Cực Hạn Khủng Cụ

Chương 33: Thiết Trảo Lôi Ưng


Bạn đang đọc Cực Hạn Khủng Cụ: Chương 33: Thiết Trảo Lôi Ưng

Cầm thanh nguyên tố kiếm trong tay, Vương Thần lập tức tự tin hẳn lên, hắn lợi dụng hiệu quả T siêu vi-rút mà đem 10 con Goblin biến thành tang ma thi, đây cũng là số lượng lớn nhất mà thanh nguyên tố kiếm có thể khống chế, trong số này chỉ có một con quái vật chết đi, mà quái vật chết đi không gia tăng sinh thể năng lượng, xem ra dùng thanh kiếm này để khống chế quái vật cao cấp thì một điểm cũng không có lợi, như vậy vật phẩm có thể rớt ra sẽ lãng phí rơi. Đương nhiên sức miễn dịch của quái vật cao cấp cũng rất cao, có thể lây nhiễm hay không cũng còn chưa biết.
Mười tên Goblin tang ma thi ở phía trước mở đường, có tiểu quái vật nhảy ra cũng không cần Vương Thần bọn hắn xuất thủ, động tác Goblin tang ma thi so về Goblin hơi chậm một chút, nhưng tăng cường khả năng chịu đựng đối với thương tổn. Vương Thần dự đoán, đem 10 con Goblin tang ma thi này đối phó hai mươi con Goblin cũng không có vấn đề gì lớn.
Nơi này là một cái tiểu nông thôn bên cạnh đường cao tốc G40 hỗ thiểm, chung quanh là mảng lớn đồng ruộng, bởi vì bây giờ là mùa đông cho nên ruộng đồng hoang vu, đương nhiên về sau phỏng chừng cũng sẽ không có người đến làm ruộng. Ba người bọn Vương Thần trong thôn cẩn thận điều tra, không có phát hiện ra bất luận bóng dáng của kẻ nào, ngược lại có không ít thôn trang đang đốt đống lửa trong sân, vài con Goblin đang vây quanh đống lửa để nướng thi thể của nhân loại, làm cho đáy lòng người ta nổi lên một cổ lương khí u ám.
Tại sau khi có được thanh nguyên tố kiếm, Vương Thần đã đem thanh công binh xúc trả lại cho Tiêu Cường. Trông thấy tình cảnh như vậy, Tiêu Cường phẫn nộ cầm lấy hai thanh công binh xúc xông đi lên, sau một hồi chém dưa thái rau, đã đem những tiểu quái vật có thực lực thấp kém này băm nát bấy.
” Người ở bên trong cái thôn này nếu không phải đã chết rồi thì chính là đã chạy thoát, đừng nói ô tô, chính là ngay cả xe máy kéo điện cũng không có để lại, cái này thật là phiền toái!” Tiêu Cường cẩn thận tìm tòi khắp thôn, lập tức cảm thấy đau đầu.
“Thật sự không muốn cỡi xe đạp.” Vương Thần đưa ánh mắt hướng một chiếc xe đạp bỏ ở góc tường, chỉ vào nó nói với hai người.

Nghe được câu này, Đổng Thanh không thể tin nói: “Còn 90 km nữa mà phải cỡi xe đạp đi?”
“Cái kia còn có biện pháp nào khác? Thế tốt hơn nhiều!” Vương Thần thở dài, “Đợi trên đường gặp được ô tô lại đổi…”
Cái thôn này to như vậy mà rõ ràng chỉ tìm được 2 cỗ xe đạp, cái này cũng nói rõ tuyệt đại bộ phận thôn dân đã đào tẩu. Hai chiếc xe này một cỗ mang nhãn “Tam Thương”, một cỗ mang nhãn “Phượng Hoàng”, hình thức đều rất cũ kỷ, bất quá so với mấy loại xe đạp hiện tại thì lại rắn chắc hơn.
Tiêu Cường cỡi cái cỗ xe đạp lớn hơn chút mang nhãn Tam Thương kia, sau đó đem ba lô đạn dược đặt ở phía sau xe. Cũng may mắn đây là xe đạp kiểu cũ, nếu mà là xe hiện tại, thì với trọng lượng của vũ khí đạn dược tăng thêm thể trọng của Tiêu Cường áp bách thì phỏng chừng không được bao lâu thì chiếc xe này sẽ rã ra mất.
Mà Vương Thần lái xe đạp mang nhãn Phượng Hoàng rõ ràng cho thấy là loại dành cho nữ, cái cỗ xe đạp này không có chỗ ngồi phía sau, Đổng Thanh đành ngồi ở phía trước trên thanh ngang, bị Vương Thần ôm ấp vờn quanh, khuôn mặt xấu hổ đỏ như là quả táo chín.

