Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 242: Đôi mắt của cô


Đọc truyện Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa – Chương 242: Đôi mắt của cô

Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Văn Vi bỗng thấy lo sợ, tuy chuyện xảy ra đêm đó Tư Kình Vũ không biết nhưng khi đối mặt với hắn, cô bỗng thấy bất an. Cô cắn răng nói :” Anh muốn biết chuyện đã xảy ra đêm đó sao?”

Tư Kình Vũ cười nói: “Lập Hạ, em nên đi thôi, không phải đang bận chuyện công ti sao?”

Lập Hạ nhìn hắn, hiện tại từng lời hắn nói cô đều nghe, cô gật đầu, lại quay sang nhìn Văn Vi. Ba năm trước hắn đã rất đáng sợ rồi, lúc này lại càng đáng sợ hơn :”Anh, em đi trước!”. Ra đến cửa, lúc quay đầu lại nhìn hắn đang ngồi trên ghế, dáng vẻ lơ đãng, nhìn vào mắt hắn mà rét run.

“Kình Vũ, sao không trả lời em, anh nên biết từng lời em nói đều là sự thật.” Văn Vi nhìn Tư Kình Vũ không có phản ứng, tưởng hắn chột dạ, nên càng thêm to gan. Trong lòng hắn vốn có cô, cô không tin hắn có thể xử lí cô như những người phụ nữ khác. Văn Vi cô đâu dễ bị bắt nạt.

“Văn Vi, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội. Cũng đã nhắc nhở cô rất nhiều lần.” Tư Kình Vũ cười càng đậm hơn, nhưng nụ cười này làm cho người ta rét run. Tay hắn lơ đãng đặt ở thành ghế, hắn nhìn kĩ người đàn bà này. Không hiểu tại sao trước đây hắn sống chết cho rằng cô ta là người phụ nữ cả đời hắn muốn ở bên, Tư Kình Vũ cũng hiểu rõ, hắn không yêu Văn Vi, thứ hắn nhìn trúng là sự bao dung của cô, tài trí và biết hiểu lòng người. Là hình tượng của mẹ hắn trước kia. Sau này bà ấy thay đổi, hắn gặp Văn Vi. Hắn cứ nghĩ cô khác những người đàn bà khác, khi đó hắn quá ngu ngốc! “Văn Vi, trước kia chúng ta đã từng có tình cảm , cô cũng từng là người phụ nữ của tôi.”

“Anh có sao?” Văn Vi cười lạnh :”Tư Kình Vũ, không phải ra vẻ cao thượng như thế, là ai, khi tôi gặp khó khăn, đau khổ nhất thì bỏ rơi tôi. Anh chỉ nói một câu, anh không muốn rời bỏ Nhan Nghiên, anh muốn ở bên cô ta, sau đó vứt bỏ bảy năm tình cảm giữa chúng ta. Là anh, Tư Kình Vũ, anh đúng là lòng dạ ác độc.”

“Vì thế nên cô muốn hãm hại cả nhà tôi, để gia đình tôi tan nát.” Tư Kình Vũ hỏi lại :”Văn Vi, chuyện những người khác gây ra, tôi có thể hiểu được. Mẹ tôi trước đây làm không ít chuyện xấu , cho nên Nhan Nghiên, Vệ Tề Hàn, hay Diêm Ưng Dương, bọn họ muốn báo thù, tôi cũng sẽ gánh chịu. Bởi vì đó là lỗi của Tư gia, cho nên ba năm trước Tư gia cửa nát nhà tan, chính bản thân tôi cũng phải chấp nhận báo ứng. Nhưng sao lại là cô, cho dù tôi có lỗi với cô, cô cũng không nên lấy người nhà tôi ra để đòi công bằng.”


“Tôi không hiểu anh nói gì?” nghe Tư Kình Vũ nói, Văn Vi hoảng hốt. Không tự chủ được mà lùi về sau vài bước.

“Cô không biết tôi đang nói gì sao?” Kình Vũ quan sát cử chỉ của cô ta: “Văn Vi, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối không.”

” Trong bụng tôi có con của anh!” Văn Vi sờ lên bụng mình, nhìn hắn nói :”Thứ này anh không thể phủ nhận được, tôi đã mang thai, nếu không tin anh có thể cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra.”

