Đọc truyện Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng – Chương 7: Hắn đã quên cô
Đứng trước tòa nhà tập đoàn Mục thị, Cố Bảo Bảo hít một hơi thật sâu. Sau đó cô cúi đầu, không yên lòng nhìn lại quần áo của mình.
Cô đã mặc bộ quần áo bình thường nhất để che dấu bản thân, có vẻ rất quê mùa, hẳn không có ai nhận ra được cô là… Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo từng sống trong tòa cao ốc này, vui vẻ nhưng rồi cuối cùng lại tuyệt vọng.
Sửa sang lại áo, cô đang chuẩn bị lên bậc thang liền thấy bảo an bên trong chạy ra ngoài, nghiêm túc đứng thành hai hàng, theo sát phía sau là mấy người đàn ông mặc áo quần chỉnh tề.
Cái cảnh này… Quá mức quen thuộc!
Cố Bảo Bảo triệt để ngây ngẩn cả người, trong lòng, trong đầu không ngừng la bảo cô mau đi, nhưng hai chân như mọc rễ không thể nhúc nhích, đứng giữa bậc thang cuối, ngơ ngác nhìn cửa thủy tinh xoay tròn.
Từng chút, từng chút, từ bên trong cảnh cửa hé ra bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt đã xa cách năm năm lại chân thật đập vào mắt, đau đớn như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim.
“Này, cô là ai?” Giọng bảo an xa xôi truyền lại, “Xin cô tránh ra, xe sắp tới đây rồi!”
Cô dần dần tụ lại tiêu cự, một bảo an đang đứng trên cô một bậc huơ tay đẩy cô ra, mà hắn… đi ngay bên cạnh người bảo an ấy.
Bọn họ chỉ cách nhau một bậc thang, cô thậm chí có thể nghe được hắn không kiên nhẫn nói với bảo an: “Ai thế? Anh kéo cô ta ra đi.”
Có lẽ là những lời này kích thích cô, cô bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn.
Hai mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy được trong mắt hắn có sự không vui và… chán ghét, còn có cả hoàn toàn… xa lạ?!
Giây phút nhìn nhau cực kỳ ngắn ngủi, hắn nhanh chóng nhìn sang hướng khác, nháy mắt với bảo an.
“Thưa cô,” Bảo an chạy tới trước mặt cô, “Xe khách quý công ty chúng tôi sắp tới, xin cô đừng cản trở tổng giám đốc đón khách được chứ? Cảm ơn cô.”
Công ty, khách quý, tổng giám đốc, tránh ra… Cố Bảo Bảo tức khắc mồ hôi lạnh chảy ra khắp người, cô đang làm gì thế này?
Vừa rồi hắn có thấy cô không?
Trong lúc nói, liền nghe được hai tiếng “két két”, thật sự có xe tới, Cố Bảo Bảo tranh thủ cùng các đồng nghiệp còn chưa vào công ty đứng sang một bên, nhìn tổng giám đốc đi tới trước xe, tự mình mở cửa xe ra.
Đưa ra trước tiên là một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, cho thấy người họ đang nghênh tiếp là một cô gái!
Mấy vị đồng nghiệp lập tức cúi đầu thì thầm, có người nhỏ giọng: Trong xe có phải là đại minh tinh nào không thế?
Đại minh tinh… Cố Bảo Bảo không muốn nhìn tiếp nữa, xoay người đi vào công ty bằng cửa sau.
Nói không quay đầu lại, nhưng lúc lên bậc thang ở cửa sau vẫn không nhịn được quay lại nhìn, đã thấy trong lòng hắn có thêm một bóng hình xinh đẹp.
Lúc này, hắn đang cực kỳ che chở, cực kỳ cẩn thận dìu đỡ cô gái kia lên bậc thang, hai người thỉnh thoảng cúi đầu nói gì đó, lại ngẩng lên nhìn nhau cười.
Nước mắt nhất thời thấm ướt gò má, cả người Cố Bảo Bảo mềm nhũn, ngã bệt xuống bậc thang xi măng lạnh như băng.