Hai cỗ xe đạp lảo đảo lên đường, chạy ước chừng hơn một giờ thì Vương Thần đột nhiên cảm giác được tựa hồ có mây đen chắn ở trên bầu trời, hắn ngẩng đầu lên xem xét, lập tức chấn động, cao cao trong tầng mây phía trên có một con quái vật đang vẫy cánh, tại trên đầu của bọn hắn không ngừng xoay quanh.
Con quái vật này thoạt nhìn giống như là một con diều hâu được phóng đại hơn mười lần, lông vũ trên người nó có màu tái nhợt, sải cánh mở ra dài khoảng chừng tám đến 10m!
Tạo hóa đồng hồ cấp ra danh tự con quái vật này: “Thiết trảo lôi ưng!”
Tại lúc Vương Thần bọn hắn phát hiện con quái vật cực lớn này thì con thiết trảo lôi ưng kia cũng có động tác, thân thể của nó giống như máy bay ném bom đáp xuống, 2 cánh cứng như sắt thép trong không khí kéo ra hai đạo bạch sóng thật dài, phát ra tiếng xé gió mãnh liệt, mục tiêu của nó chính là hai người Vương Thần cùng Đổng Thanh. Chứng kiến con lôi ưng cực lớn hung mãnh này hướng về phía mình vọt tới, Đổng Thanh lập tức giơ lên khẩu súng trường 95 thức, hiện tại xạ kỹ của nàng đã phi thường tốt, một viên đạn phóng ra đi ra ngoài, nhắm cánh bên trái của lôi ưng. Ý đồ của nàng rất rõ ràng, đó chính là đánh trước một cánh của lôi ưng, khiến cho nó không có cách nào phi hành, không nghĩ tới lôi ưng cũng không có tránh không né, viên đạn trúng vào trên lông vũ nơi cánh, phát ra một thanh âm kim loại chạm vào nhau, tóe ra một dãy Hỏa tinh hoa mỹ.” lông vũ con quái vật này rõ ràng có thể ngăn trở được đạn!”
Đổng Thanh lập tức kinh hãi, lúc này lôi ưng đã sắp lao xuống đến trước mặt hai người, trên đôi móng vuốt to như tấm thớt này còn lóe ô quang cứng như sắt thép, trên móng vuốt còn có móc câu sắc nhọn, nếu như trảo tại trên thân thể, thì không cần nghĩ cũng là kết quả một cái tràng xuyên đeo bụng nát.

Vương Thần vội vàng ôm Đổng Thanh quay cuồng nhảy tránh sang một bên, xe đạp bên dưới đã bị lôi ưng cầm lấy bay lên, chỉ nghe một hồi thanh âm chói tai vặn vẹo, xe đạp bị móng vuốt của lôi ưng xé vỡ thành hai mảnh, sau đó từ phía trên ném xuống dưới.
Móng vuốt của cái con quái vật này cư nhiên sắc bén như thế, không hỗ có xưng hô “Thiết trảo”, hơn nữa tên của nó còn dẫn theo chữ ” Lôi”, chắc hẳn có kỹ năng công kích thuộc tính nguyên tố lôi.
Tiêu Cường đem súng máy cao xạ sau lưng xe ôm vào trong ngực, viên đạn dẫn nhảy lên trúng phun ra ngọn lửa nóng bỏng, mỗi phút bắn ra 80 phát nhắm phía lôi ưng trong không trung quét bắn tới.
Khẩu súng máy cao xạ này chuyên môn dùng để bắn máy bay trên cao quả nhiên so súng trường 95 thức vô cùng cường hãn, đạn 14. 5 millimet xuyên đeo cháy bùng lên trên thân thể lôi ưng đánh ra từng đoàn từng đoàn tiểu hỏa cầu chói mắt, tại chỗ không có vảy giáp thì hiệu quả viên đạn công kích đã đem da thịt của thiết trảo lôi ưng tạc ra nguyên một đám lỗ máu to bằng chén trà lớn, huyết thủy như mưa rơi từ không trung xuống.
Bị uy lực cường đại của súng máy cao xạ bắn trúng, thiết trảo lôi ưng phát ra một hồi tiếng kêu mãnh liệt, trong thanh âm có thể rõ ràng cảm nhận được con quái vật này đã kịch liệt phẫn nộ, xung quanh nó hiện ra vô số điện quang màu vàng bắt đầu hội tụ, sau đó hóa thành một đạo sét màu xanh đánh mãnh liệt giáng xuống!
Một hồi tiếng vang xoẹt xẹt làm cho da đầu người run lên, chỉ thấy nửa đoạn súng máy cao xạ trong tay của Tiêu Cường đã sắp biến thành một khối sắt, đây rõ ràng là tác dụng nóng chảy của dòng điện có cường độ cao khi chạy qua kim loại! Mà bản thân hai mắt của hắn nhô lên, tóc đồng dạng như con nhím, làn da biến thành màu cháy đen, phát ra nhàn nhạt mùi vị của thịt nướng bị cháy khét, thân thể té trên mặt đất, như người bệnh động kinh phát tác mà không ngừng run rẩy.

