Đọc truyện Cục Cưng Hàng Tỷ Và Người Mẹ Hắc Đạo – Chương 17: Trở về Hồ Điệp Cốc
Mike bối rối! Thật lâu giống như xem người ngoài hành tinh kinh ngạc mà
nhìn xem Hoắc Khải Địch “Nếu như Phạm Hiểu hiểu nghĩ cứu cậu, như vậy,
xin hỏi, cô ta tại sao lại chạy trốn? Tại sao! Biết cô ta chạy trốn mang cho cậu tới nguy hiểm trí mạng sao? ! Hoắc Khải Địch , cậu điên rồi!
Cảm giác của cậu là sai lầm, mà tôi đã kiểm tra đo lường cho nên khoa
học vẫn là đáng tin nhất , xin cậu đừng sống đơn phương ở bên trong, là
Lãnh Tiểu Điệp cứu cậu không phải là Phạm Hiểu hiểu! Xin cậu tin tưởng
khoa học!” Mike rống to.
Hoắc Khải Địch đi , khí thế hiên ngang xoải bước rời đi, anh tin chắc cảm giác của mình!
—— tuyến phân cách ——
Thành phố C
Cửa Hắc Ưng đi đến thành phố C, cự ly nơi này với thành phố G rất xa xôi, ngồi máy bay mất mười tiếng.
Hai bảo bảo kể từ khi xuống máy bay liền khóc suốt náo qua không ngừng,
Phạm Hiểu hiểu cùng A Hương hai người thế nào cũng dỗ không được. Món đồ chơi máy bay Con Rối con nít ném đầy đất.
“Mẹ. . . . . . Meo. . . . . . Oa oa. . . . . . Oa oa. . . . . .” Đại Bảo là mở mắt vừa nhìn phòng trẻ hoàn cảnh có cái gì không đúng, lập tức oa oa khóc lớn.
“Mẹ. . . . . . Meo. . . . . . Oa oa. . . . . .” Tiểu Bảo mềm mại ngón
tay út chỉ bên ngoài, ý là muốn đi ra ngoài, không cần ở nơi này.
Trong lòng Phạm Hiểu Hiểu thật ra thì cũng hiểu, hai cái tên Tiểu Gia
Hỏa này chính là muốn trở về thành phố G . Đứa bé mới lớn có bảy tháng , nhưng phương diện trí óc ngôn ngữ lại vượt qua những đứa bé một tuổi.
Hiện tại Đại Bảo cùng Tiểu Bảo chỉ cần không khóc náo, có thể liên tục
nói một câu. Này là một kỳ tích về y học . Hoắc phu nhân lúc ấy cho Phạm Hiểu hiểu ăn cái thuốc bổ đó , xem ra thật đúng là có hiệu quả.
“Bảo bảo, đừng khóc ha, cho các con xem người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới , ” A Hương thật sự không có biện pháp liền lấy ra một quyển
tạp chí kinh tế tài chính —— bìa mặt là Hoắc Khải Địch trong phòng làm
việc.
“Hì hì. . . . . . Ha ha. . . . . . Hoắc — Khải — bar, ” Đại Bảo lập tức đừng khóc, còn nói tên tuổi Hoắc Khải Địch ra ngoài .
“Hoắc — khải — bar — tới — rồi. . . . . . Hì hì. . . . . .” Tiểu Bảo hì hì cười.
Hai đôi tay non nớt cảu hai đứa bé bắt đầu tranh giành quyển tạp chí, A
Hương ở một bên cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Lão đại, Hoắc
Khải Địch không những chỉ là sát thủ thiếu nữ, mà còn là sát thủ trẻ
nít, bảo bảo nhà chúng ta nhìn đến hắn cũng không khóc rống rồi, cho nên tôi mới đem quyển tạp chí tới đây.”
Phạm Hiểu hiểu nhìn hai đứa bé hì hì cười, trầm mặc. Rất rõ ràng, bọn nhỏ rất ưa thích hình ảnh Hoắc Khải Địch.
—— ——
Nửa năm sau
A Hương ở trong sân mang theo hai đứa bé chơi trốn tìm, Đại Bảo cùng Tiểu Bảo đã hơn một tuổi rồi, đặc biệt đáng yêu bướng bỉnh.
A Bưu vội vã từ bên ngoài đi vào đại sảnh, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.
“Lão đại, ngài xem người trên tấm hình này có phải là ngài hay không?” A Bưu lau mồ hôi ở trên trán, đưa cho Phạm Hiểu hiểu một tấm hình.
Ngồi ở trên ghế sa lon sắc mặt Phạm Hiểu Hiểu hoàn toàn trắng bệch, cầm
hình ở trên tay, khẽ run: cô gái ngủ say trên tấm hình này , chính là cô Phạm Hiểu hiểu. Nói chuẩn xác, phải là —— bươm buớm số một !
“Lão đại, ở thành phố G, chỉ cần là cô gái nào có diện mạo xấp xỉ cùng
tấm hình này, thì toàn bộ biến mất, cũng không ai biết đi nơi nào, cảnh
sát liên bang cũng là hoàn toàn không có đầu mối, lão đại, là người tàng hình xuất hiện sao?” A Bưu thở hổn hển không hiểu tình trạng.
“Không phải, là Hồ Điệp Cốc!” Sắc mặt Phạm Hiểu hiểu càng ngày càng trắng bệch.
“Hồ Điệp Cốc? Chuyện gì xảy ra? Lão đại, chẳng lẽ ngài là Hồ Điệp Cốc đi ra ngoài?” A Bưu giờ phút này mới hiểu rõ.
“Đúng, tôi là bươm buớm số một. Đã ba năm rồi tôi không cùng chủ nhân
liên lạc, cho nên, chủ nhân bắt đầu ở trên giang hồ đại khai sát giới.”
“Bởi vì ngài không có giết được người tàng hình? Cho nên chủ nhân muốn giết ngài?”
“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân. . . . . . A Bưu, tôi muốn trở
về Hồ Điệp Cốc gặp chủ nhân, ” Phạm Hiểu hiểu phải trở về, nếu không,
người đeo mặt nạ sẽ tìm được cô. Chờ thời điểm người đeo mặt nạ tìm được cô, thì sẽ muộn.
“Hai bảo bảo đâu? Lão đại, bảo bảo ngài ngàn vạn đừng mang đi Hồ Điệp
Cốc, chỗ đó là nơi cá ăn thịt người a!” A Bưu nghe nói qua Hồ Điệp Cốc.
“Tôi trước tiên là mang bảo bảo trở về thành phố G . . . . . .” Ánh mắt
Phạm Hiểu hiểu giờ phút này đờ đẫn, cô biết, lần này đi, cũng không biết có còn trở về hay không .