Đọc truyện Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa – Chương 239: Người phụ nữ độc ác
Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Nhan Nghiên thấy Tư Kình Vũ và Đồng Mạch đi ra, vội vàng tiến lên hỏi hắn: “Kình Vũ, mẹ anh thế nào rồi, không sao chứ?”
Thấy Nhan Nghiên, Tư Kình Vũ một tay ôm lấy cô nói: “Mẹ vẫn ổn, Tiểu Nghiên, chúng ta về đi!”
“Anh, mẹ thật sự không làm sao ư?”, Tư Lập Hạ luôn ngồi ngồi một chỗ, lòng nóng như lửa đốt, “Bây giờ đang bị tình nghi vì tội mưu sát, phải không?”
Tư Kình Vũ nhìn Lập Hạ, không khỏi sinh lòng thương tiếc: “Mẹ không sao hết, không tin em hỏi thư ký Đồng xem. Hạ Hạ, em cũng về nghỉ ngơi đi! Đừng nghĩ linh tinh nữa, hiểu chưa?”
Tư Lập Hạ làm sao không nghĩ miên man cho được, thân nhân của cô ta chỉ có mẹ và anh trai, trong khi đó hiện tại trong lòng anh trai chỉ có Nhan Nghiên, nếu mẹ thật sự xảy ra chuyện gì, cô ta khác gì cô nhi cơ chứ.
Nhan Nghiên nhìn Lập Hạ, dù cô ta luôn gây phiền toái cho cô, nhưng cô cũng phần nào hiểu suy nghĩ của cô ta. Cô kéo Tư Kình Vũ nói: “Tiểu Vũ, hôm nay chúng ta về Tư gia được không? Lát nữa đi đón Tử Hằng rồi trở về Tư gia trước nhé”.
Tư Kình Vũ kinh ngạc vì lời đề nghị của Nhan Nghiên, cô quá lương thiện, đại khái cũng chỉ có Nhan Nghiên cũng có thể đến như vậy! Hắn đang định trả lời thì Lập Hạ đã lên tiếng: “Nhan Nghiên, cô ra vẻ thiện lương làm gì hả? Cô đang thương hại tôi sao?Anh tôi đã là người của cô rồi, anh ấy có phòng lớn, có người hầu kẻ hạ cũng không thèm mà đi theo cô ở căn phòng rách rưới, có phải cô rất đắc ý không? Cô cướp lấy anh trai tôi, chỗ tốt cũng bị cô chiếm mất, hiện giờ lại giả dạng trinh tiết liệt nữ đến cảm thông với tôi, tôi không cần cô thương hại!”
Tư Kình Vũ vốn đang đau lòng vì Lập Hạ cũng bị con bé không biết tốt xấu làm cho tức điên, hắn nói: “Tiểu Nghiên, anh không thèm về nhà ở đâu, về nhà của chúng ta đi. Hạ Hạ đáng ghét, chúng ta đừng quan tâm đến nó nữa”.
Tư Lập Hạ nghe anh mình nói vậy thì tức giận đến phát khóc, vì sao tất cả mọi người đều đứng về phía Nhan Nghiên, cô ta rõ ràng là kẻ thù của cả nhà bọn họ. “Anh, anh nhìn kĩ lại đi, em mới là em gái anh, em gái ruột của anh. Anh có biết không, chúng ta có ngày hôm nay đều là do người phụ nữ này gây ra đấy”.
Hiện môn san. Tư Kình Vũ bị Lập Hạ làm cho giận điên lên, nhưng hắn vẫn nhịn được, kéo tay Nhan Nghiên bỏ đi: “Tiểu Nghiên, chúng ta về nhà thôi!”
Tư Lập Hạ trơ mắt nhìn anh trai mang theo người phụ nữ cô ta hận nhất rời đi, rồi sau đó lại bất lực. Cô ta nhìn lại mình, mẹ thì bị giam bên trong, cô ta lại chẳng có biện pháp giải quyết nào.
