Cục Cưng Đến Nhà Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 416: Sao Vợ Của Anh Không Lên Trời Đi


Đọc truyện Cục Cưng Đến Nhà Ba Ơi Mở Cửa Ra FULL – Chương 416: Sao Vợ Của Anh Không Lên Trời Đi


Khóe miệng của Dương Ly giật một cái, quay đầu lại nhìn Đặng Chiến.

Lần này cũng không phải là hung ác mà trừng anh ta, mà tràn đầy ghét bỏ và khinh bỉ, giống như là đang nói: anh lại có đam mê nhìn trộm à?
“Tôi…” Đặng Chiến bị oan mà, mặc dù thật sự là anh ta có ý đó, quả thật là nhìn lén, nhưng mà anh ta tuyệt đối không có đam mê đáng chết đó đâu.
“Tiểu Bảo, sau này con không được đi gần với cái chú kỳ quái này có biết hay không? Con người của anh ta ấy hả, thật ra chỗ này không bình thường nè.” Dương Ly chỉ vào trán, khuyên Kiều Tiểu Bảo.
“Dạ dì Dương, cục cưng biết rồi.” Kiều Tiểu Bảo vội vàng gật đầu.
“Tịch Tranh, sao vợ của anh không lên trời đi.” Đặng Chiến bất lực nâng trán, cảm giác là mình đã bị Dương Ly nói đến nổi không còn một chút tín nhiệm nào.
“Cô ấy vui.” Tịch Tranh vẫn trả lời ba chữ chắc chắn y như cũ, chọc tức Đặng Chiến rối cuộc cũng không tiếp tục ở đây được nữa, trực tiếp đi luôn.
Kiều Tiểu Bảo và Dương Ly đập tay với nhau, biểu thị thắng lợi.
“Dì Dương, cục cưng còn có việc, con đi trước nha.” Kiều Tiểu Bảo ga lăng hôn một cái lên trên mặt của Dương Ly, sau đó cũng rời đi.
“Bye bye con.” Dương Ly phất phất tay với nhóc, cảm thấy càng nhìn càng thích thằng nhóc bánh bao này.
Tịch Tranh ôm cô ấy từ phía sau, nghiêng mặt qua hôn vào gương mặt của cô ấy, nói nhỏ: “Lúc nãy em mới vừa nói trò chơi gì vậy? Anh cũng rất tò mò…”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Dương Ly liền lập tức đỏ lên, nghĩ đến lúc nãy mình nói lừa Kiều Tiểu Bảo liền không nhịn được mà há hốc mồm: “Em, em cũng chỉ là chỉnh sửa một chút mà thôi, cũng không thể trực tiếp nói cho Tiểu Bảo biết mà.”
Nếu như mà cô nói những lời có ý gì đó với Kiều Tiểu Bảo, chỉ sợ là ngày hôm sau Kiều Minh Anh sẽ chắc chắn cầm dao truy sát cô mấy con phố.


Mặc dù là bây giờ trong bụng của Kiều Minh Anh vẫn còn có một bánh bao, nhưng mà phụ nữ mà, dù sao cũng không thể xem thường được.
“Hừ hừ.” Tịch Tranh hừ nhẹ một tiếng, có chút xúc động mà nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai của cô ấy, trêu đến nỗi toàn thân cô ấy run lên: “Em nói xem, lúc nào thì chúng ta sẽ có một đứa con dễ thương giống như Tiểu Bảo vậy?”
Dễ thương giống như Tiểu Bảo vậy, con của bọn họ?
Dương Ly hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, sao còn có bộ dạng như nữ hán tử lúc nãy vừa mới đối xử thô bạo với Đặng Chiến, giờ tràn đầy dáng vẻ của cô gái nhỏ.
Tay của Tịch Tranh lần mò tìm được phần bụng của Dương Ly, nhẹ nhàng cọ xát vài lần ở trên đó, nói: “Không chừng ở đây đã có rồi.”
Dương Ly xấu hổ: “Chuyện này chỉ cần anh nói có là có được hay sao, tuyệt đối không có.”
“Tại sao chứ?” Tịch Tranh nheo đôi mắt lại, nguy hiểm nhìn cô ấy.
“Thân thể này là của chính em, em lại không biết là có hay không à? Hơn nữa, sinh con rất đau…” Câu nói sau cùng là Dương Ly nhỏ giọng nói thầm ra.
Cô đã từng hỏi Kiều Minh Anh lúc trước sinh Kiều Tiểu Bảo có cảm giác gì, nghe Kiều Minh Anh hình dung mà cô ấy cũng cảm thấy đau đớn, chứ đừng nói chi là tự thân mình trải nghiệm.
Tịch Tranh khẽ cười một tiếng: “Đồ ngốc.”
Ánh mắt lại dính trên phần bụng của Dương Ly, nhìn từ trên cao xuống: “Nói không chừng nơi này thật sự có rồi đó nhỉ.”

