Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 227: Nữ nhân lớn tuổi, hết sức dễ dàng... Thời mãn kinh! 6


Đọc truyện Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng! – Chương 227: Nữ nhân lớn tuổi, hết sức dễ dàng… Thời mãn kinh! 6

Thời gian qua, thái độ của Trác Nhất Phong đối với Vinh Ninh đều không phải là rất tốt, mỗi lần chứng kiến Vinh Ninh ở trước mặt Trác Nhất Phong ăn quả đắng, trong lòng của cô cũng không vui. Cô níu hai hàng lông mày nhìn Vinh Ninh, một bộ dạng phức tạp, gắt gao nhíu lại lông mày…………

Vinh Ninh vuốt lên nếp nhăn trên lông mày của cô, “Bất kể như thế nào, em đều sẽ không rời anh đi phải hay không?”

An Bảo Bối gật đầu liên tục, làm sao sẽ… thời gian 8 năn qua đều không đủ lấy quên một người, kế tiếp thời gian lại dài như thế nào còn sẽ quên… Rời đi? Tại sao phải? Cô không nghĩ đợi đến lúc sắp chết sẽ hối hận!


“Vậy là được rồi!” Vinh Ninh đột nhiên cười vui vẻ, ôm eo của cô, nhẹ nhàng bế cô lên, An Bảo Bối bị cử động của anh, sợ hết hồn, kinh hô, “Làm gì?”

“Vì ăn mừng a…” Đem cô thả lại tại chỗ, tiếp tục ma sát cổ của cô, nhẹ nhàng nói, “Anh a, chỉ cần có cái gật đầu liên tục kia vừa rồi của em như vậy đủ rồi. Đúng. Có lúc, lòng tự trọng của một người là rất quan trọng, nhưng mà ở thời điểm đối mặt với người yêu cái loại lòng tự trọng đó cũng liền không tính là cái gì, cho nên, trong thế giới của anh, chỉ cần có sự tồn tại của em, tình yêu của em, em mãi mãi không rời đi, những chuyện khác, coi như là lên núi, xuống biển lửa, anh cũng sẽ không sợ…”

“Vinh Ninh…” Ánh mắt của anh vô cùng ôn nhu lại kiên định, lời của anh, tuyệt không giống như là giả dối.


“Như vậy như vậy đủ rồi, vốn thời điểm đối mặt với chú Trác, ông ấy cường hãn với chuyện tình cảm của con gái yêu ngay cả bản thân anh cũng bị sợ hết hồn bởi ông, có lúc cũng sẽ nghĩ, như vậy thực không quan hệ sao? Nhưng khi lúc anh nghe được từ trong miệng của em nói như vậy. Anh cũng sẽ không quá mức khổ sở, cũng không còn muốn nghĩ đến những chuyện tiêu cực kia. Có em ở đây, anh chính là cái gì cũng đều không sợ hãi. Em yên tâm, anh sẽ không để cho em và Trác thúc thúc khó xử. Anh liền đem hết khả năng làm cho ông ấy tiếp nhận anh, yêu thích anh, để cho anh từ bỏ cái gì đó, cho dù cầm súng chỉa vào người của anh, hướng anh nổ súng, anh cũng sẽ không lui về phía sau co rúm người lại, nha, hiện tại anh cũng không sợ, em còn lo lắng sao?”

Anh bộ dáng chắc chắc lại nắm chắc phần thắng trong tay như vậy, An Bảo Bối nhìn cảm thấy trong lòng có loại ấm áp ngăn không được, “Có anh ở đây, em liền không lo lắng.”

“Mặc dù anh là không sợ hãi, nhưng mà, vì an ủi anh, còn có cho anh thêm can đảm, không biết, lão bà thân ái nhất của anh có thể hay không đáp ứng ta một sự việc a?” Vinh Ninh kéo tay của An Bảo Bối, liền đối với cô xưng hô đều cải biến, An Bảo Bối thẹn thùng đỏ mặt, lắp bắp nói, “Ai nói muốn gả cho anh! Lại ai nói em là lão bà của anh?”

“Ôi chao?” Vinh Ninh bĩu môi, đáng thương, “Vậy cũng không được, Cục Cưng cũng đã sinh, em còn đáp ứng cùng anh cùng nhau qua cả đời, nếu em không làm lão bà của anh, hiện tại anh liền nhảy vào trong hồ em tin hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.