Đọc truyện Cực Đạo Hoa Hỏa – Chương 29: Trên biển kinh hồn
CHƯƠNG 29: TRÊN BIỂN KINH HỒN
Bên bờ cảng có một chiếc ca nô dập dềnh theo sóng. A Tuyển tà tà khoác một chiếc yutaka, tựa vào cánh cửa khoang thuyền đổi vải băng bó vết thương.
Trên vai bị đâm một nhát, vết thương bị xuyên thủng máu tươi chậm rãi chảy xuống dưới, băng vải đầy mùi thuốc bột, một đầu được giữ chặt bằng miệng còn đầu kia được tỉ mỉ quấn quanh trên bả vai.
Mảnh vải băng dính máu cùng vạt áo kimono xả xuống cùng một chỗ, A Tuyển cắn băng vải, không chút để ý giương mắt nhìn biển lớn. Giữa mênh mông biển khơi, cách đó khoảng chừng hai hải lý, một con thuyền vũ trang hạng nặng đang khẩn trương hướng nơi này đuổi đến, không bao lâu sau đã gần ngay trước mắt.
“Này, này,” A Tuyển nói, “Diệp Liên đại nhân, bạn cũ của ngươi tìm ngươi kìa.”
Lâm Phong mặt không chút thay đổi vượt qua hắn đi đến bên mép thuyền, một tay cầm lựu đạn, một tay ôm súng trường, xa xa nhắm ngay phương hướng chiếc ca nô quân đội đang đuổi đến.
“Trước khi bọn họ tiếp cận sẽ bắn thủy lôi oanh tạc chúng ta, giờ ngươi có bắn cũng vô ích thôi.” A Tuyển lắc lắc đứng lên, “Ta đi xem xem Lôi Nặc có trang bị vũ khí nào trên thuyền không, nói như thế nào cũng là thuyền của lão đại, chắc chắn phải vô cùng sinh mãnh mới đúng…..”
Một phút sau, hắn cầm một quyển tạp chí, bìa báo là một mĩ nhân nude, bước ra khỏi khoang thuyền, nhìn bìa tạp chí không chớp mắt, ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc không rõ mỉm cười: “Quả nhiên sinh mãnh, toàn bộ đều treo đèn theo phong cách Italy, còn lại toàn mấy thứ 21+ đi.”
Ca nô quân đội đã cấp tốc tới gần, một đội cảnh sát áo giáp chỉnh tề giương súng, sẵn sàng chiến đấu, tùy thời đều có thể chiến đấu trên biển. Trữ Bắc nghênh diện đứng giữa luồng gió biển, ôm XM109, qua kính viễn vọng theo dõi chiếc thuyền của bọn Lâm Phong, không khỏi cười rộ lên: “Ây, muốn trực tiếp đấu súng sao?”
Hắn buông kính viễn vọng, quay đầu phát lệnh: “Chuẩn bị phóng thủy lôi!”
Hết sức nhìn chăm chú quyển tạp chí 21+, A Tuyển đột nhiên lảo đảo một chút, hung hăng té ngã trên mặt đất, tạp chí trong phút chốc bay xa đến mấy thước. Cùng lúc đó thân thuyền đôt ngột kịch liệt rung chuyển, sóng thủy lôi đánh thật mạnh vào thân thuyền làm thân thuyền cắt thành hai nửa, nửa số đồ vật trên thuyền đều nhanh chóng rơi xuống biển, chiếc thuyền nhanh chóng chìm dần xuống.
A Tuyển nắm chặt lấy một chiếc thuyền ba mảnh, khàn giọng gầm rú: “Ta xxx hắn xxx! Tốt xấu gì cũng là thuyền của Lôi Nặc đại nhân, một chút võ trang cũng không có là sao?”
Lâm Phong thiếu chút nữa bị đập vào cột buồm, cậu từ trong nước ngoi lên, lắc lắc đầu thở gấp mấy cái, phía sau cậu khoang thuyền đã chìm gần một nửa, Diệp Liên ngay tại chỗ lăn một vòng lao tới, hung hăng đạp lên nửa thuyền chưa kịp chìm xuống, lập tức nhảy lên làm mấy khối ván thuyền vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Loại phương thức di chuyển vô cùng mau lẹ, hung mãnh này làm A Tuyển bất ngờ không kịp đề phòng, bị Diệp Liên dẫm lên đỉnh đầu, mượn lực nhảy qua chiếc thuyền khác.