“Tư tiểu thư, để tôi đưa cô về!” Tuy Tư đại thiếu nổi giận bỏ đi, nhưng trước đó có liếc hắn một cái. Hắn hiểu cái nhìn đó, bây giờ vị tiểu thư này thuộc trách nhiệm của hắn.
Lập Hạ vốn còn tức giận, nhưng không gặp đúng đối tượng nên chỉ có thể đi cùng Đồng Mạch.
Nhan Nghiên và Tư Kình Vũ lên xe, cô thấy Tư Kình Vũ còn nóng giận liền nói: “Vẫn giận à? Lập Hạ vừa mới trải qua cú sốc lớn, không khống chế được tâm trạng là chuyện bình thường. Anh là anh trai cô ấy, phải bao dung một chút.”
Tư Kình Vũ ôm Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên, em thật tốt, bị Hạ Hạ đối xử như vậy mà cón nói tốt cho con bé. Hạ Hạ xấu tính lắm, anh quyết định tạm thời không để ý đến nó nữa.”
Nhan Nghiên không đáp lại, đối với tình cảnh của hắn và Tư Lập Hạ, nói không chừng hai ngày nữa là sẽ tốt đẹp trở lại thôi. Điều mà cô lo lắng chính là Tống Ngọc San trong nhà giam, cô đẩy hắn, hỏi: “Tiểu Vũ, anh có hỏi mẹ anh tại sao lại giết Mạc Dật Hàm không? Mẹ anh như vậy chắc chắn là không dễ dàng động thủ, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó!”
“Được rồi mà, Tiểu Nghiên, em không cần lo lắng thế đâu!”, Tư Kình Vũ hôn một cái lên trán cô, “Thư lý Đồng nói rằng anh ta đã thu xếp ổn thỏa rồi, mẹ vẫn ổn. Cũng muộn rồi, chúng ta đi đón Tử Hằng tan học đi!”
Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ, dường như hắn thật sự vô tư lự, nhưng cô lại có dự cảm không lành. Chuyện này không đơn giản, Văn Vi và Vệ Tề Hàn xuất hiện, giờ lại xảy ra chuyện thế này, rất khó để cô không nghĩ đến Âu Dạ. Nếu là Âu Dạ thì bây giờ Tư Kình Vũ có thể đối phó được không? Có lẽ cô có thể làm vài chuyện, nhất định không thể để Âu Dạ làm tổn thương Tư Kình Vũ.
Lúc trở về, Nhan Nghiên mở cửa xe đón Tử Hằng vào, sau đó ba người đến siêu thị mua thức ăn về cho Nhan Nghiên làm cơm. Tử Hằng cảm thấy Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên hơi khác thường nên ngoan ngoãn không nói nhiều lời. Tâm trạng Tư Kình Vũ đúng là không tốt lắm, suốt bữa cơm không nói lời nào. Ăn cơm xong, Tử Hằng về phòng sớm làm bài tập rồi đi ngủ.
Tắm xong, Nhan Nghiên về phòng, Tư Kình Vũ đã ngả xuống giường ngủ mất. Nhan Nghiên nằm chết dí bên cạnh hắn, ôm hắn từ phía sau, mặt thì áp lên lưng hắn nói: “Tiểu Vũ, đừng lo lắng, mẹ anh sẽ không sao đâu.”
Tư Kình Vũ nắm chặt lấy tay cô, thở dài một hơi, sau đó xoay người lại ôm ghì cô. Hắn đang lo lắng, mặc dù đã thu xếp với cục cảnh sát và rất có lòng tin với Âu Thư Khiên nhưng vẫn không yên lòng cho lắm, chủ yếu là sự áy náy. Nếu hắn quan tâm tới mẹ hơn thì có lẽ đã không có chuyện đáng tiếc xảy ra.
