Đọc truyện Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt – Chương 164: Dừng ở đây, không cho phép xen vào nữa!
“Anh Triệt, anh dọa Liễm Liễm sợ rồi, buông cô ấy ra được không?” Long Tịch Bảo nuốt nước miếng một cái, thử dò xét hỏi.
“Cô ấy ở lại, mọi người về đi.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn về phía Long Tịch Bảo, bên trong đôi mắt màu tím là sự kiên trì không cho cự tuyệt.
“Chuyện này… Cô ấy là vợ của người ta…” Long Tịch Bảo giả vờ khó xử nói.
“Em lặp lại lần nữa? Cái gì gọi là cô ấy là vợ của người ta?” Hắc Viêm Triệt giận quá hóa cười nhìn Long Tịch Bảo.
Long Tịch Bảo theo bản năng lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói : “Cho dù chưa phải bà xã, thì cũng là cục cưng của người ta, người yêu người ta ở chung, anh như vậy, em rất khó khăn ăn nói với bạn của em a.” Ai bảo anh ra vẻ, bà đây chọc anh tức chết.
Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, nhìn về phía cô gái nhỏ hốc mắt ửng đỏ trong tay, lạnh lùng nói : “Nhanh như vậy đã tìm đến nơi chốn mới rồi?”
Tịch Liễm Diễm khóe mắt ngấn lệ nhìn anh, “Tôi không biết anh đang nói gì, anh buông tọi ra, tôi muốn về nhà.”
Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, khóe miệng đều là sát ý tàn nhẫn: “Về nhà? Đâu là nhà của em?”
“Cô ấy sắp khóc kìa, anh buông cô ấy ra đi, cô gái đáng yêu như vậy thật đáng thương a, con của người ta còn đang đợi ở nhà đó !” Long Tịch Bảo làm bộ lo lắng nói.
Một câu nói, giống như sấm sét đánh xuống, đánh vào trên người Hắc Viêm Triệt, đứa bé của cô ấy… Cô ấy cư nhiên có con với người khác… Con…
Long Tịch Bảo nhìn nét mặt của người nào đó, lại không dám khiêu chiến cực hạn của anh ta, “Đúng vậy, hơn một tuổi, đẹp trai vô cùng, mắt tím tóc bạch kim, là một bé trai.”
Hắc Viêm Triệt hoàn toàn cứng ngắc, không dám tin nhìn cô gái sợ hãi trước mắt, nhất thời từ địa ngục bay lên Thiên đường, nhưng tiếp theo chính là lửa giận to lơn… mắt tím tóc bạch kim, là con của anh… là đứa con của anh… hơn một tuổi… Nói như vậy, năm đó lúc cô bỏ đi, đã mang thai đứa con của anh… Cô lại dám đối với anh như vậy… lại dám mang theo con của anh ở cùng một chỗ với gã đàn ông khác…
“Bảo Bảo, hu hu… tớ muốn về nhà, hu hu….” Tịch Liễm Diễm rốt cuộc không nhịn được sợ hãi trong lòng, khóc thành tiếng.
“Liễm Liễm, đừng khóc a, tớ…” Long Tịch Bảo dịu dàng an ủi cô gái nhỏ đang khóc thút thít, lời còn chưa nói hết, chỉ nhìn thấy người nào đó cơ hồ di chuyển trong nháy mắt… mang theo người biến mất trước mắt cô… để cho nàng có phần không kịp phản ứng.
Long Tịch Hiên đi tới bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, lại nhìn theo hướng phòng nghỉ phía trong, có chút lương tâm trỗi dậy meo meo nói: “Cổn Cổn sẽ không có chuyện gì chứ, anh xem bộ dáng hung dữ của Hắc ác ma kìa.”
“Bây giờ lương tâm mới trỗi dậy, có phải là quá muộn rồi không?” Thanh âm nhạo báng của Long Tịch Bác từ phía sau truyền đến.
Long Tịch Bảo tức giận quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Ai cần anh lo, không trải qua mưa gió sao thấy được cầu vồng, đây là khảo nghiệm cho tình yêu của họ a.”
Long Tịch Bác liếc xéo cô một cái, không nói gì, chỉ là vẻ xem thường trong mắt hết sức rõ ràng.
“Anh đây là ánh mắt gì vậy? ! Em…” Long Tịch Bảo xoa xoa hai gò má liền muốn xông lên ‘lý luận’.
“Được rồi, Bảo Bảo, nhanh gọi điện thoại cho Tịch Thành Duệ đi, những chuyện khác chúng ta không thể xen vào nữa.” Long Tịch Hiên ôm lấy eo cô, nhắc nhở.
Long Tịch Bảo nghe vậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
“Alo?” Trong điện thoại di động truyền tới một giọng nam dễ nghe.
“Alo, Thành Duệ sao? Anh mau tới tập đoàn Hắc Viêm đi, Liễm Liễm bị Hắc Viêm Triệt bắt đi rồi.” Long Tịch Bảo ‘sốt ruột’ nói.
Vừa mới dứt lời, liền nghe âm thanh điện thoại cúp máy… Xem ra, anh ta sẽ rất nhanh chạy tới, thở dài, có chút thất thần nhìn điện thoại trong tay, tại sao ông trời luôn thích trêu đùa người ta như vậy… anh Thiên như vậy, Thành Duệ cũng như thế, yêu người không yêu mình, nhất định chính là mãi mãi không kết thúc sao? Thở dài, cô rốt cuộc có làm sai hay không… Có lẽ Cổn Cổn và Thành Duệ ở bên nhau cũng không phải chuyện xấu… Nhưng cô cảm giác, trong vô thức, người Cổn Cổn yêu vẫn là Hắc ác ma…
“Bảo Bảo, chuyện của bọn họ dừng ở đây, không cho phép em lại xen vào nữa, biết không?” Long Tịch Hiên nhìn cô, dịu dàng nói.
“Dạ.” Long Tịch Bảo ngoan ngoãn gật đầu một cái.
“Về nhà thôi.” Long Tịch Bác dắt tay cô, đi về nhà.
—– ta là đường phân cách tuyến đáng yêu —–
Trên tầng cao nhất tập đoàn Doãn thị, Doãn Thiên nhìn sợi dây được bện màu đỏ trên tay mình, không khỏi lộ ra một nụ cười, hai năm rồi, anh lấy thân phận anh trai của cô đến gần cô, bảo vệ cô, nhìn cô càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng giống phụ nữ hơn, nhìn cô hạnh phúc vui vẻ tươi cười, không buồn không lo, ầm ĩ, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng thật sự bọn họ chăm sóc cô rất tốt, vô cùng tốt… Có lẽ cứ tiếp tục như vậy cũng không tồi, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, chỉ cần cô vui vẻ… Kể từ sau khi buông xuống thù hận, anh cảm giác chính mình được giải thoát, bây giờ nghĩ lại một chút, cái gọi là thù hận của anh cũng chỉ là tìm cho mình một chỗ để phát tiết, một lý do để anh tiếp tục sống trong hoàn cảnh kia… Kéo nhẹ khóe miệng, Doãn Thiên lần nữa dời sự chú ý vào trong máy vi tính.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, cầm điện thoại lên, giọng nói lành lạnh của Mông Nguyệt truyền đến: “Tổng giám đốc, ông Doãn Mạnh tới, tôi nói ông ấy phải hẹn trước, nhưng ông ấy nói có chuyện gấp…”