Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 224: Nữ nhân lớn tuổi, hết sức dễ dàng... Thời mãn kinh! 3


Đọc truyện Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng! – Chương 224: Nữ nhân lớn tuổi, hết sức dễ dàng… Thời mãn kinh! 3

Vinh Ninh thu hồi bộ dáng cợt nhả vừa rồi, An Bảo Bối thất thần nhìn qua anh, rất ít nhìn thấy bộ dạng rất là nghiêm túc của anh. Trên khuôn mặt tuấn tú thế nhưng không có nửa điểm nụ cười cùng rung động, cô có chút lo lắng vươn tay, vuốt lên khuôn mặt của anh giữa hai lông mày nhăn lại.

Mặc nhiên, Vinh Ninh nắm tay của cô, An Bảo Bối không có lựa chọn hỏi anh vì cái gì, chỉ là nhàn nhạt, lẳng lặng trầm mặc không nói. Vinh Ninh trầm mặc một lát, kéo tay của cô, ở ngón tay áp út của cô hôn một cái, tim của An Bảo Bối đột nhiên sợ hãi giật mình, trong nháy mắt cô lại nghe thấy anh dùng thanh âm trầm thấp nói với cô, “Thực xin lỗi.”

“…” An Bảo Bối không biết đến cùng nên trả lời như thế nào lời của anh, rất muốn nói, thôi, đều đã nói rõ, còn nói ba chữ kia có ích lợi gì? Nhưng câu nói đơn giản như vậy, nhưng mà cô vẫn như cũ không cách nào ở trước mặt của Vinh Ninh nói ra, không phải là hận, không phải là oan, chẳng qua là cảm thấy…

“Anh nói xin lỗi.” Không có nghe được lời của cô, Vinh Ninh lại lặp lại một câu, giọng nói hơi khàn, hốc mắt cũng dịu dàng lên, giống như chỉ trong chốc lát sẽ ở trước mặt của cô rơi lệ.

“…” Đáp lại Vinh Ninh vẫn là An Bảo Bối trầm mặc, cùng với cổ họng kia trận khổ sở, Vinh Ninh khóe miệng khẽ nhếch lên, vẫn luôn ở trước mặt cô lẩm bẩm ba chữ, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”


Không biết nói bao nhiêu lần, An Bảo Bối đã không nhớ nổi, có thể từ trong miệng của Vinh Ninh nghe được 3 chữ phổ biến nhất kia, đối với cô mà nói, đã coi là lời xin lỗi đáng giá nhất trên thế giới.

Theo cô biết, mặc dù ba chữ thực xin lỗi đơn giản như vậy, nhưng mà Vinh Ninh còn chưa có từng nói qua đối người nào.

Ngay cả ngày đó, lúc cùng Trác Nhất Phong giằng co, anh cũng không có nói qua, những giọt nước mắt từ trong hốc mắt mình rốt cục chói mắt mà ra, không biết rõ là vì cái gì, chỉ là thời điểm chứng kiến Vinh Ninh gương mặt đó, nghĩ đến thời điểm anh ở trước mặt của mình một tiếng một tiếng nói thực xin lỗi, cô liền không nhịn được những giọt nước mắt của mình chảy ra.

Vinh Ninh giơ tay lên, dùng khớp xương ngón tay rõ ràng, lau khóe mắt cô, nói giễu giễu, “Khóc cái gì, còn có ba chữ, anh còn chưa nói đâu.”


An Bảo Bối khóc thút thít một tiếng, ngẩng đầu lên giống như một bộ dạng rất quái dị nhìn anh, giống như đang hỏi, thật không? Còn có ba chữ gì.

Vinh Ninh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn khóe mắt cô, anh dùng giọng điệu cực kỳ khàn khàn nói với cô, “Thực xin lỗi, anh yêu em.”

Đồ ngốc, cô vừa rồi chỉ là cảm thấy, Vinh Ninh đã thấy được có lỗi với cô như vậy mà nói, liền mời lấy cảm kích như vậy. Để đáp lại tình yêu của cô, nghĩ đến bù đắp tình yêu 8 năm qua kia. Đây đối với cô mà nói, Vinh Ninh nói với cô một vạn câu thực xin lỗi, đều phải hữu hiệu vô cùng.

Ba chữ anh yêu em này, thật nhiều năm cũng không có nghe nói từ trong miệng của Vinh Ninh, An Bảo Bối lộ ra nụ cười hạnh phúc. Cảm giác mình giống như là đang nằm mơ, cô lại bắt đầu giống như là một Ô Quy muốn đem đầu giấu vào trong mai rùa chính mình. Cô hy vọng đây hết thảy đều là thật, mà không phải trong mơ.

Vinh Ninh dần dần cúi đầu, đụng vào cánh môi của cô, “Anh muốn chúng ta ở chung một chỗ,.”

Lập tức đó chính là những nụ hôn ấm áp và chân thật, anh đang dùng hành động thực tế của anh nói cho cô biết, đây không phải là đang nằm mơ, toàn bộ mọi thứ này đều là chân thật, không cần lo lắng mất đi, bởi vì anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô, sẽ không rời không bỏ nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.