Đọc truyện Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng – Chương 153: Cãi lộn
Vậy thì phóng viên do ai gọi đến?
Mục Tư Viễn định lấy điện thoại ra gọi cho người điều tra thì Mục Phong
Minh nhìn đồng hồ rồi giục: “Đừng để ý đến nữa, dù sao bọn họ cũng không vào được đây.”
Ông đẩy Mục Tư Viễn: “Con mau đi chào hỏi mấy chú họ đi!”
Mấy ông chú này từ Pháp về đây tham dự tiệc đính hôn của anh cũng coi như
nể mặt lắm rồi. Mục Tư Viễn đành phải bỏ điện thoại vào túi rồi đến chỗ
bọn họ.
“Lão gia.” Kế toán của công ty đến xin ý kiến về chuyện
tiền mừng, Mục Phong Minh vội bàn bạc với anh ta nên chuyện của đám
phóng viên bên ngoài tạm thời gác sang một bên.
Cố Bảo Bảo vào
phòng nghỉ liền thấy Mục Sơ Hàn đang ngồi trên salon, Nhạc Nhạc không để ý đến cô ta, chỉ có Hoan Hoan là lễ phép nói chuyện. Nhưng khi thấy cô, cả hai đứa không để ý đến cái khác mà cùng lao tới.
“Mẹ!”
Cố Bảo Bảo dắt tay chúng, nhìn xung quanh, không khỏi thấy lạ: “Ông bà ngoại đâu rồi?”
Hoan Hoan trả lời: “Bà ngoại bảo bà và ông ngoại ra cửa đón khách, con và
Nhạc Nhạc đợi ở đây!” Bé nhìn Mục Sơ Hàn rồi bổ sung: “Ở cùng cô Sơ
Hàn.”
Cố Bảo Bảo nghe xong nhớ đến chuyện lúc trước, trong lòng
có chút sợ hãi. Ba mẹ không biết nên yên tâm để chúng ở cùng Sơ Hàn, cô
lại không muốn một chút nào.
Hoan Hoan còn nói: “Cô Sơ Hàn vừa dạy con hát tiếng Anh rất hay ạ!”
Nhạc Nhạc bĩu môi không cho là đúng. “Người xấu hát, khó nghe!”
“Thằng quỷ sứ, cháu…”
Mục Sơ Hàn trừng mắt, Nhạc Nhạc còn lâu mới sợ, mở to mắt trừng lại.
Thấy Mục Sơ Hàn sắp đứng dậy mắng chửi, Cố Bảo Bảo liền kéo chúng nói: “Mẹ đưa các con ra ngoài chào hỏi các cô các chú nhé?”
Cô không muốn tranh chấp với Mục Sơ Hàn, đặc biệt là ngày hôm nay. Chẳng
qua Mục Sơ Hàn hôm nay hình như cũng không muốn nói nhiều với cô, thấy
bọn họ định ra ngoài, cô ta lại ngồi xuống.
Vậy là tốt nhất!
Cố Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, giơ tay kéo cửa thì cánh cửa lại bị đẩy ra.
Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Tuế Tuế xuất hiện, kỳ quái nhìn cô: “Chị ra
làm gì vậy, giờ còn chưa phải lúc chị ra đâu!” Cô ấy vừa đi vào vừa kéo
Cố Bảo Bảo vào trong.
“Tuế Tuế, chị…” Lời còn chưa dứt, Tuế Tuế và Mục Sơ Hàn đã giáp mặt.
Mục Sơ Hàn đứng lên, cả giận nói với Tuế Tuế: “Cô tới đây làm gì?”
Tuế Tuế khoanh hai tay, cười ngạo nghễ: “Chúng ta đang đánh cược mà, tất nhiên hôm nay tôi phải đến xem tôi thắng thế nào!”
Đánh cược?
Cố Bảo Bảo không hiểu, lẽ nào Tuế Tuế và Sơ Hàn biết nhau?
