Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 69


Bạn đang đọc Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa – Chương 69


Mấy đời Vân gia đều sống ở Minh Đô, nhưng tổ tiên lại ở Dung quận.
An Lạc hầu sai tôi tớ trong phủ thu dọn mọi thứ, lão muốn rời đi, Chung Hành đã đồng ý tấu chương từ chức lão dâng lên, lúc này lão phải về tổ trạch nghỉ ngơi.
Quay về một năm trước, cho dù có cầm dao đặt trên cổ An Lạc hầu, An Lạc hầu cũng quả quyết không đồng ý từ quan về quê, giờ lão đã không còn tinh thần kia nữa, đến tuổi trung niên, cả người suy yếu không ít.
Hứa Kính cũng không vì duyên cớ này mà thân thiện với An Lạc hầu, lão cười nói: “Hầu gia, Vân công tử đang ở trong vườn cho chim ăn.”
Mùa thu vạn vật sắp héo tàn, cành liễu bên bờ sông đã vàng lá, bên cạnh cây liễu treo hàng trăm lồng chim, đám chim trong lồng đang líu lo ca hát, Vân Trạch cầm thức ăn chim trong tay, lúc thì đút con này, lúc lại đút con kia.
An Lạc hầu liếc mắt nhận ra đứa nhỏ này đã cao hơn một chút, cậu mặc cẩm y màu xanh nhạt hết sức đẹp đẽ quý giá, giữa mày chứa nét điềm đạm, cổ họng lão nghẹn đến hoảng hốt: “Trạch nhi.”
Vân Trạch chậm rãi xoay người lại: “Cha.”
“Cha phải về quê, từ lúc con sinh ra đến giờ vẫn chưa về lần nào.” An Lạc hầu nói, “Không bằng về với cha đi, nơi này không phải là nơi người ở.”
Vân Trạch xa cách nói: “Con tự có tính toán của mình, nếu cha đã chuẩn bị xong hết rồi thì sáng nay lên đường đi, con không tiễn xa được.”
“Anh con nó——” An Lạc hầu chua xót trong lòng, “Cha chỉ có hai đứa các con, trước kia không chăm sóc con, Trạch nhi, con về với cha đi, cha sẽ quan tâm chăm lo cho con, tìm cho con một cô nương tốt.”
“Không cần đâu.” Vân Trạch thản nhiên nói, “Sau này chúng ta đừng nên can thiệp vào chuyện của nhau.”
“Nhưng tình cha con máu mủ ruột rà không thể chém đứt được.” An Lạc hầu nói, “Lần này cha về nên giải thích với liệt tổ liệt tông thế nào đây? Chẳng lẽ một hệ này của Vân gia phải tuyệt hậu? Trạch nhi, cho dù con không suy nghĩ cho cha thì cũng phải suy nghĩ cho tổ tông chứ, Chung Hành hắn là người tốt ư? Giờ con còn trẻ anh tuấn, vạn nhất hai năm nữa hắn chán con, tìm được người đẹp hơn thì con phải làm sao đây? Hiện giờ hắn là Nhiếp chính vương, ngày khác chính là Thiên tử, thân phận hai người chênh lệch lớn như vậy, con có thể ngăn cản hắn đi tìm tân hoan?”
Vân Trạch đưa ngón tay vào lồng sắt, một con chim cổ xanh có tiếng kêu trong trẻo đưa mỏ nhọn mổ đầu ngón tay Vân Trạch, cậu không thèm nhìn An Lạc hầu: “Không phải đàn ông nào cũng bạc tình bạc nghĩa như cha, cha và mẹ môn đăng hộ đối thân phận tương đồng, bà ấy cũng không thể ngăn cản cha ba vợ bốn nàng hầu, có thể thấy được chuyện tình cảm chưa chắc ngang hàng với thân phận địa vị.


Nếu như con thật sự nhìn nhầm, vậy con nhận thua, tựa như cha bây giờ vậy, nhìn lầm con trai bị liên lụy không thể không nhận thua, cả đời dài như vậy, ai mà chưa có lúc này?”
An Lạc hầu bị Vân Trạch chọc giận đến cổ đỏ bừng: “Con —— con ——”
Trong lòng Vân Trạch nặng nề, cậu không rõ cảm giác nặng nề này đến từ đâu, chung quy là chiếm được quan hệ giữa người với người và huyết thống thân tình của cơ thể này, Vân Trạch không cách nào giữ tâm tình của mình vững vàng không gợn sóng được.
“Lần trước rõ ràng con đã đồng ý với cha sẽ về nhà kế thừa vị trí Thế tử, Chung Hành lừa gạt con, chẳng lẽ con không hề oán hận hắn?” An Lạc hầu hận sắt không thành thép, “Ở cùng với hắn có gì tốt? Con muốn dỗ dành hắn suốt đời à? Cả đời nhìn thấy hắn sẽ phải quỳ xuống? Ngày ngày nơm nớp lo sợ không bằng về quê hưởng phúc.”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho khan.
An Lạc hầu quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới, lão vốn đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ ép hỏi Vân Trạch, sau khi nhìn thấy Chung Hành lập tức sợ hãi.
An Lạc hầu xoay người nói: “Bái kiến Liêu Vương điện hạ.”
Chung Hành nhìn An Lạc hầu: “Ngươi vừa mới nói gì?”
“Không có gì, thần sắp rời khỏi Minh Đô, trước khi đi muốn trò chuyện với con mình.” An Lạc hầu nói, “Trạch nhi, còn không mau hành lễ với điện hạ?”
Vân Trạch: “…”
Quả nhiên, cả đời này đừng mong An Lạc hầu thay đổi bản tính của lão, vừa rồi còn đang nói xấu Chung Hành với Vân Trạch, người vừa tới lập tức thay đổi giọng điệu.
Vân Trạch hoài nghi sau khi mình rời đi với An Lạc hầu, không quá ba ngày An Lạc hầu sẽ từ trạng thái mềm mỏng trở lại hình tượng người cha cao cao tại thượng của lão.
Chung Hành đi tới đoạt lấy thức ăn chim trong tay Vân Trạch: “Thì ra là trốn ở chỗ này, em thật sự không cho ta ngủ chung với em à? Thu Hâm nói em ném tất cả quần áo và chăn của ta ra ngoài.”
Vân Trạch không vui.