“Tôi không nghi ngờ cô mang thai thật hay giả.” Tư Kình Vũ bâng quơ, đôi mắt lạnh lẽo :”Tôi không nghi ngờ, nhưng có chuyện này tôi muốn cho cô biết, từ lâu tôi đã nhớ lại mọi thứ rồi, thậm chí còn khôi phục trước khi đi bơi lần trước. Văn Vi, cô nói xem, cô và Lập Hạ diễn tuồng, tôi không nhìn ra được sao? Cô ở bên tôi cũng đã bao năm, cô cho rằng mấy ly rượu kia có thể đánh gục tôi sao?”

Văn Vi tái mặt, toàn thân run rẩy :”Không, đêm đó người cùng tôi vào phòng chính là anh, anh còn nói với tôi rất nhiều điều. Tư Kình Vũ, giọng nói của anh dù hoá thành tro tôi cũng nhận ra, người hôm đó là anh, sao anh lại không dám nhận.”

“Đêm hôm đó quả thực tôi có ở trong phòng, nhưng còn có thêm một người nữa. Nhớ đêm đó tại sao không có ánh đèn không? Cô có cảm thấy câu lạc bộ cao cấp đó không có nổi một ngọn đèn để bất tiện chuyện của khách sao? Đêm hôm đó còn có một người khác, khi đó tôi đã nói với cô nhiều lời như thế, quả thực là muốn cho cô một cơ hội. Văn Vi, tôi nghĩ muốn bỏ qua cho cô, dù tôi nghi ngờ những chuyện cô gây ra trước kia, nhưng tôi vẫn muốn cho cô một cơ hội.”

“Tôi không tin!” Văn Vi ôm chặt mình, nếu như đêm hôm đó không phải là Tư Kình Vũ, thì bất cứ ai cô cũng không thể chấp nhận được. Cô muốn Tư Kình Vũ: “Tôi không tin, Kình Vũ, anh lừa tôi. Anh không muốn thừa nhận đứa con trong bụng tôi. Cho nên tự bịa đặt những lời đó lừa tôi.”

“Cô không có khả năng lên giường cùng tôi, Văn Vi.” Tư Kình Vũ lạnh nhạt nói :”Nếu như hôm đó là tôi, cô cũng không có khả năng lên giường với tôi. Nhớ không? Chúng ta đã từng bên nhau sáu năm, nếu tôi muốn chạm vào cô, thân thể cô lập tức cứng ngắc lại. Nhưng cô có thể lên giường cùng Diêm Ưng Dương, cũng có thể lên giường cùng những người khác. Nhưng ngoại trừ tôi.”


Văn Vi đau lòng, cô cứ nghĩ cô đã đạt được thứ cô muốn, hoá ra chỉ là lừa gạt. Cô không thể tin nổi. Cô đặt cược lớn như vậy, nhưng lại thua trắng tay: “Kình Vũ, anh càng ngày càng lợi hại, vì trốn tránh trách nhiệm, lại không tiếc làm tổn thương tôi.”

“Người hôm đó lên giường với cô là tôi.” Một người đàn ông đột nhiên đẩy cửa đi vào. Người này là chủ câu lạc bộ Cố Xa Thần. Cố Xa Thần mở câu lạc bộ sa hoa này, đã kết bạn với không ít người trong giới thượng lưu, đương nhiên cũng rất thích đùa người. Đêm đó Tư Kình Vũ muốn tìm một người có hình dáng tương tự hắn, Cố Xa Thần không khác hắn lắm, cũng là người phù hợp nhất. Thấy việc hay Cố Xa Thần rất có hứng thú, hắn lớn hơn Tư Kình Vũ vài tuổi, dáng người cũng không tệ, đêm đó hắn ta đã núp ở một góc trong phòng, lúc Tư Kình Vũ đi ra khỏi phòng tắm, người ôm Văn Vi chính là hắn ta. Khi đó Văn Vi đã say nên không nhận biết rõ âm thanh từ đâu.

Sắc mặt Văn Vi trở nên tái nhợt. Đáng sợ, thật quá đáng sợ, cô không muốn thừa nhận chuyện này: “Tôi không tin, người đó là anh, vì sao tôi phải tin!”

Cố Xa Thần vẫn còn nhớ rõ cảm giác đêm ấy, đến nay hắn vẫn không thể quên. Một tay hắn ôm Văn Vi vào lòng, muốn cắn tai cô: “Hiện giờ có cảm thấy quen thuộc không?”