Tuế Tuế nhìn ra sự nghi hoặc của cô, cũng tránh không để Mục Sơ Hàn tiếp
tục kêu loạn nên nói với Cố Bảo Bảo: “Giống chị thôi, em mới quen cô ta
có một ngày!”
Cô ấy ngồi xuống ghế, nhàn nhã lắc chân trước mặt
Mục Sơ Hàn: “Đừng có gấp, có thể thắng mà cũng có thể thua! Giờ cô đã
rối loạn trận thế vậy rồi, lẽ nào cô đã biết mình sẽ thua?”
di…en+đ..an_l..ê_qu..Y_dô..n
“Cô…!”
Mục Sơ Hàn mặt đỏ bừng vì giận, không cách nào phản bác nên đành thở phì phò bỏ đi.
Nghe tiếng cánh cửa đóng lại, Nhạc Nhạc nhìn theo cánh cửa làm mặt quỷ. “Người xấu, đi tốt!”
Cố Bảo Bảo xoa đầu bé rồi cùng hai đứa trẻ ngồi xuống salon.
“Tuế Tuế.” Cô vẫn không yên lòng. “Hai người… đánh cược gì vậy?”
Tại sao cô ấy quen Sơ Hàn? Có vẻ hai người rất cừu thị đối phương.
Tuế Tuế cười: “Người như cô ta, chị quan tâm nhiều làm gì?” Cô ấy đứng dậy, mở túi lấy một hộp trang điểm ra. “Để em trang điểm lại cho chị nào!”
“Cám ơn em.”
Tuế Tuế trang điểm xong cho cô thì thời gian cũng không còn nhiều.
Nếu là đính hôn thì có một nghi thức, khi cô và Mục Tư Viễn và phòng tiệc,
ba mẹ cùng cô Mục chú Mục đã chia nhau ngồi ở bàn đầu phòng tiệc. Khách
khứa có đến mấy trăm bàn đều dồn mắt vào cô nên cô vẫn có chút khẩn
trương.
Nhưng may mắn khi có bàn tay ấm áp của anh nắm lấy cô mới có thể vững vàng đi đến trước mặt các trưởng bối.
Cơ thể đứng vững lại, cô trông thấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đang ở bên cạnh mẹ nháy mắt với cô.
Cô cười, tâm tình khẩn trương mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Tiếp theo, người dẫn chương trình bắt đầu phát biểu. Trong ngày vui thì
trước tiên cô ấy phải nói mấy câu vui vẻ rồi sau đó lại mời Mục Phong
Minh nói hai câu.
Đây là chuyện đã bàn bạc và sắp xếp trước,
trong sảnh có một vài phóng viên mời riêng, chủ yếu là bọn họ sẽ viết ra những tin tức có lợi cho Mục Thị.
Kế tiếp, khi người dẫn chương trình nói: “Mời cô dâu dâng trà” là thời gian thuộc về Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo quỳ xuống, người phục vụ bưng ra hai tách trà đặt trước mặt Mục Phong Minh và bà Mục.
Tuy mẹ đã dạy cô nhưng khi thật sự đối mặt với ba mẹ chồng tương lai, cô vẫn có chút khẩn trương.
May là trà không quá nóng, cô cố gắng bưng đến trước mặt Mục Phong Minh, sau đó phải nói — Mời ba uống trà —
Cô phải nói nhưng trong lòng cô lúc này rất hỗn loạn.
Những ngọt bùi cay đắng nhiều năm qua đều hiện về, nước mắt cứ đảo quanh. Cô
há miệng, không nói ra được một câu, chỉ ngơ ngác giơ tách trà lên.
Một, hai giây…
Trong phòng tiệc trở nên yên tĩnh, mọi người cũng dần phát hiện ra sự khác lạ.
Lúc này Mục Tư Viễn cũng quỳ xuống, dịu dàng nói với cô: “Bảo Bảo, đừng sợ!”
Tiếng nói như gió xuân ấm áp ngấm vào trái tim.