Lê Hiếu Nhật ôm Kiều Minh Anh đi tới lầu ba, từ lúc ban đầu anh đã bắt đầu sắp xếp phòng tân hôn chân chính của bọn họ.

Kiều Minh Anh nhìn thấy không phải là lầu hai mà là đi lên lầu ba, hơi nghi ngờ một chút, hỏi anh: “Muốn đi đâu vậy anh?”
“Phòng tân hôn.” Lê Hiếu Nhật mỉm cười trả lời cô, bước chân vững vàng đi về phía trước.
Kế bên phòng tân hôn của bọn họ chính là một cái phòng khác của Kiều Tiểu Bảo, chỉ có điều hôm nay bọn họ là đôi vợ chồng đã kết hôn, vì để không bị Tiểu Bảo quấy rầy, cho nên Lê Hiếu Nhật còn chưa nói cho nhóc biết.
Vì ngày hôm nay, Lê Hiếu Nhật có thể nói là hết sức nhọc lòng, ngay cả con trai của mình cũng được tính là một trong những số người mà mình cần phải đề phòng.
Nếu như để cho Kiều Tiểu Bảo biết được, còn không phải sẽ chọc tức gương mặt đẹp trai kia, la lớn hối hận? Lúc nãy nhóc còn đỡ cho bọn họ nhiều người có ý đồ náo động phòng như vậy.
Nghe Lê Hiếu Nhật nói như vậy, Kiều Minh Anh cũng không tiếp tục hỏi nữa, chuyên tâm tin tưởng anh, ôm cổ anh, cọ xát.
Bước chân của người đàn ông dừng lại một chút, trong mắt xuất hiện một tia ham muốn.
Anh không thể chịu đựng được cô trêu chọc như thế này.
Anh ôm cô đi thẳng tới cuối hành lang, trên người truyền đến cảm xúc da thịt non mềm của cô, càng ngày càng rõ ràng.
Hôm nay Kiều Minh Anh đã thay rất nhiều bộ quần áo, cuối cùng là chiếc váy trễ vai đuôi cá chữ v màu xanh đậm, phác họa đường nét trên cơ thể của cô xinh đẹp cực kì.
Hầu kết của Lê Hiếu Nhật nhấp nhô lên xuống, mới đẩy ra cánh cửa của căn phòng ở phía cuối cùng ra, đi vào.
Tất cả căn phòng này đều được trang trí dựa theo sở thích của Kiều Minh Anh, giường tròn, màn lụa, đèn ngôi sao khảm trên trần nhà, thậm chí dưới sàn nhà còn được lót một lớp thảm len màu trắng, trông ấm áp và mềm mại.
Thiết kế của phòng tân hôn này còn đẹp hơn so với phòng ngủ trước đó, càng có hương vị một chút, vừa nhìn thì Kiều Minh Anh liền cảm thấy yêu thích nơi này.

“Nơi này là do anh đã trang trí hả? Anh làm chuyện này từ lúc nào vậy, sao em lại không biết.” Kiều Minh Anh nhịn không được mà cởi giày ra, đôi chân trần bước lên mặt thảm mềm mại, cảm giác truyền đến rất thoải mái.
“Những thứ này đã được chuẩn bị xong từ khi em chưa tới nơi này, đương nhiên là em không biết được rồi.” Trong đôi mắt của Lê Hiếu Nhật tràn đầy cưng chiều mà nhìn cô chạy loạn, lại lo lắng cô sẽ không cẩn thận bị té.

