Đọc truyện Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt – Chương 47: Rốt cuộc giống ai?
Doãn Thiên nhìn bộ dạng đáng thương của Long Tịch Bảo một chút, lại nhìn ngón trỏ đeo băng, không tự chủ được bắt đầu đau lòng, rất đau, đáng chết, về sau không bao giờ cho cô vào phòng bếp nữa. Đưa tay sờ sờ tóc cô, nhẹ nói: “Đừng nói lung tung, còn đau không?”
Long Tịch Bảo chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, có đau hay không thì tự anh cắt tay mình đi rồi biết.
“Đau, đau chết mất, làm sao bây giờ? hôm nay em không thể nấu cơm cho anh ăn rồi.” Nói xong còn nặn ra hai giọt nước mắt, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, muốn có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất.
Doãn Thiên đau lòng lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nói: “Không nấu, không bao giờ nấu nữa, về sau không cho em vào bếp, đừng khóc, ngoan.”
Mặt Long Tịch Bảo làm bộ như đang tự trách: “Nhưng không phải là anh muốn ăn thức ăn em nấu sao? Đều tại em không tốt, không cẩn thận, hại anh không có cơm ăn, thật xin lỗi, anh Thiên.”
Doãn trời ban nhìn khuôn mặt ‘khổ sở’ kia, cười an ủi cô “Không sao, anh nấu cho em ăn cũng được, đừng khóc nữa, ngoan, về sau đừng vào bếp biết không?”
“Vậy em liền nghe lời anh, không vào bếp.” Long Tịch Bảo khéo léo gật đầu một cái, meo meo.
“Ngoan, vậy em ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi nấu cơm, sau đó cùng nhau ăn.” Doãn Thiên thấy cô nín khóc, dịu dàng sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng.
Long Tịch Bảo nhìn đồng hồ, 4 giờ đúng, ăn xong thì cũng phải 6 giờ, có thể kịp lúc trở về Long gia ăn cơm tối, cùng lắm thì ăn ít lại một tí, không sợ, bụng của cô to lắm.
“Dạ, em chờ anh.” Long Tịch Bảo cười ngọt ngào, dáng vẻ nhu thuận khiến tâm tình Doãn Thiên thật tốt, cũng thỏa mãn cảm giác muốn bảo hộ cô. Lại sờ sờ đầu cô cái nữa, mới xoay người đi vào phòng bếp.
Long Tịch Bảo chờ bóng lưng anh vừa biến mất ở trong phòng, lập tức làm mặt quỷ đối với nơi anh vừa biến mất, sau đó thô lỗ chà chà mũi khéo léo, cầm kẹo sữa bò trên bàn đổ vào trong miệng. Nơi nào còn có bộ dạng khổ sở tự trách chứ.
Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên bộ mặt hắc tuyến nhìn cô gái trên màn ảnh, này chính là ‘nhân tài’ bọn họ bồi dưỡng ra được Long Tịch Bác nhìn Long Tịch Hiên, ánh mắt kia rất rõ ràng là đang nói: phúc hắc như vậy, giống em ghê.
Long Tịch Hiên cười khẽ một tiếng, cũng nhìn Long Tịch Bác, ánh mắt cũng rất rõ ràng đang nói: âm hiểm thế này, giống anh ghê.
Long Tịch Bác co quắp khóe miệng nói ra tiếng: “Giảo hoạt như thế, giống em.”
“Tính toán cẩn thận, giống anh.” Long Tịch Hiên cũng nói.
“Thô lỗ thế này, giống…” Long Tịch Bác gấp đến độ nói ra một câu, nói hơn nửa thì dừng lại, giống ai chứ? Bọn họ đều không thô lỗ mà.
Một lúc sau
“Giống Phượng Vũ Mặc!” Sinh đôi ăn ý mười phần, trăm miệng một lời nói.
Mà cùng lúc đó, tại Tokyo phía xa, Phượng Vũ Mặc đang ăn cua biển hắt xì một cái thật to, khiến Long Phi Tịch nhíu chân mày, khạc ra một câu: “Ngày mai chúng ta ở nhà nghỉ ngơi.”
Phượng Vũ Mặc kháng nghị vỗ bàn một cái, la lớn: “Không cần, em không bị cảm mà!”
Long Phi tịch chỉ lạnh lùng nhìn cô, chỉ thấy cô vội vã ưu nhã cầm khăn ăn lau miệng, kéo ra một nụ cười tuyệt mỹ: “Ông xã nói rất đúng, không ra khỏi cửa cũng không sao, đừng nóng giận mà, Mặc nhi bóp vai, bóp chân cho chồng nè.”
……………
Khi Long Tịch Bảo ăn được món Doãn Thiên nấu thì đã là năm giờ rồi, mắt cô sáng choang nhìn chằm chằm ăn tôm chiên, chua cay cá, thịt xào cải trắng, thịt kho, sườn xào chua ngọt, thịt dê nướng, còn có thịt bò xé nhỏ cùng cơm rang trứng trên bàn, đem tất cả hình dạng của con sói đói phát huy vô cùng tinh tế, hoàn toàn xứng đáng.
Doãn Thiên khẽ cười, nhìn hình dáng tham lam đáng yêu của Long Tịch Bảo, đưa cho cô chén và đũa: “Này sói đói, chúng ta ăn cơm thôi.”
Long Tịch Bảo đoạt lấy công cụ ăn cơm, không chút khách khí bắt đầu tiến công: “ăn ngon….ăn ngon, món cá này ngon, hô hô, tôm chiên thật thơm, ngoàm ngoàm, độ lửa nướng thịt vừa đúng, ngoàm ngoàm, cơm rang trứng không tồi.”
Doãn Thiên buồn cười nhìn tướng ăn ‘đẹp’ kia: “Chậm một chút, cẩn thận nghẹn.”
Long Tịch Bảo vứt luôn đôi đũa, trực tiếp sử dụng tay nắm lấy thịt dê, “Yên tâm, cổ họng em to bằng miệng chén, khó nghẹn lắm.”
Doãn Thiên khẽ cười nhìn cô ăn cơm, thấy anh quên ăn cơm, Long Tịch Bảo nhắc nhở “anh Thiên, sao anh không ăn? Không ăn thì bỏ đồ ăn vô bì cho em đi!”
Doãn Thiên mắt trợn trắng, đã ăn còn muốn mang về, thật chỉ có mình cô mới thế, ngay sau đó nhẹ giọng nói: “Em mơ đi.”
Đúa gì thế, đồ thuộc về anh, cho dù là cơm thừa canh cặn cũng không được mang vào Long gia một bước.
“Vậy anh cũng nhanh ăn đi.” Long Tịch Bảo thúc giục.
“Ừ.” Doãn Thiên khẽ cười nói, gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, từ từ nhai.
Bữa cơm này, chấm hết trong hình ảnh ăn cơm của một người ưu nhã cùng một người thô lỗ.