Cô ngẩng lên, đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng ấy. Cô bỗng ý thức được tất
cả là thật, cô đã thật sự bước vào trong đôi mắt ấy mà không phải giấc
mộng!
Cô mím môi cười, rốt cuộc phát ra được tiếng nói kẹt trong họng: “Mời ba uống trà!”
Mục Tư Viễn thở phào, Mục Phong Minh cũng thở ra, vui vẻ nhận lấy tách trà: “Tốt, tốt!” Ông đặt bao lì tì đã chuẩn bị sẵn vào khay trà mà người
phục vụ bưng.
Kế tiếp khi mời mẹ Sơ Hàn cô không còn khẩn trương nữa, nhưng mà bà Mục lại có vẻ khó gần.
Cô làm như không thấy, giơ tách trà lên nói: “Mời mẹ uống trà!”
Nghe tiếng gọi trôi chảy của cô, người mẹ Sơ Hàn run lên.
Bà ta thật không trông chờ về sau Cố Bảo Bảo sẽ gọi bà ta là mẹ, dẫu sao
cho đến giờ Mục Tư Viễn chưa từng gọi bà ta như thế một lần. Nhưng giờ
nghe được tiếng kêu này từ Cố Bảo Bảo, bà ta có cảm giác như mình đã
thật sự trở thành mẹ chồng.
Đúng thế, chưa từng có một vãn bối nào nhu thuận gọi bà như vậy.
Tư Viễn thì không hy vọng rồi, Sơ Hàn con gái ruột của bà ta trước giờ lúc nào cũng hô to gọi nhỏ, từ sau năm mười lăm tuổi đã không còn nghe lời
bà ta nữa.
Nghĩ tới những điều này, bà ta không nhịn được nói:
“Ừ, con ngoan!” Nói xong đến bà ta cũng sững sờ, lại có chút tự giễu, bà ta cầm tách trà rồi đặt bao lì xì lên khay.
Không ngờ lại thuận lợi như thế, Cố Bảo Bảo vui vẻ, cảm kích nói: “Con cám ơn mẹ!”
Một câu “mẹ”, hai câu “mẹ” khiến trong lòng mẹ Sơ Hàn ấm áp, bất giác khẽ cười.
Bầu không khí thoáng cái đã trở nên ấm áp, người dẫn chương trình nói “Bây giờ mời chú rể dâng trà.”
Mục Tư Viễn đỡ Cố Bảo Bảo đứng lên còn anh thì quỳ xuống trước mặt ba Cố mẹ Cố, cầm khay dâng trà.
“Ba.” Anh lớn tiếng, dâng trà đến trước mặt ba Cố. “Mời ba uống trà.” Sau đó
lại đưa một tách khác đến trước mặt mẹ Cố: “Mời mẹ uống trà.” Nhiều năm
qua không gọi lên tiếng mẹ khiến anh ít nhiều có chút không quen. Anh
thở ra, cũng may là trước mặt thím Cố nên anh không chần chờ.
“Ngoan!” Mẹ Cố cười vui vẻ, bỏ bao lì xì vào khay, nghi thức coi như kết thúc.
di…en+đ..an_l..ê_qu..Y_dô..n
Tiếp theo là lúc hai người họ trao nhẫn.
Việc này không giống như kết hôn, cứ theo quy củ thì hai bên nam nữ sẽ đeo nhẫn vào ngón giữa đối phương.
Cố Bảo Bảo sợ anh không theo quy củ sẽ khiến khách khứa cười chê nên thừa
dịp lúc trao nhẫn liền thấp giọng nói: “Anh Tư Viễn, lát nữa không cần
hôn… anh nhớ đấy!” Nói hết lời xong thì mặt cô đã đỏ hồng lên rồi.
Nếu không phải trong trường hợp này, cô còn lâu mới nói vậy!
Mục Tư Viễn cười, nhìn cô đeo nhẫn vào ngón giữa cho anh.