Chính là bởi vì như thế, cho nên anh mới có thể kêu người ta nâng độ dày của thảm lên, để tránh cho cô không cẩn thận mà bị vấp ngã.
Với độ dày như thế này, cho dù có bị té ngã cũng sẽ không có cảm giác gì.
“Trước khi em chưa tới nơi này?” Kiều Minh Anh kinh ngạc ngừng bước chân.

Trời ơi, vậy chẳng phải là nói thật ra anh đã bắt đầu tính toán chuyện ngày hôm nay từ sớm rồi à?
Rốt cuộc là anh suy nghĩ xa bao nhiêu vậy?
Kiều Minh Anh đi đến trước mặt của Lê Hiếu Nhật, ngước cằm lên hỏi anh: “Anh đã sớm chuẩn bị tốt nơi này? Vậy nếu như chúng ta không ở cùng nhau thì sao, không phải là anh sẽ uổng phí hết công sức à?”
Lê Hiếu Nhật khẽ nhíu mày đối với câu “chúng ta không ở bên nhau” của cô, trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: “Sẽ không đâu, anh đã sớm có dự cảm nơi này chính là phòng tân hôn của chúng ta.”
Kiều Minh Anh kiềm chế vui vẻ ở trong lòng, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Phải không vậy.

Quả thật là da mặt dày mà!”
Nói xong cũng chạy ra, sau đó kéo cửa sổ sát đất…
Trong nháy mắt đó liền cảm thấy kinh ngạc, sau khi kinh ngạc thì chính là thích thú.

Ở bên ngoài có đặt một cái xích đu rất xinh đẹp, hơn nữa cái này là lúc đầu ở nhà họ Kiều, mẹ của cô đã tự tay thiết kế, là một món quà thuộc về một mình cô.
Hồi còn nhỏ cô đã thích quanh quẩn bên cạnh mẹ cùng ngồi ở trên ghế xích đu, cô luôn tinh nghịch vui cười, mẹ lại mỉm cười rất dịu dàng.
Đó chính là ký ức tốt đẹp nhất của cô!
Kiều Minh Anh sờ vào hoa tươi xinh đẹp ở phía trên, cái mũi ê ẩm.
Lê Hiếu Nhật bất đắc dĩ mỉm cười, tay nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi của cô: “Đồ ngốc này, anh làm ra thế này cũng không phải là để cho em đau lòng.”
Kiều Minh Anh hít mũi một cái, sau đó nhào vào trong người của Lê Hiếu Nhật, nặng nề hít hương thơm cơ thể nhàn nhạt từ trên người của anh, cảm thấy có cảm giác an toàn: “Hiếu Nhật, em cảm ơn anh.”
“Quan hệ của chúng ta mà còn cần nói cảm ơn à?” Lê Hiếu Nhật nắm lấy tay cô lên nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, giọng nói dịu dàng mà lưu luyến, mang theo từng tia từng tia mê hoặc.
“Nhưng mà… em lại không chuẩn bị cái gì cho anh cả.” Kiều Minh Anh xẹp miệng nhỏ lầm bầm một tiếng, thậm chí cô còn không biết là hôm nay có hôn lễ.
Trời ơi, có cô dâu nào mà mơ mơ màng màng như cô hay không hả?
Nghĩ đến chuyện này, cô liền đưa tay đánh vào trong lồng ngực của anh, buồn bực
“Em đã chuẩn bị cho anh một món quà tốt nhất.” Lê Hiếu Nhật bắt được bàn tay nhỏ không yên phận của cô, khóe môi khẽ cong lên, hơi thở phun ra ở bên cạnh vành tai của cô, làm cho cô hơi run rẩy.
“Cái, cái gì?” Thân thể của Kiều Minh Anh mềm mại dựa vào lồng ngực của anh, nhịp tim dồn dập, khẽ thở gấp dưới nụ hôn nhẹ nhàng của anh.
Ánh mắt cô lóe lên, hôm nay đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi!
Hừ, người đàn ông này thật là lưu manh!
“Là chính em.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật trầm thấp, hiển nhiên là đã nhịn không được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.