Một Tư Kình Vũ như vậy khiến Nhan Nghiên càng thêm lo lắng, cô muốn nhìn hắn, có điều hắn lại vùi mặt vào hõm cổ cô. “Tiểu Vũ!”, cô xoa đầu hắn, đau lòng vô cùng, có lẽ lúc này không nên nói thêm gì cả, chỉ cần lẳng lặng ở bên nhau thế này là đủ.
Ngủ đến nửa đêm, Tư Kình Vũ đột nhiên bừng tỉnh, đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhan Nghiên cũng tỉnh theo, nhìn qua đã biết hắn gặp ác mộng. Cô định trấn an hắn, ai ngờ điện thoại đột nhiên vang lên, là của hắn. Hắn có dự cảm xấu, lập tức nhận điện thoại, nghe bên kia nói mấy câu, sắc mặt hắn tái nhợt. Lâu sau hắn mới quay đầu, đờ đẫn nhìn Nhan Nghiên nói: “Mẹ anh, tự sát trong nhà giam rồi!”
Nhan Nghiên kinh hãi, ai có thể ngờ được một người như Tống Ngọc San sẽ tự sát, hơn nữa bà ta tự sát bằng cách nào. Tư Kình Vũ đã bước xuống giường mặc quần áo, Nhan Nghiên cũng vội vàng mặc quần áo. Nhan Nghiên nhìn gương mặt tái nhợt nhưng lại trầm mặc của Tư Kình Vũ, hắn còn không nói lấy một lời. Nhan Nghiên không rõ tình huống cụ thể ở bên đó, cũng không hỏi hắn. Cô chỉ biết nắm chặt tay hắn, coi như là cố gắng giúp hắn bình tĩnh.
Tư Kình Vũ quay đầu, đi đến cửa ra vào thì bảo cô: “Đưa cả Tử Hằng theo nữa! Để thằng bé thấy mặt bà nội lần cuối.”
Nhan Nghiên nghe xong liền sáng tỏ, xem ra tình huống của Tống Ngọc San không phải chuyện đùa. Cô đến phòng Tử Hằng đánh thức cậu, sau đó thay quần áo cho cậu, Tử Hằng vừa mặc quần áo vừa hỏi cô: “Tiểu Nghiên, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bà nội con xảy ra chút chuyện, Hằng Hằng, lát nữa lên xe rồi ngủ tiếp”. Nhan Nghiên cho cậu mặc quần áo tử tế, Tư Kình Vũ đứng chờ ở cửa ra vào. Tử Hằng tỉnh ngủ, một nhà ba người ăn ý không nói thêm gì nữa.
Sau khi bọn họ đến bệnh viện, Tống Ngọc San không chạy chữa kịp đã qua đời. Tống Ngọc San lấy dao lam cắt cổ tay tự sát, vì thân phận đặc thù nên lúc bị bắt bà ta không bị kiểm tra thân thể. Không ai biết từ ba năm trước sau lần bắt cóc đó, trên người bà ta ngoài súng còn có cả lưỡi dao, bình phun khí độc, tất cả đều là những vật nhỏ. Sau bữa cơm tối hôm đó, bà ta cắt đứt cổ tay mình. Cách tự sát của Tống Ngọc San đúng là ngoan độc y như con người bà ta vậy. Bác sĩ nói cho bọn hắn biết, lưỡi dao đã cắt đứt hoàn toàn động mạch trên cổ tay, đây không phải điều đơn giản ai cũng làm được. Tự sát cần phải có dũng khí, tự sát như vậy lại càng cần nhiều dũng khí hơn. Tống Ngọc San hẳn là đã quyết tâm tìm lấy cái chết.
Bọn họ thấy di thể của Tống Ngọc San, biểu cảm bà ta rất thanh thản, bác sĩ nói, từ lúc được đưa vào, vẻ mặt bà đã như vậy. Tư Kình Vũ nhìn mẹ mình, đáng lẽ hắn phải nghĩ đến, lúc gặp nhau, mẹ đã nói với hắn rất nhiều, thật ra chính là đang dặn dò hậu sự, hắn chỉ cần chú ý một chút là có thể đoán được, nếu thế đã có thể ngăn chuyện này lại.
