Đọc truyện Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi! – Chương 226: Mẹ, chúng con không cần cha là được, mẹ không thể bỏ chúng con lại
Editor: Puck
Sau khi Lam Tạp nghe xong, chỉ có thể dùng hoàn toàn kinh ngạc để hình dung, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Quan hệ giữa Tuệ Tuệ và ông xã luôn luôn rất tốt! Bốn năm đại học gần như không cãi nhau mấy lần, có thể nói là ghen chết người khác.
Sao lại đột nhiên nhảy ra một tiểu tam?
Quả nhiên là bình thường không có gì, một phát khiến người ta kinh ngạc!
“Dù sao chính là trong mắt tớ không chứa nổi một hạt cát, chọn rời khỏi nơi này đi học cũng là muốn thay đổi hoàn cảnh, cho nhau một khoảng thời gian tỉnh táo một chút, nếu tiếp tục ở lại, tớ cảm thấy là đau khổ.”
Thiên Ca Tuệ cảm thấy, tách ra một khoảng thời gian ngắn, rất cần thiết.
Chỉ có điều hai đứa con trai thì làm thế nào? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, chỉ có thể tối về thử dò xét hai đứa trước.
“Trong mắt người mình yêu cũng không cho phép có hạt cát, huống chi là vợ chồng, người đàn ông tuyệt đối không thể nuông chiều! Khi thích hợp phải cho anh ấy chút màu sắc nhìn một cái!” Già Đại đầy lòng căm phẫn quơ múa quả đấm nhỏ.
“Chẳng lẽ vị kia nhà cậu cũng bắt nạt cậu sao?” Lam Tạp nhíu mày, trước khi đi các cậu ấy rõ ràng rất hạnh phúc, tại sao trở về lại gặp đủ loại tình trạng đây?
“Chính là Đóa Nhụy, cô ta lại gọi điện thoại cho anh ấy hẹn anh ấy ra ngoài nói chuyện một chút.” Già Đại nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tâm tình liền buồn bực.
“Tiêu Nhụy Nhụy trở lại rồi hả?” Tâm tình Thiên Ca Tuệ càng thêm phiền não, chẳng lẽ nói Tiêu Y Y cũng trở lại rồi hả? [email protected]
Trời ạ, thật là loạn mà…
Già Đại tỏ vẻ ủ rũ gật gật đầu.
“Anh Lăng đến chỗ hẹn sao? Hai người vì chuyện này mà cãi vã?” Thiên Ca Tuệ hỏi tiếp, nghĩ thầm: Nếu tiểu Quế tử dám bắt cá hai tay, có lỗi với Già Đại, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ấy!
“Không đi, cũng không cãi vã. Anh ấy nói với tớ Đóa Nhụy đã là quá khứ rồi, tớ mới là hiện tại và tương lai của anh ấy.” Nói đến câu sau thì hai gò má Già Đại nhuốm màu đỏ ửng.
Nói thật, lần thổ lộ kia của Lăng thật sự khiến cho cô cảm động.
Lam Tạp tỏ vẻ không chịu được, “Vậy vẻ mặt vừa rồi của cậu chẳng phải làm điều thừa.”
“Nào có! Tớ nói là sự thật có được không, người đàn ông vốn không thể nuông chiều, phải cho anh ấy biết mình không phải không thể có anh ấy, rời xa anh ấy vẫn có thể sống tốt. Như đã nói, nếu Quế Bá Lăng dám bắt cá hai tay với tớ, tớ tuyệt đối sẽ không cho anh sắc mặt tốt mà nhìn! Phải cho anh ấy biết tớ cũng không phải người mềm yếu dễ bắt nạt.” Già Đại càng nói càng kích động.
“Đúng đó, cậu có dáng vẻ một cô gái nhỏ dịu dàng đáng yêu, tính tình còn dịu ngoan đáng yêu, anh Lăng sao nỡ bắt nạt cậu!” Thiên Ca Tuệ che miệng cười khanh khách, Già Đại và anh Lăng chính là ăn được nhau đến sít sao, duyên phận trời định mà!
“Tớ thấy đúng thế.” Lam Tạp rất tán thành.
Già Đại lườm người này, trừng mất liếc người nọ, chu đôi môi đỏ mọng không để ý tới các cậu ấy, chỉ biết cười cô.
Quế Bá Lăng nào có chuyện không nỡ bắt nạt cô, mỗi đêm đều hành hạ cô, hoàn toàn là tinh lực dồi dào, hại cô mỗi khi đi làm đứng lâu bắp đùi sẽ bị co rút…
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Buổi tối sau khi về nhà, Thiên Ca Tuệ thử dò xét hỏi con trai, “Nếu như mẹ đi học ở một chỗ rất xa, các con ngoan ngoãn ở nhà có được không? Đều có thể tùy tiện ở nhà ông bà nội hoặc nhà ông bà ngoại nha.”
Học Học và Tập Tập mở to mắt vững vàng nhìn chăm chú vào mẹ mình, cùng nhau lắc đầu, “Không được!”
囧, mặc dù cô có đoán được sẽ là kết quả này, nhưng đáp lại cũng nhanh quá.
“Tại sao không được?”
“Mẹ, là cha chọc giận mẹ không vui, chúng con không cần cha là được, mẹ không thể bỏ lại chúng con.” Tập Tập tên quỷ nhỏ này, rất lanh lợi!