Phát ra một đạo thiểm điện xong thì lôi ưng lại lần nữa từ không trung lao xuống, lần này mục tiêu của nó chỉ hướng tới Tiêu Cường, người đã dùng súng máy cao xạ xúc phạm tới nó. Mà lúc này thì Tiêu Cường đã bị tia chớp mang dòng điện có cường độ cao bổ trúng khiến cho toàn thân tê liệt, ngoại trừ phát run bên ngoài thì căn bản là vô pháp làm ra cái động tác né tránh gì.
Vương Thần vội vàng ngăn tại trước người của Tiêu Cường, hai tay hắn nắm lấy thanh nguyên tố kiếm, khẩn trương nhìn lôi ưng đang lao xuống đến, mà Đổng Thanh tại lúc này đã tiến vào trong trạng thái biến thành linh hồ, cái trạng thái này có thể nhanh hơn 30/100 tốc độ linh lực hội tụ, nơi ngón trỏ nàng xuất hiện hình dáng nước xoáy quang mang bạch sắc, linh đạn trong phạm 20m mới có thể bắn ra, nhưng mà lôi ưng hiện tại chính là đang lao xuống phía dưới, đến thời điểm trước mắt vừa vặn đem linh đạn bắn đi ra, cho nên không cần tập trung cũng có thể đánh trúng!
Lôi ưng lao xuống, cánh phiến của nó khởi khí lưu quả thực có thể dùng từ “Cuồng phong” để hình dung, nếu không phải trị số thân thể của Vương Thần vượt xa người bình thường thì hắn hoài nghi mình có thể bị cổ gió này thổi đi mất rồi! Hắn híp mắt, thanh nguyên tố kiếm trong tay giơ lên cao cao, một kiếm chém vào thiết trảo ngăm đen của lôi ưng đang lao xuống, lập tức bị lực lượng khổng lồ chấn bay xa xa đi ra ngoài, “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Bất quá một kiếm này của hắn phi thường may mắn đã gây ra tỷ lệ một phần mười xuất hiện hiệu quả nguyên tố, trên thiết trảo lôi ưng không ngừng khuếch tán khí lưu màu trắng, hóa thành một tầng băng trong suốt, mà lúc này Đổng Thanh phóng ra linh đạn cũng trúng tại trên thân thể của nó, quang mang bạch sắc bạo liệt ra, bộ vị bị đánh trúng tưạ như mở nước nóng xối lên tuyết gây ra một loại hiệu quả hòa tan, đây là hiệu quả do thuộc tính “Thiêu đốt” của linh đạn mang đến.
Lôi ưng thê thảm gào thét một tiếng, cái mỏ bén nhọn bị trúng đạn đang chảy ra vài khỏa huyết châu, cánh của nó cao cao mở ra, cứng rắn giống như thép mà mãnh liệt đánh tới hướng Đổng Thanh, Đổng Thanh đang trong trạng thái linh hồ biến cho nên phản ứng lực tự nhiên là siêu nhanh, tứ chi của nàng trên mặt đất nhanh chóng nhảy ra, đường xi-măng dưới chân bị một cánh này quạt trúng, lập tức xuất hiện vết nứt nẻ giống như mạng nhện!
Vương Thần từ trên mặt đất nhanh chóng đứng lên, cầm thanh nguyên tố kiếm trong tay cao cao nhảy lên, rồi dùng sức chém thẳng vào trên thân thể lôi ưng, một kiếm này của hắn chém ra gây nên vết thương sâu khoảng chừng hơn mười centimet, máu tươi từ trong vết thương nhanh chóng tuôn ra, nhưng điểm tổn thương ấy đối với có thân hình cực lớn của lôi ưng thì thật sự mà nói cũng không tính là cái gì. Cánh của lôi ưng cứng như sắt thép lại mãnh liệt vung lên, đem Vương Thần lần nữa thổi bay xa xa ra ngoài, sau đó điện quang màu vàng kim óng ánh hướng Tiêu Cường đang nằm trên mặt đất bắn tới, mục tiêu vậy mà chính là ngay chỗ vị trí trái tim ở ngực…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.