“Tiểu Nghiên, bà nội thực sự mất rồi sao”, Tử Hằng ở trong lòng Nhan Nghiên bất an hỏi, cậu không dám tin, bà nội giống như chỉ đang ngủ, không giống như đã chết! Một người lợi hại như bà nội sao có thể tự sát chứ!
Nhan Nghiên ôm chặt con trai, lo lắng nhìn Tư Kình Vũ đang ngồi cạnh mình, không nói một câu. Mãi đến lúc Lập Hạ và Đồng Mạch chạy đến, hiển nhiên Lập Hạ không thể tiếp nhận được chuyện mẹ mình cứ như vậy ra đi, cô ta khóc vô cùng thương tâm. Tư Kình Vũ nói với Đồng Mạch: “Thư ký Đồng, chuyện hậu sự của mẹ tôi phải phiền anh rồi”.
Đồng Mạch gật đầu, Âu Thư Khiên đến bên cạnh Tư Kình Vũ, hết sức áy náy nói với hắn: “Tư thiếu, thật xin lỗi, là chúng tôi không trông coi cẩn thận nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
“Không liên quan đến các anh”. Ánh mắt Tư Kình Vũ không đặt trên người Âu Thư Khiên mà chỉ nhìn về phía trước, không hề có tiêu cự, hắn thở dài một hơi, “Là mẹ tôi đã quyết tâm ra đi rồi! Bà đã không còn lý do gì để sống trên cõi đời này nữa”. Cả đời bà sống vì Tư Thành Đống, giờ đi theo ông ta cũng là chuyện thường tình.
“Vì sao, vì sao mẹ lại đối xử với con như vậy!”, Tư Lập Hạ gào khóc khàn cả giọng, “Con là con gái mẹ kia mà! Sao mẹ lại rời bỏ con, mẹ, mẹ đi rồi còn biết phải làm sao bây giờ? Sao mẹ có thể đối xử với con như vậy?”
Lúc này, Tư Kình Vũ mới hơi hoàn hồn, nhìn cô ta nói: “Lập Hạ, cuộc sống của em không nên mãi phụ thuộc vào người khác như vậy. Tuổi em cũng không còn nhỏ nữa, cha mẹ đi rồi, em phải lớn lên đi”.
Tư Lập Hạ và Nhan Nghiên đều kinh hãi, vẻ mặt của hắn bây giờ đúng là vẻ mặt của Tư Kình Vũ, đặc biệt là Nhan Nghiên, tay cô chạm lên mu bàn tay lạnh buốt của hắn, muốn xác nhận vừa rồi không phải mình nghe nhầm.
Tư Kình Vũ quay đầu lại nhìn cô, ôm cô vào lòng. Thực ra hắn cũng rất bất an, nhưng chỉ có thể kìm nén lại. Hắn là ai chứ, hắn là Tư Kình Vũ, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm hắn gục ngã. Hắn nói vào tai Nhan Nghiên: “Khuya lắm rồi, em đưa Tử Hằng về trước đi, ngày mai thằng bé còn phải đến trường nữa”.
“Để em ở đây với anh!”, hiện giờ Nhan Nghiên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nỗi đau xót trong đôi mắt hắn quá sâu đậm, sao có có thể nhẫn tâm để hắn lại mà đi đây!
“Tư thiếu, ở đây cứ để người của chúng tôi giải quyết, có chuyện gì sẽ gọi điện thông báo cho anh ngay. Chỉ sợ ngày mai còn lắm việc, các anh về nghỉ ngơi đi!”, Âu Thư Khiên nói với hắn.
Nhan Nghiên cũng muốn khuyên hắn như vậy, suốt từ chiều đến giờ hắn đã chịu đựng đủ rồi. Tư Kình Vũ nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Thư Khiên, anh vất vả rồi!”