“Yên tâm, Bảo Bảo.” Anh nghiêng người, môi sát lại gần tai cô. “Anh sẽ chờ đến tối…”
Nghe thế, cô mới vừa thở phào thì bỗng có bóng người lóe lên, cặp môi đã bị anh nuốt lấy.
Cô không cách nào giãy dụa, cũng không thể giãy dụa nên để mặc anh.
Tức khắc trong phòng tiệc vang lên tiếng vỗ tay, những lời chúc phúc cùng tiếng cười của họ khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Sao anh lại vậy chứ?” Chờ anh buông ra, cô lập tức nhỏ giọng trách cứ.
Anh nhướng mày, không cho là đúng: “Bây giờ mới chỉ là điểm tâm, đến tối mới là bữa tiệc lớn!”
Nào có người như vậy! Ngang nhiên nói với cô những lời đó trong trường hợp này?
Mặt cô đỏ như quả cà chua, hận không tìm được cái lỗ để chui vào, anh liền ôm lấy cô.
“Buông em ra!” Cô khẽ cầu xin, anh nói: “Không buông!”
Anh ôm cô vừa đi vừa nói: “Chúng ta còn phải đi mời rượu nữa, em bảo anh buông em ra là muốn đi đâu hả?”
Đáng ghét! Cô hờn dỗi trừng mắt với anh, lúc nào cũng không quên ức hiếp cô!
Từ xa trông thấy nụ cười hạnh phúc e thẹn của cô, Tuế Tuế cũng cười.
Công Tôn Diệp, lần này anh nên yên tâm rồi! Xem ra Mục Tư Viễn thật sự rất tốt với cô ấy!
“Tư Viễn!” Ba Cố và mẹ Cố đã nhập tiệc, Mục Phong Minh đi tới nói: “Ông bà
cứ cho Bảo Bảo đi mời rượu trưởng bối trong nhà trước đi.”
“Con cám ơn ba.” Cố Bảo Bảo cười cảm kích với ông.
Cô biết chú Mục đang cho cô mặt mũi.
Mục Tư Viễn khẽ hừ một tiếng. “Anh vốn muốn đi bên này trước!” Nói xong anh ra hiệu phục vụ bưng rượu theo họ đến khu vực nhà họ Cố.
Cố Bảo Bảo đành chịu, anh như trẻ con ấy, luôn không quên tranh hơn thua với ba.
Nhà họ Cố chỉ chừng hai mươi bàn nên đi mời rượu cũng rất nhanh, không bao lâu đã mời qua mười bàn.
Lúc này trợ lý của Mục Tư Viễn bỗng đến bên cạnh nói gì đó vào tai anh mà chỉ thấy anh chau mày, thấp giọng nói: “Thật sao?”
“Sao vậy?” Cố Bảo Bảo vội vàng hỏi.
Mục Tư Viễn lắc đầu: “Không có gì!”
Chú Ba của Cố Bảo Bảo đứng lên, cầm ly rượu nói với Mục Tư Viễn: “Nào cháu
rể, lần trước chưa uống đủ ở nhà chú, hôm nay là ngày vui, đến uống với
chú Ba mấy ly đi!”
Nghe vậy, Mục Tư Viễn cười gật đầu, ý bảo phục vụ rót đầy ly.
Nhìn hai người uống rượu, Cố Bảo Bảo lặng lẽ đến bên cạnh người trợ lý hỏi
nhỏ: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, anh nói cho tôi biết đi!”
Người trợ lý nhìn cô, nghĩ thầm bây giờ cô đã là vợ chưa cưới của thiếu gia,
thiếu phu nhân của nhà họ Mục, cũng chính là nửa cấp trên của anh ta.
Nếu cô đã hỏi thì anh ta cũng không thể không trả lời.