“Ừm, cha là trứng thúi lớn! Mẹ fire cha đi! Sau khi con và em trai lớn lên sẽ bảo vệ mẹ.” Học Học vội vàng đến gần lấy lòng mẹ.
(Úy Nam Thừa hung dữ uy hiếp: Hai nhóc thúi các con, lại dám khích mẹ không quan tâm đến cha sau lưng cha? Cẩn thận cha cắt tiền tiêu vặt của hai đứa!) [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
(Học Học và Tập Tập hừ hừ mũi: Cha không hiểu luật pháp sao? Cha mẹ có nghĩa vụ nuôi dưỡng trẻ vị thành niên, cho nên cha không thể cắt tiền tiêu vặt của con, nếu không chúng con kiện cha ra tòa.)
(Úy Nam Thừa tức đến đỉnh đầu xì khói, hai đứa bé này rốt cuộc là quá thông minh hay thông minh quá?)
Thiên Ca Tuệ nghe xong lời hai con, 囧 cực lớn, cũng đầy đủ nói rõ, cô nhất định không thoát được hai đứa con riêng * nhỏ này rồi.
(*) Nguyên gốc: Tha du bình 拖油瓶
Xét về nghĩa đen: tha du bình = kéo bình đựng dầu
Xét về nghĩa bóng: tha du bình = con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh.
Vì sao từ nghĩa đen là “kéo bình dầu” lại suy ra nghĩa bóng là “con ghẻ”? Bởi vì nông dân cổ đại dùng ống trúc đựng dầu, dầu dùng sinh hoạt của thôn đều do 1, 2 người đi mua, mỗi lần cần đi rất xa để mua 7, 8 ống cồng kềnh, nên kéo lê dưới đất. Dầu kéo vừa nặng vừa vướng víu lại toàn là dầu mua cho người ta, dầu của mình chiếm phần rất nhỏ. Người chồng sau phải nuôi con của người ta, mang họ nhà người ta, hơn nữa còn bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch, đi vướng chân nhìn vướng mắt, nên so sánh nó với bình dầu mua hộ bị kéo lê trên đường. (Nguồn: thuynguyetvien.wordpress)
Chờ sau khi hai đứa ngủ, gọi điện thoại cho Cầu Cầu, hỏi cậu ấy phải làm sao? Mắt thấy sắp phải đi trường học báo danh rồi.
Hạ Lan Thu suy nghĩ một chút, 【Nếu không thì mang theo hai đứa bọn họ…】
Lời còn chưa dứt đã bị Thiên Ca Tuệ trách móc rồi, “Cầu Cầu có phải cậu đang nói đùa không!”
【Tớ rất nghiêm túc. Cậu suy nghĩ một chút đi, chúng ta có thể thuê nhà ở ngoài trường, lại tìm một nhà trẻ thu xếp cho hai đứa, ban ngày đi học, buổi tối đi đón chúng trở lại, không có gì không được.】Hạ Lan Thu đề nghị. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Không phải chứ, nào có chuyện đi học còn mang theo con riêng, bản thân tớ không có nguồn kinh tế, còn phải phụ trách một khoản chi tiêu lớn về ăn, mặc, ở, đi lại cho hai đứa!” Thiên Ca Tuệ cảm thán thật lâu, cô khó khăn lắm mới độc lập kinh tế được mấy tháng, lại trở lại thời gian đưa tay đòi tiền rồi.
Hạ Lan Thu cố ý đả kích cô, 【Nhắc tới con riêng cũng là rớt từ trên người cậu xuống, cậu có thể thoát khỏi được? Hay là nói cậu bỏ được? Tớ không hy vọng thấy người nào đó mỗi buổi tối khóc nhớ con trai.】
“Cầu Cầu, tớ nào có yếu ớt như vậy, phải là con trai khóc đòi tớ mỗi đêm.” Thiên Ca Tuệ mạnh miệng.
Thật ra thì, cô cũng biết mình không thể rời bỏ con trai, chuyến đi này, một năm cũng không về được hai lần, cô nhất định sẽ nhớ con trai đến nổi điên, Cầu Cầu quả nhiên hiểu cô.
Người nào yếu ớt người đó biết. 】 Hạ Lan Thu lười vạch trần cậu ấy.
Trong lòng Thiên Ca Tuệ chảy qua một dòng nước ấm, xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ có điều chỗ cha mẹ, không biết nên nói làm sao.
“Cầu Cầu, cậu nói tớ làm như vậy có phải quá ích kỷ không, cha mẹ bọn họ cũng không thể rời bỏ Học Học và Tập Tập, mà tớ, lại bốc đồng mang hai đứa đi.”
Nhưng bọn nhỏ không thể rời bỏ cậu, tớ nghĩ bác trai bác gái bọn họ sẽ hiểu. 】
“Ừ.”
Sau khi Úy Hoa Dã và Nam Xu Nhiên biết được quyết định của con dâu, hơi khiếp sợ cũng hơi khổ sở, dù sao Tuệ Tuệ theo chân bọn họ sống chung cũng hơn bốn năm rồi, chuyến đi này ít nhất phải học hai năm mới có thể trở về, chịu như thế nào!
Còn có hai cháu nội nhỏ, giữ cũng không giữ lại được, vốn không thể rời khỏi mẹ, haizzz…
Xem ra chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích rồi.