Đọc truyện Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng – Chương 9: Bắn cà phê
“Còn việc gì sao chị?” Cô quay đầu lại hỏi liền thấy Cố Bảo Bảo gật đầu, “Tiểu Lam, thấy em mệt vậy nên chị muốn đi gúp em ấy mà.”
Tiểu Lam cười, lập tức lại do dự: “Cũng được, cám ơn chị. Nhưng em đúng lúc lại… Quên sắp xếp một công nhân vệ sinh chưa tới.”
“Chị giúp em làm cho.” Cố Bảo Bảo không chút nghĩ ngợi lên tiếng, kỳ thực cô đã sớm lưu ý, thiếu một công nhân làm vệ sinh.
Người vệ sinh trong hội nghị cần đứng bên ngoài phòng họp, đúng giờ vào thêm cà phê, trà hoặc thay gạt tàn thuốc, công việc đúng là nhàm chán.
Nhưng đối với Cố Bảo Bảo lúc này mà nói, không có việc gì có thể so sánh được với việc này, bởi lúc ba giờ họp hội nghị, cô có thể gặp được Hoan Hoan của cô.
Sau khi Tiểu Lam nói những thứ đơn giản với cô xong, cuộc họp đã bắt đầu.
Cô nhanh chóng bưng cà phê đẩy cửa vào phòng họp.
Mặc dù biết hắn không có ở đây, cô vẫn cúi đầu, lo lắng sợ một vài người lão thành của ban giám đốc nhận ra.
Luân phiên đưa cà phê, còn một cốc cuối cùng đưa tới vị trí tổng giám đốc, tay cô hơi run làm cà phê bắn lên bàn hội nghị, vừa ngẩng lên muốn trông thấy được bóng dáng đứa con trai cô hằng nhung nhớ. Nhưng mà, làm thế nào cô cũng không nghĩ tới đó lại là…
Đập vào mắt không phải bóng dáng nhỏ bé cô tưởng niệm, mà là…
Hắn, Mục Tư Viễn! Đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Có lẽ cảm thấy ánh mắt người nhân viên này có hơi khác thường, Mục Tư Viễn đưa tới cái nhìn lạnh lùng, cả người Cố Bảo Bảo run lên.
“Hoa” (âm thanh), cốc cà phê nóng hổi trong tay văng hết lên người hắn.
“Shit!” Cô nghe được tiếng chửi hết sức quen thuộc, trong lòng khẩn trương, hắn nhất định sẽ nhận ra cô mất…
Lũ lượt những giọng nói trong nháy mắt ngăn cô ra, “Mục tổng, anh không sao chứ!”
“Mục tổng, có nóng không vậy?”
Cô bị người trong phòng họp đẩy ra, trong đó chắc là cô thư kí phụ trách ghi chép, quản lý bộ môn đều nhao nhao hỏi hắn có sao không…
Tóm lại là không có chỗ cho cô đặt chân.
Vậy không phải là tốt sao?
Cố Bảo Bảo tỉnh táo lại, xoay người ra khỏi phòng họp.
“Được rồi, tôi không sao!” Mục Tư Viễn phất tay cho mọi người, quay lại nhìn thư kí: “Đi gọi tiểu thiếu gia đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!”
Chốc lát sau cửa phòng họp bị đẩy ra, tiểu thiếu gia Mục Hà Hoan trong miệng hắn bước đi trầm ổn vào phòng họp.
“Chào mọi người!”
Cùng lúc cậu bé lên tiếng, những người có chức vị thấp hơn Mục Tư Viễn đều dồn dập đứng dậy, nhất tề cúi đầu chòa cậu bé còn chưa cao tới lưng mình này: “Chào tiểu thiếu gia!”
Mục Hà Hoan với khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai cười tự tin, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mục Tư Viễn, mười phần phấn khích tuyên bố: “Bây giờ chúng ta bắt đầu họp!”