Vì vậy anh ta cũng nhỏ giọng trả lời: “Nhà cô Trịnh Tâm Du đã xảy ra chuyện. có
người tố cáo công ty nhà họ Trịnh làm giả sổ sách ngụy tạo tài sản, cảnh sát đang ở nhà họ Trịnh muốn dẫn ông Trịnh đi. Cô Trịnh gọi đến hi vọng Mục tổng có thể ra mặt giúp đỡ!”
Chuyện nghiêm trọng như vậy!
Cố Bảo Bảo luống cuống, vội đến bên cạnh Mục Tư Viễn nhỏ giọng nói: “Anh qua đó xem trước đi!”
Mục Tư Viễn cau mày, nói một câu “Không có gì đâu!” rồi cụng ly uống rượu với chú Ba.
“Tốt lắm! Tốt lắm!”
Chú Ba rất hào hứng, lại kéo một người đàn ông trung niên bên cạnh nói với
Mục Tư Viễn: “Cháu rể, đây là chú họ của Bảo Bảo, giờ cũng là chú họ của cháu, để chú họ và cháu cạn ly nào!”
“Vâng! Chú họ!”
Anh bảo phục vụ lại rót đầy ly, nói với người trợ lý: “Anh đi trước đi, xem có thể giải quyết được không!”
Người trợ lý khổ sở cau mày, nhưng trường hợp này anh ta không thể nói thêm gì, gật đầu đi ngay.
Cố Bảo Bảo lo lắng nhìn bóng lưng anh ta, không nhịn được nói: “Anh ta đi liệu được không?”
Dù sao chuyện đó rất nghiêm trọng!
“Không sao!” Anh thân mật bóp má cô. “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Anh xoay sang phía khác, cùng các chú trong bàn uống rượu.
Tuế Tuế sớm đã ý thức điều không đúng, cô ấy đoán sơ sơ ra là chuyện gì nên đứng dậy đến bên cạnh Mục Sơ Hàn.
“Cô Mục!” Cô ấy giữ đầu vai cô ta: “Chúng ta đi xem ai thắng ai thua thôi!”
Đi thì đi, ai sợ ai!
Mục Sơ Hàn đứng dậy, đi theo cô ấy đến bên cạnh Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo.
“Sao vậy?” Thấy bọn họ đi qua, Cố Bảo Bảo cười hỏi, tưởng bọn họ có chuyện
tìm cô thì nghe Tuế Tuế hỏi: “Chị Bảo Bảo, có phải đã xảy ra chuyện gì
không?”
Cô ấy thật tỉ mỉ, chuyện này cũng bị cô ấy nhận ra.
Cố Bảo Bảo cười cảm kích: “Không có gì đâu. Tuế Tuế em đừng lo cho chị, mau đi ăn gì đi.”
Tuế Tuế không đi, cô ấy nhìn Mục Sơ Hàn rồi mới nói: “Có phải nhà Trịnh Tâm Du đã xảy ra chuyện?”
Mục Sơ Hàn nghe thế âm thầm siết chặt tay. Nói thật, tim cô ta đã treo lên
giữa không trung rồi. Khi thấy nét mặt kinh ngạc của Cố Bảo Bảo, trái
tim cô ta đột ngột rơi xuống đất.
Cố Bảo Bảo nói: “Tuế Tuế, sao em biết?” Cô nhất thời kinh hãi.
“Tuế Tuế.” Cố Bảo Bảo thấy khách khứa xem náo nhiệt, vội vàng nói: “Tư Viễn
đã cho người đi giải quyết rồi, chúng ta đừng để tâm đến, tránh ảnh
hưởng đến khách.”
Tuế Tuế gật đầu, không nói thì không nói, nhưng mà cô ấy phải canh chừng kĩ bọn họ!
Cô ấy bước đến nhận khay trong tay phục vụ, bây giờ để cô bưng rượu rót rượu cho họ đi!
Cố Bảo Bảo sửng sốt. “Tuế Tuế, em…”
Không hiểu vì sao cô ấy làm vậy thì cô ấy cười nghịch ngợm: “Như thế chị không cần sợ nữa, có em bên cạnh đây rồi!”
