vương Thần đang gần như điên cuồng, trong miệng hắn phát ra tiếng tru so tang thi còn khủng bố hơn, dùng ống sắt đem những con tang thi này từng con đánh thành thịt nát.
Đem toàn bộ những con tang thi này giết hết, ống sắt trên tay Vương Thần “Bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, bàn tay có chút run rẩy, một cổ máu tươi đỏ thẫm từ hổ khấu chảy xuống, đó là bởi vì dùng sức quá độ khiến hổ khấu vỡ tan. Hắn quỳ trên mặt đất, vẻ điên cuồng trong mắt dần dần thối lui. Lúc này hắn chú ý tới, trên vách tường bên kia có một cái lổ hổng bị nện. Rất hiển nhiên, nhiều tang ma thi như vậy là bị Vương Thần trở mình nhập tường dẫn tới.
“Thực xin lỗi, là ta hại là các ngươi…” Vương Thần lấy tay ôm lấy đầu, quỳ rạp trên mặt đất ô ô khóc lên.
Không biết khóc bao lâu, Vương Thần mới chậm rãi dừng lại. Hắn đứng lên nhìn nhìn chung quanh, phát hiện cái con băng tinh linh kia không biết lúc nào đã đến nơi này, đang đứng tại bên ngoài lổ hổng, yên lặng nhìn hắn.
“Nhìn cái gì vậy, cái con quái vật này!” Vương Thần lửa giận lập tức lại được đưa lên, hắn cầm lấy ống sắt rơi trên mặt đất, đem mũi nhọn chỉa về phiá băng tinh linh, kịch liệt thở hổn hển: “Còn không mau cút đi, bằng không ta giết chết ngươi!”
Băng tinh linh đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, lại để cho Vương Thần lửa giận thiêu đốt càng cao, hắn đi qua, đem ống sắt chỉ tại trên cái cổ mảnh khảnh của băng tinh linh, ánh mắt lộ ra sát ý nồng đậm: “Ngươi cho rằng ta là nói truyện cười sao? Ta thật sự muốn giết ngươi!”
Vương Thần dùng lực lượng, chỉ cần dùng sức chọc một cái, là có thể đem cổ của nàng đâm thủng. Một giọt huyết châu bị mũi nhọn sắc bén cắt đứt da rỉ ra, băng tinh linh không có tránh né, cũng không có làm ra công kích, nàng dùng ánh mắt thanh tịnh nhìn Vương Thần:
“Ta là băng tinh linh, không phải là quái vật.”
Cái thanh âm thanh thúy này lại để cho Thị Huyết trong mắt Vương Thần dần dần thối lui, sắc mặt hắn thay đổi vài cái, ống sắt nắm trong tay có chút run rẩy, lại thủy chung vô pháp đâm xuống…
“MD!” Vương Thần hung hăng mắng một câu, quay đầu không quan tâm con băng tinh linh này. Hắn dùng ống sắt trên mặt đất đào ra một cái hố, đem xác tiểu cô nương chôn đi.
Mất hơn một giờ hết thảy, Vương Thần nhặt lên răng quỷ đói, cầm lên 2 cái bao đồ ăn kia, rời đi, mà con băng tinh linh kia vẫn một mực đi theo hắn.
“Không được đi theo ta, còn đi theo thì ta sẽ giết chết ngươi!” Vương Thần quay đầu, hung dữ đối với băng tinh linh gào lên, trông thấy hắn dừng lại, băng tinh linh cũng dừng lại, nhưng lại không ly khai. Đợi cho Vương Thần xoay người hành tẩu, nàng lại không nhanh không chậm đi theo phía sau của hắn.
Cái này lại để cho trong nội tâm Vương Thần bực mình vô cùng, nhưng muốn quay đầu giết nàng, lại không đành tâm. Hắn không thể làm gì đi tới, rất nhanh về tới nhà của mình, đối với băng tinh linh đằng sau hô một tiếng: “Không cho phép tiến đến, bằng không thì giết chết ngươi!”, sau đó đem cửa lớn đã hư mất chắn lại.
Tắm rửa, lại ăn một ít đồ ăn, Vương Thần rốt cục đã bình tâm. Hôm nay cùng thực nhân ma một trận chiến đấu cửu tử nhất sinh, trong nội tâm không khỏi hoảng sợ, nếu như lúc ấy bên người không có cái đoạn dây điện kia, nếu như phản ứng của mình chậm một chút…
( đúng rồi, cái con băng tinh linh kia đã rời đi chưa? )
Trong nội tâm Vương Thần thủy chung cảm thấy không an ổn, hắn bò lên trên nóc nhà, nhìn về phía ngoài cửa, lại phát hiện băng tinh linh chính là đang nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, bầu trời lại bắt đầu phiêu khởi rậm rạp bông tuyết.
( nàng mặc ít áo như vậy đứng ở trong đống tuyết, trời lại bắt đầu tuyết rơi, sẽ không bị chết cóng a… )
Hung hăng vỗ một cái ở trên đầu, Vương Thần âm thầm mắng,chửi chính mình: “Nàng là băng tinh linh, làm sao có thể sẽ bị chết cóng?”
( mặc kệ, tới đêm xuống, đến lúc đó nàng sẽ tự động rời đi a. Một con quái vật, ta không giết nàng cũng đã rất nhân từ rồi, làm sao có thể đem nàng mang vào trong nhà. )
Không biết vì sao, bên tai Vương Thần lại vang lên câu nói kia: “Ta là băng tinh linh, không là quái vật.” …
“Đúng rồi, mấy ngày nay đã xảy ra nhiều sự tình như vậy, còn chưa kịp lên mạng, điện thoại đã không còn tín hiệu, không biết inte hiện tại có hay không ngừng rồi, nếu như có thể dùng mà nói…, có thể tìm được không ít tình báo a, không biết những thành thị khác hiện tại biến thành bộ dáng gì nữa.”
Mang tâm thần bất định, Vương Thần mở máy tính ra.