Cú đạp này thiếu chút nữa làm sọ hắn vỡ toang a, A Tuyển phát điên: “Diệp Liên! Ngươi không phải luôn luôn ở trong phòng điều khiển sao, như thế nào ngay cả một quả ngư lôi cũng không tránh được! Ngươi lại xem cái gì 18+ phải không? Hoàn toàn không quan tâm gì tới thuyền đúng không?” (A Tuyển, suy nghĩ của cưng thực khác người, cưng nghĩ ai cũng bỉ như cưng sao =”=?????)
Diệp Liên không thèm quay đầu, bỏ lại một câu: “Cái kia ta không hứng thú.”
“Thế mà một quả ngư lôi cũng không tránh được à? Chết tiệt!”
“Tránh không được, trên thuyền không có vũ khí.” Diệp Liên nhả một hơi khói thuốc, bình tĩnh nói: “Đây là ca nô nghỉ ngơi xa hoa của Lôi Nặc, thật ra có một quầy rượu lớn cùng một bồn tắm hoàng gia cỡ đại nữa.”
“…….Ây! quá phô trương đi, ta không muốn chết trên biển a!…..A a a a a a” A Tuyển thống khổ che bả vai, tựa vào lan can to mồm thở hào hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt hai má: “Ôi……đau quá đi…….ngấm nước rồi……”
Diệp Liên đứng một chỗ nhìn đám ván thuyền trôi dập dềnh, hai tay đút trong túi áo gió, nhìn thẳng chiếc ca nô quân đội đang dần dần tiến đến kia. Trên thuyền kia có ít nhất hơn hai mươi cảnh sát có võ trang huấn luyện đầy đủ cầm súng nhắm ngay đầu hắn, cầm đầu là Trữ Bắc từ trên cao nhìn xuống, miệng phì phèo điếu thuốc còn tay thì cứ ôm khư khư khẩu súng.
A Tuyển ngẩng đầu, con ngươi trong phút chốc co chặt lại: “Này, Diệp Liên, không cần như vậy a. Tuy rằng ngươi thực sự rất mạnh nhưng ngươi mà làm xằng lằm bậy chắc chắn sẽ chết nha. Này, ta nói….ngươi thật sự……”
“Nếu là ngươi làm, càng không có khả năng sống sót.” Diệp Liên đưa lưng về phía A Tuyển, nhìn về phía chiếc ca nô khổng lồ đang từ từ đến gần. Trên măt biển sóng đánh dữ dội, thanh âm hắn lại mang vẻ bình thản không chút sợ hãi: “Mang theo Lâm Tinh chạy càng nhanh càng tốt, ta chỉ có thể kéo dài năm phút, vạn nhất nếu bị cảnh sát đuổi theo, chúng ta thật sự sẽ chết!”
Toàn thân A Tuyển trong phút chốc trở nên cứng ngắc, trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh quân hạm thật lớn đang tiến đến, còn có bóng dáng Diệp Liên được bao phủ dưới ánh mặt trời lúc rạng đông.
“…….Nhưng nếu ngươi chết ở đây, ta làm sao bây giờ…….Lôi Nặc sẽ xử đẹp ta mất……này….Diệp Liên đại nhân……”
“Câm miệng!” Diệp Liên trầm giọng quát chói tai, “CÒn không mau chạy!”
Âm cuối cùng hạ xuống, giống như có hàng ngàn quân lính đang mạnh mẽ đạp nước mà xông tới, mặt biển đột nhiên cuộn sóng, bọt nước bắn tung tóe, tiếp đó một tiếng nổ mạnh đến đinh tai nhức óc. Ca nô của cảnh sát giống như vừa gặp phải trận mưa to, nhóm cảnh sát chống đỡ không được phải lui lại vài bước. Trữ Bắc ngay lập tức ngẩng đầu nhìn phía sau, từ trong nước một thân ảnh cao cao nhảy lên, mạnh mẽ nhanh nhẹn, như cuồng phong đánh thẳng về phía hắn.
Ánh đao loang loáng giữa bọt nước biển tỏa ra hòa quang chói mắt, khoảnh khắc đó tựa như xé rách bầu trời.