Trong lúc nói thì Mục Tư Viễn đưa cái ly tới ra hiệu rót rượu. Khi anh ngẩng lên đã thấy người rót rượu đổi thành Tuế Tuế!
“Cô tới làm gì?” Anh vừa sợ vừa hiếu kỳ.
Tuế Tuế cười, tin rằng anh thông qua Cố Bảo Bảo đã biết thân phận của cô
ấy, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề: “Mục Tư Viễn, anh mới qua hai cửa
thôi, nếu tôi phát hiện anh không tốt với Bảo Bảo, tôi nhất định sẽ đưa
cô ấy sang Mỹ!”
“Cô dám!” Anh cả giận.
“Nếu anh không làm tốt, xem tôi có dám hay không!” Nói xong cô ấy bĩu môi sang bên cạnh, tỏ ý anh nên cụng ly với các chú đi!
Các chú ở bàn này rất nhiều, mời rượu từng người đã mất nửa giờ.
Mà bàn kế tiếp là các cậu, Mục Tư Viễn lại bắt đầu vòng mời rượu mới.
Khoảng một tiếng sau, người trợ lý quay lại.
Thấy dáng vẻ vội vã của anh ta, Cố Bảo Bảo cũng biết là sự việc không ổn!
Quả nhiên, cô nghe người trợ lý nói với anh: “Mục tổng, chúng tôi đứng ra
căn bản vô dụng…” Còn chưa nói xong thì điện thoại Mục Tư Viễn vang
lên.
Anh lấy ra xem, cả Cố Bảo Bảo và Tuế Tuế đều nhìn thấy tên người gọi tới — Trịnh Tâm Du –!
“Mục tổng.” Người trợ lý nói: “Ông Trịnh đã bị đưa đi rồi! Bà Trịnh là kế
toán viên cao cấp của công ty nên cũng không thoát khỏi liên quan!”
Cố Bảo Bảo nghe xong vội đẩy anh: “Anh Tư Viễn, anh mau nghe đi!”
Phải nghe thì mới biết sự việc như thế nào!
Mục Tư Viễn gật đầu, nói một tiếng với các cậu rồi cầm điện thoại ra lối đi vào phòng tiệc.
“Sao chị lại bảo anh ta nhận điện thoại của Trịnh Tâm Du?” Tuế Tuế lo lắng, kéo cô đi theo.
Trường hợp như vậy Cố Bảo Bảo không thể giãy dụa, đành phải đi cùng cô ấy.
Vừa ra đến lối đi thì nghe được tiếng của anh: “Tâm Du, em đừng vội, anh sẽ nghĩ cách!”
“Em đừng lo, đây không phải chuyện lớn gì cả, có thể giải quyết mà!”
“Anh giờ không thể đến được, anh… Anh xem có được không đã!”
Tuế Tuế không nghe nổi nữa, xông ra lớn tiếng nói: “Mục Tư Viễn, hôm nay là ngày gì hả? Anh có thể bỏ đi được sao?”
Cô ấy đoạt lấy điện thoại của anh ném thẳng vào góc tường.
Như vậy mặc dù có chút quá đáng nhưng đó là cách tốt nhất!
“Cô…?”
Mục Tư Viễn ngẩn ra, cho tới giờ chưa từng có ai dám ném điện thoại của anh.
Tuế Tuế không sợ, trừng mắt lên nói: “Anh đang chơi trò gì thế hả, cô ta là gì của anh, có cần anh quan tâm đến vậy không?”
“Cô…!” Mục Tư Viễn trong lúc tức giận, định giơ tay lên tát cô ấy.
“Anh đánh đi, anh dám!” Tuế Tuế giơ mặt ra.
Thấy thế, Cố Bảo Bảo vội nắm lấy tay anh: “Hai người đừng ầm ĩ nữa!”
Đây là chuyện gì thế hả!