“A!” Văn Vi gào thét, hai tay đẩy Cố Xa Thần ra: “Tôi không tin, Tư Kình Vũ, vì sao lại đối xử với tôi như thế, tại sao lại phải làm vậy, tại sao?”

“Văn Vi, là cô ép tôi.” Cha hắn mất cũng có phần của cô ta, mẹ tự sát trong tù cũng do cô ta nhúng tay vào, bất kể cha mẹ hắn có bao nhiêu lầm lỗi, hắn cũng muốn vì họ mà giải quyết chuyện này. Mà người đứng mũi chịu sào, đương nhiên là Văn Vi: “Nếu như cô ở Úc, cô và Diêm Ưng Dương sẽ được hạnh phúc bên nhau, Tư Kình Vũ tôi cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Nhưng hết lần này tới lần khác cô muốn trở về đây, chính là cô ép tôi.”

“Tư Kình Vũ, anh không cần phải tỏ vẻ cao thượng.” Văn Vi cười lớn, cười đến phát điên, “Dựa vào đâu mà anh lại trách móc tôi, anh biết tôi đã từng trải qua những thứ gì sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”


Tư Kình Vũ không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm cô, bộ dạng hiện tại của Văn Vi tiều tuỵ đi nhiều, trên trán hay khoé mắt đều đã xuất hiện nếp nhăn. Dường như hắn đã quên đi dáng vẻ của Văn Vi ngày trước hắn từng yêu mến.

“Cố Xa Thần!” Bỗng có tiếng nói chua chát của một người phụ nữ khác vang lên, đúng là vợ của Cố Xa Thần, là một phụ nữ có thân phận không nhỏ, nổi danh là Mẫu Dạ Xoa. Mỗi lần Cố Xa Thần dạo chơi bên ngoài bị cô ta bắt gặp đều sẽ xảy ra ẩu đả với cô ta. “Tên xấu xa này, anh lại chơi gái, tôi cho anh chơi, cho anh chơi này.” Tư Kình Vũ và Văn Vi chưa kịp phản ứng, hai người này đã đánh nhau đến hỗn loạn.

Tư Kình Vũ run lên, chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhíu mày, đột nhiên khoé miệng hắn cười nham hiểm: “Cố tiên sinh, tôi có chuyện phải về trước, mọi người có chuyện gì thì từ từ nói.”

“Anh không được đi!” Văn Vi ngăn cản trước mặt hắn, cô bắt lấy tay Tư Kình Vũ: “Không được đi, Kình Vũ, đứa bé là của anh, sao anh có thể bỏ mặc nó. Đêm đó chính là anh, rõ ràng là anh mà.”

“Văn Vi, trong lòng cô đã có đáp án rồi, rõ ràng đêm đó người cô ở bên là Cố Xa Thần.” Nói xong, hắn không chút khách khí gạt tay cô ra khỏi mình: “Nghe đây, đây là lần cuối tôi chơi đùa cùng cô. Nếu có lần sau, tất nhiên sẽ không chỉ đơn giản như lần này đâu.”

Người phụ nữ kia nghe xong, lại càng tức giận, Cố Xa Thần ở bên ngoài chơi gái còn làm cho người ta to bụng. Cô ta xông lên tát Văn Vi, người phụ nữ này đối phó với tiểu tam bên ngoài có rất nhiều thủ đoạn đáng sợ, một cái tát liền tát ngã Văn Vi :”Con đàn bà này, cô dám quyến rũ chồng tôi, xem tôi xử lý cô thế nào.”

Cố Xa Thần nhìn Tư Kình Vũ, sau đó kéo vợ mình, trong miệng lại nịnh nọt cô ta. Cô ta lại trở tay tát hắn ta một cái :”Anh còn dám giúp con đàn bà này, hôm nay tôi phải trừng trị con hồ li tinh này, để xem cô ta có còn dám dụ dỗ đàn ông nữa không.”

Cô ta liền nắm lấy tóc Văn Vi, tát thêm một cái, lại thêm một cái nữa, không chịu dừng lại. Văn Vi cũng không có sức lực mà đánh trả cô ta. Hai người đàn ông đứng cạnh nhìn, đều cảm thấy kinh hãi. Cố Xa Thần Nhìn Tư Kình Vũ một chút phản ứng cũng không, hắn ta đoán đó là thứ Tư Kình Vũ muốn xem, vì vậy cũng không ngăn cản.