Diệp Liên – chuyên gia tác chiến, ra vào trận địa ba nghìn người như đi vào chỗ không người. Trên chiến trường mạnh mẽ, sắc bén nhất một đao đơn đả độc đấu.
Trữ Bắc thấp giọng cười, giương lên súng trong tay.
Tiếng súng nổ vang lên giữa làn sóng biển, mặt biển giống như hoàn toàn chấn động.
Con thuyền đang chìm bỗng chốc được nhấc lên như một cơn lốc xoáy, khả năng bơi của A Tuyển không tồi. Tuy rằng trên vai hắn bị thương lại bị nước biển ngấm vào đau đớn vô cùng nhưng hắn vẫn cắn răng cố bơi ra khỏi vùng ảnh hưởng, hít một hơi thật dài bơi lao nhanh qua. Lâm Phong theo sát phía sau hắn, trên một chiếc thuyền đơn khác.
“Ngươi không sao chứ?” Lâm Phong nhìn sắc mặt đã tái nhợt của A Tuyển không nhịn được hỏi.
“Ta sẽ không chết ở đây.” A Tuyển trèo lên ván thuyền, hào hển cởi quần áo, băng vải ướt đẫm trượt khỏi bả vai, miệng vết thương bị xé rách lại trào ra máu tươi theo vạt kimono tố sắc chảy xuống dưới.(cái này là tác phẩm của ai ý nhở…..nói này A Tuyển, cái này không phải là do em nghịch dại trước sao??? Không dưng dây vào phần tử bạo lực như Phong Phong làm gì a!!!)
“Thế nhưng có tiếng sấm, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, có khả năng lập tức có mưa to.” A Tuyển hổn hển hít không khí, nhìn mặt biển mờ mịt khói cách đó không xa, “Diệp Liên sama chỉ có thể cầm chân cho chúng ta năm phút mà thôi. Nhưng năm phút này cũng khó tránh được hình cảnh quốc tế lùng bắt. Nếu lập lức có mưa to gió lớn, không nói nhiều, chúng ta trực tiếp xong đời luôn!”
Lâm Phong ho ra mấy ngụm nước biển, nâng tay lau đi nước trên mặt: “Không thể để hiệu trưởng ở đó một mình, tám chín phần người sẽ bị bắt mất.”
“Bắt hay không bắt không phải là vấn đề. Tên Trữ Bắc kia nghe nói trong tay hắn có mật lệnh của quân đội chính phủ, một khi thấy Diệp Liên liền lập tức xử ngay tại chỗ không cần thẩm vấn. Bắt Diệp Liên là nhiệm vụ đặc thù do bộ đội quân hàm từ cấp trung tá phụ trách. Vì không muốn đem nhiệm vụ này cho người khác nên Trữ Bắc đã duy trì quân hàm này chín năm rồi. Nghe nói quân đội muốn mấy lần thăng hắn lên thiếu tướng nhưng hắn đều từ chối.”
“…… Vì, vì sao?”
“Ta gia nhập [Hồng] so với Diệp Liên sama muộn hơn, cũng chỉ là nghe nói thôi. Hình như thời điểm chín năm trước, lúc Diệp Liên phạm tội phản quốc trốn đi hắn đã huyết tẩy tất cả đám chiến hữu của mình, trong đó bao gồm cả vị hôn thê đang mang thai của Trữ Bắc nữa. Chậc! một xác hai mạng, thật là tuyệt!”
Lâm Phong ngẩn ngơ. Cậu chưa từng quan tâm nhiều đến chuyện Diệp Liên phản bội năm xưa. Tuy rằng không phải không biết nhưng cậu luôn đối với hiệu trưởng vừa kính sợ vừa tôn trong. Cậu chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện này.
“Cho nên nói a, ngươi căn bản không hiểu Diệp Liên sama, chỉ đơn giản là đối với bậc tiền bối vừa nương tựa vừa ngưỡng mộ mà thôi……” A Tuyển mệt mỏi xoa xoa bả vai, hữa khí vô lực ngã vào trên ván thuyền, “Diệp Liên sama a, nghe nói cả lão đại Lôi Nặc cũng cảm thấy hắn khó giải quyết, lãnh huyết vô tình, là nhân vật đáng sợ a.”
“Oành” một tiếng, chiếc ca nô quân đội truyền đến một tiếng nổ mạnh. A Tuyển ngồi bật dậy hướng bên kia nhìn lại. Trong cuồn cuộn khói đặc cùng ngọn lửa bốc cao, một thân ảnh nhảy lên, trong phút chốc chìm xuống trong mặt biển. Bị một lực lớn đánh vào, Diệp Liên không thể ổn định thân mình, trên thuyền nhỏ thuận thế lăn một vòng.
Là Diệp Liên, nhưng đó là một Diệp Liên mà bon họ chưa bao giờ thấy qua, một Diệp Liên chật vật không chịu nổi. áo gió bị xé rách tả tơi, tóc mai tán loạn trước ngực, trên mặt bị một mảnh đạn nhỏ xẹt qua tạo thành một vết thương thật dài, máu tươi trong gió biến tí tách nhỏ xuống dưới. (hờ…..mỗi lần nhắc đến bác Diệp ta lại nhớ đến Tước lão mĩ nhân trong SCI ^^)
Ánh mắt hắn cực kì sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Trữ Bắc trên thuyền nhỏ cách đó không xa.
Vẫn là điệu bộ lười nhác, nhàn nhã, không có khí chất đàn ông nhưng khi hắn đeo súng, trên vai tùy tiện khoác vào cảnh phục, từng bước tiến lên phía trước, áp lại gần người ta, đột nhiên làm người ta có cảm giác không thể bỏ qua cỗ lực lượng vô cùng khủng bố như vậy. trung tá Trữ Bắc nổi danh đứng trước mũi thuyền nhỏ, theo lực của gió biển thổi mạnh, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi sẽ nhanh chóng đến gần.
“A, không hổ là Diệp Liên, phất qua phất lại mấy cái mà có thể đánh gục mấy cảnh sát nha!”
Diệp Liên đứng lên: “Ta không muốn làm bị thương các người, để ta rời đi. Ngươi ban đầu vốn là muốn bắt chủ nhân La gia không phải sao? Hôm nay cứ coi như chúng ta chưa hề gặp nhau, chưa từng phát sinh chuyện gì đi.”
“Không thể được a.” Trữ Bắc lười biếng kéo dài âm cuối, “Tội ngươi phạm phải cũng quá mức khủng bố đi, cấp trên đang chờ muốn lấy đầu ngươi, cho dù ta là chỉ huy muốn thả ngươi, anh em ở đây cũng không cho phép a.”
“Ta có thể đem tính mạng giao cho ngươi, nhưng không phải hôm nay. Ta có nhiệm vụ phải hoàn thành.”
Trữ Bắc híp híp mắt điều chỉnh súng, nhắm ngay đầu Diệp Liên, không để ý hỏi: “Nhiệm vụ gì, [Hồng] giao cho ngươi sao? Ám sát hay buôn lậu?”
“Không, là nhiệm vụ của ta.”
Diệp Liên nhìn họng súng tối om nhắm lại hai mắt, ngay giây tiếp theo, hai người cách xa nhau mấy thước đồng thời nhắm phía đối phương mà hướng tới, hai bên đánh nhau, động tác mau lẹ, tựa như hai tia chớp đan vào nhau. Súng phòng thân đều không kịp lấy ra, hai lưỡi dao chạm vào nhau phát ra những tiếng leng keng chói tai, ánh đao loang loáng. Thân kinh căng thẳng thắt chặt không một chút lơi lỏng, tầm mắt gắn chặt lấy đối phương không dư một tia nhìn trái phải. chỉ cần một phần nghìn giây sơ sẩy sẽ lập tức bị dao của đối phương kề sát cổ hoặc bị biến thành từng mảnh nhỏ.
Một động tĩnh nhỏ lướt qua, cước bộ Diệp Liên dừng lại trong phút chốc, Trữ Bắc lướt dao qua gáy hắn cắt một đường. Mục tiêu lệch một chút, lưỡi dao cắt ngọt một dải tóc của Diệp Liên.
Tóc dài trong gió biển tung bay, Diệp Liên lăn xuống trên thuyền nhỏ, trong phút chốc, đồng tử Trữ Bắc co rút nhanh — Nguy hiểm! Phía sau có người.
Hắn chỉ kịp quay đầu lại, Lâm Phong đã từ trong nước nhảy lên, một dao chém thật mạnh vào cánh tay hắn.