“Để tôi xem con hồ li tinh này bộ dạng thế nào?” cô ta kéo tóc Văn Vi, lạnh lùng nhìn Văn Vi nói: “Người có vợ rồi mà cô cũng dám để ý, nhìn kĩ thì cô cũng có chút nhan sắc, ánh mắt này đúng là câu hồn người, tôi cho cô đi quyến rũ đàn ông, tôi cho cô dùng đôi mắt này mà cướp người đàn ông của tôi.” Không ai ngờ, Cô ta rút ra một chiếc lọ, liền xịt, không biết là gì, chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn.

Đôi mắt của Văn Vi lập tức chảy máu, da thịt xung quanh cũng biến dạng, Văn Vi kêu to :”Mắt của tôi, mắt tôi đau quá.”


Tư Kình Vũ không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện này, càng không nghĩ tới Tiêu đại tiểu thư sẽ ra tay tàn độc như vậy. Hắn nhìn Cố Xa Thần, Cố Xa Thần cũng bị doạ cho hoảng hồn.

Tư Kình Vũ giật mình nhìn thấy máu chảy giữa hai chân cô, hắn liền nói: “Cố Tiên sinh, lập tức gọi cấp cứu, cô ta sảy thai.”

Văn Vi cười lớn :”Tư Kình Vũ, anh điên rồi, thật quá độc ác. Cũng tốt , đôi mắt này là anh bắt Nhan Nghiên hiến cho tôi, bây giờ tôi trả lại. Tôi không nợ anh, cũng không thiếu nợ Nhan Nghiên.”

Tư Kình Vũ hoảng hốt. Hắn không ngờ sự tình lại đến nỗi này. Tiêu tiểu thư lui về sau vài bước, chiếc lọ trên tay cô rơi xuống, cô ta biết mình đã gây hoạ rồi.

Bỗng nhiên Tư Kình Vũ quay đầu lại thấy Nhan Nghiên. Sắc mặt Nhan Nghiên tái nhợt, cô thấy Văn Vi đang nằm trên mặt đất, trên mặt toàn là máu, lại điên cuồng cười. Nửa người dưới càng đáng sợ hơn, Văn Vi như tắm trong máu. Nhan Nghiên cũng nghe thấy Văn Vi nói câu kia, cô lui về sau một bước, không dám nhìn Tư Kình Vũ. Hắn độc ác , thật quá độc ác, Văn Vi là người phụ nữ hắn yêu, vậy mà hắn lại ra tay hiểm độc như thế.

Tư Kình Vũ thấy Nhan Nghiên thì rất bất ngờ, là ai gọi cô ấy tới? Hắn lại nhìn Văn Vi, người phụ nữ này từ đầu chắc chắn người cùng cô ta đêm đó là hắn, đứa bé cũng là con hắn. Như vậy Nhan Nghiên hẳn là do cô ta gọi tới. Đột nhiên, một chút thương cảm sót lại của hắn biết mất..

“Nhan Nghiên, cô đến rồi!” Văn Vi bò lên, nụ cười của cô ta rất đáng sợ, tàn nhẫn :”Thế nào? Nhìn thấy bộ dạng này của tôi có phải rất thoả mãn, cô rất hận tôi, hận năm đó Tư Kình Vũ lấy đôi mắt của cô để cứu tôi. Bây giờ tôi trả lại hết cho cô, vốn tôi đã là người mù, tôi vốn đã sống trong bóng đêm.”

Nhan Nghiên không thể cử động , cô không biết phản ứng thế nào, cũng không có cách. Trong ngực đau nhức làm cô không thể thở. Quả thực cô rất hận cô ta, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Văn Vi cô cũng không thể vui vẻ.

“Kình Vũ, anh biết tại sao tôi không chịu ở Úc cùng Diêm Ưng Dương không? Anh có biết hôm đó gặp anh và Nhan Nghiên ở cùng nhau, tôi đã xảy ra chuyện gì không? Đêm đó tôi bị người ta cưỡng bức, lại một lần nữa bị cưỡng bức. Cưỡng bức mà lại có khoái cảm. Hoá ra tôi đúng là người đàn bà đê tiện, tôi không cam lòng, thực sự không phục. Anh mới là người tôi muốn, là người tôi muốn.” Văn Vi khóc, nước mắt hoà lẫn với máu, gương mặt của cô ta càng thêm đáng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.