Súng trường rơi tùm xuống nước, Lâm Phong rút dao ra, hung hăng kề lên cổ Trữ Bắc.
Máu trên cánh tay phun ra ào ào như suối, lưỡi dao sắc bén kề sát trên cổ, Trữ BẮc hơi hơi nhướng mi: “A, không phải là tên tiểu quỷ đau mắt sao?”
Lâm Phong đứng sau Trữ Bắc, dao nhọn càng siết mạnh hơn, cơ hồ như đã dán sát vào yết hầu hắn: “Mắt ta có đau, có đỏ hay không không liên quan đến ngươi, nếu không dừng tay, ta cho ngươi toàn thân biến thành màu đỏ.”
Trữ Bắc thì thào oán giận: “Tên tiểu quỷ ngươi cũng quá kiêu ngạo đi……”
Diệp Liên ở phía đối diện Trữ Bắc đứng dậy, khống chế hơi thở dồn dập, thở dốc, nhịn không được đè lại ngực, ho ra một búng máu.
“Hiệu trưởng!”
“Ta không sao……..” Diệp Liên thấp giọng nói: “Lâm Tinh, ngươi đi nhanh đi, không cần quan tâm đến ân oán của đám người lớn chúng ta.”
Lâm Phong lắc đầu: “Hẳn là người nên đi, hiệu trưởng. Ta không biết người lớn các người có ân oán to lớn cỡ nào, ta chỉ biết ở hongkong này ta còn chuyện phải làm, ta phải trở về hoàn thành nó.”
“Ngươi……”
Trữ Bắc vừa động, lưỡi dao của Lâm Tinh đã cắt một đường, một dòng máu đỏ trong phút chốc từ trên cổ hắn ngấm vào trong quần áo: “Này, thành thật chút đi ngài trung tá!”
Trữ Bắc khụ một tiếng: “Tiểu quỷ, ngươi cái này gọi là tập kích cảnh sát đó nha!”
“Làm chút giao dịch đi ngài trung tá!” Lâm Phong tới gần Trữ Bắc, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười lạnh, “La Vĩ Hàm không chiến đã tự bại, các ông mà muốn bắt được La Ký, hiện tại thế lực La gia căn bản đã bị đả kích rất lớn rồi. nhưng hắc đạo truyền thống trăm năm tử mà không cương, chỉ cần còn có chủ nhân, một ngày nào đó chắc chắn sẽ Đông Sơn tái khởi, cho nên hiện tại cảnh sát các ông nhất định phải kiếm một tội danh xác thực đem La Ký đưa lên pháp trường, đúng hay không?”(oa…oa….oa…..em âm mưu giết chồng a??????)
“A, đúng.”
“La Ký quan hệ với chính phủ rất tốt, hậu phương của hắn tương đối vững chắc, thậm chí nghe đồn hắn còn quý tộc cao cấp đằng sau cho nên dù các ông có bắt hắn cũng rất khó định tội, làm không tốt còn phải ngoan ngoãn thả về, không phải sao?”
Trữ Bắc nhịn không được cào cào tóc: “Tuy rằng cũng tức ói máu, nhưng mà đúng vậy……”
“Tôi có bằng chứng chứng minh chuyện La Ký đút lót nhân viên chính phủ buôn lậu vũ khí quân đội,” Lâm Phong ngắt lời hắn, “Tôi đã từng tham gia hội nghị bí mật của bọn họ, tôi là nhân chứng.”
Trữ Bắc nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, trầm mặc.
“Giao dịch đi ngài Trung tá. Để Diệp Liên hiệu trưởng đi, tôi sẽ tha cho ông, sau đó lấy thân phận là tuyến nhân từ phía Phương Thiên Hà làm nhân chứng, theo các ông trở về, tôi sẽ làm chứng cho các ông. Cấp cho hiệu trưởng một con thuyền, đợi đến khi bọn họ đến vùng biển quốc tế không được gây phiền toái. Nếu ông không làm theo…….”
Lâm Phong nắm chặt dao trong tay, cơ hồ muốn cắt đứt yết hầu Trữ Bắc.
“Thì thật xin lỗi, tôi chỉ có thể ở đây làm thịt ông thôi……”
Trữ Bắc trầm mặc thật lâu, một lúc sau mới thở dài nói: “…….Cái gì a, ta còn tưởng rằng hôm nay có thể vui vẻ cùng đồng nghiệp trước kia ôn chút chuyện cũ, xem ra chúng ta không có cơ hội uống trà rồi DIệp Liên.”
Diệp Liên thở hào hển đứng lên.
“Ta biết hiệu trưởng người đối với ta thực thất vọng, nhưng thật xin lỗi. ta đã nghĩ kĩ rồi, nếu hiện tại ta rời Hongkong, có lẽ những cừu hận này sẽ theo ta đến suốt đời…..” Lâm Phong cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng phiêu tán trong gió biển: “Chưa từng có người nào như La Ký nói yêu ta, ta không thể chấp nhận hắn cũng giống như cha ta năm đó thay lòng đổi dạ đi yêu kẻ khác, hoặc là cùng Dư Lệ San nối lại tình xưa. Ta nhất định phải làm cho sinh mệnh của hắn dừng lại tại giờ khắc hắn yêu ta này, như vậy cả đời này ta mới có thể an tâm……”
“Diệp Liên thở dài nhắm mắt lại: “Tùy ngươi….”
Hắn xoay người, bên kia đã có người chuẩn bị sẵn thuyền cứu nạn cho hắn. Diệp Liên nhảy xuống thuyền, chuẩn bị chạy đến chỗ A Tuyển thì Trữ Bắc đột nhiên cười vang: “Diệp Liên!”
Diệp Liên đứng đó, không quay đầu.
“Lần sau đừng xuất hiện trước mặt ta,” Trữ Bắc chậm rãi nói, “Bằng không ta thật sự giết chết tên phản bội ngươi.”
Diệp Liên thản nhiên cười một tiếng, cũng không nghe ra cảm xúc gì. Hắn lái thuyền cứu nạn, rất nhanh biến mất nơi mặt biển khói đặc cuồn cuộn.
Lâm Phong thu hồi ánh mắt, đối Trữ Bắc lạnh lùng nói: “Chúng ta cần trở về thôi!”
Trữ Bắc cười.
Trong phút chốc, thần kinh Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng lại, Trữ Bắc đã mạnh mẽ bắt lấy con dao đang kề trên cổ mình, dưới chân đá một cước, xoay người đảo qua, đồng thời nắm chặt cánh tay Lâm Phong, trong chớp mắt xoay một vòng, đem Lâm Phong ném bay ra ngoài. (hờ….hờ….mọi người có thấy bác Bắc dễ dàng thoát thế này mà nãy cố tình để em Phong bắt là có ý gì không ^^?????))))
“A!”
Lâm Phong ngã mạnh xuống sàn thuyền, còn chưa kịp đứng lên, Trữ Bắc đã nhanh như chớp dẫm lên người cậu, sau đó tựa như cầm con chó con mèo nắm lấy gáy cậu nhấc lên.
“Cho nên ta ghét nhất loại tiểu quỷ như ngươi!” Trữ Bắc một tay mang theo Lâm Phong, một tay ôm lấy cái cổ đang không ngừng đổ máu của mình, phẫn nộ hít thở: “Đau đau đau đau! Cho dù là uy hiếp cũng có chừng mực chút chứ! Đừng tưởng tuổi còn nhỏ lại thêm cái trò nhân chứng sẽ có ưu đãi đặc biệt nha, nghe hay lắm đấy! Thuốc say tàu có hạn ta sẽ không cho ngươi dù chỉ một viên a!”
__________________________
Ta đang quá chán đời nên post chơi một chương, chúc mọi người vui vẻ!!!!!
Ta sắp bị bắt đi học việc rồi nên chả biết sau này sẽ ra sao, chỉ còn mỗi việc lên đây chém gió tán phét chơi vs mọi người mới thấy thoải mái một chút. ta đang cố gắng làm nốt những chương cuối này và hoàn thành xong trong tháng 7 và sẽ post nhanh hơn để mọi người đọc. Nghĩ lại thì ta cũng đã làm cực đạo từ tháng 12 năm ngoái mà đến nay cũng đã hơn nửa năm rồi, cũng ngâm quá lâu rồi ha, mà chủ yếu là do ta lười và ưa tốc độ con rùa thôi. chờ ta làm xong ta post đều cho mọi người vào chơi cho xôm tụ ^^