Chung Hành nói: “Lần sau ta sẽ không như vậy nữa, quần áo và chăn vừa được mang vào phòng, nếu em không vui, tối nay ta sẽ ngủ dưới đất.”
An Lạc hầu đứng bên cạnh Chung Hành không dám lên tiếng, trông thấy Vân Trạch hờ hững lạnh lùng với Chung Hành, lão lại muốn bảo Vân Trạch về quê với mình.
Chung Hành cắt đứt suy nghĩ của lão: “An Lạc hầu, giờ ngươi về đi, nếu trễ thêm lát nữa, chờ cô hối hận, dù ngươi muốn rời khỏi Minh Đô cũng không được đâu.”
An Lạc hầu rùng mình: “Thần cáo lui.”
Chờ An Lạc hầu rời đi, Vân Trạch mới xắn tay áo mình lên: “Chung Hành, huynh quá đáng lắm đó huynh biết không? Ta rất tức giận.”
Trên cổ tay Vân Trạch có vết trói, thật ra không chỉ trên cổ tay, nếu cởi quần áo cậu ra sẽ phát hiện trên đùi và eo cậu đều có dấu vết này.
Sau khi thương thế Chung Hành lành hẳn, ban đầu còn biết tiết chế, một thời gian tiếp hắn thấy Vân Trạch đã thích ứng mình, đêm nào cũng thay đổi cách chơi với Vân Trạch.

Vân Trạch không chịu đựng nổi ngủ riêng với Chung Hành hai ngày, không ngờ đêm qua Chung Hành uống chút rượu chuyển về, mãi cho đến canh năm Vân Trạch vẫn chưa được ngủ.
Cho dù Vân Trạch có tốt tính đến đâu thì cũng tức giận.
Hơn nữa sau khi gặp An Lạc hầu, mỗi lần Vân Trạch gọi An Lạc hầu một tiếng cha sẽ nhớ tới cảnh đêm qua Chung Hành buộc mình gọi hắn là cha.
Vân Trạch vốn tưởng rằng Chung Hành phẩm hạnh cao thượng vô dục vô cầu.
Chung Hành ôm ngang Vân Trạch lên: “Tìm em khắp nơi là vì chuyện này, về phòng bôi thuốc cho em, tối hôm qua là ta không đúng.”
Vân Trạch lười biếng tựa vào trong ngực Chung Hành.

Sau khi về phòng bôi thuốc thay quần áo, Vân Trạch mặc áo trong nằm trên giường mỹ nhân.
Thu Hâm gõ cửa: “Điện hạ, áo mũ đã được đưa tới rồi ạ.”
Vân Trạch thay áo ngoài: “Áo mũ gì?”
“Long bào.” Chung Hành nói ra bên ngoài, “Cho bọn họ vào đi.”
Thu Hâm dẫn hai thái giám vào, hai thái giám này chào hỏi Vân Trạch trước, sau đó mới chào hỏi Chung Hành, trên khay một người là miện lưu, trên khay một người khác là áo bào giày tất, hai người này đặt quần áo xuống rồi rời đi ngay.
Vân Trạch kỳ lạ nói: “Tại sao bọn họ nói chuyện với ta mà không nhìn ta? Có phải huynh dọa bọn sợ không?”
Chung Hành vuốt sống mũi cậu: “Là bọn họ không hiểu lễ nghĩa, em coi phu quân em thành loại người gì? Ta thích uy hiếp người khác đến thế sao?”
Vân Trạch bất đắc dĩ nói: “Ta đã chấp nhận sự thật mình chung gối với một tên đàn ông xấu xa rồi.”
Vân Trạch trông bắt mắt, hơn nữa thoạt nhìn phúc hậu vô hại rất dễ bắt nạt, một vài kẻ ăn chơi trác tác không có mắt thích đùa giỡn kiểu người như cậu.

Lần trước ở bên ngoài có người to gan lớn mật muốn động tay động chân với Vân Trạch, thiếu chút nữa Chung Hành đã móc mắt đối phương, sau khi chuyện này xảy ra, Chung Hành không cho phép người trong phủ ngoài phủ nhìn chằm chằm Vân Trạch, một vài kẻ tin tức linh thông biết Nhiếp chính vương kiêng kị người khác nhìn lén Vương phi của hắn, lúc nói chuyện với Vân Trạch cũng không nhìn vào mặt cậu.
Chung Hành bị Vân Trạch chọc cười: “Ta là kẻ xấu? Vậy em nói xem ai mới là người tốt?”
Vân Trạch bị hắn ấn lên giường hôn hai cái, trong lúc nhất thời bị đè cho thở không nổi, cậu đành phải ôm eo Chung Hành: “Huynh thay quần áo trước đã.”
“May theo số đo của ta, sư phụ trong cung sẽ không mắc sai lầm.” Mặc dù không mặc thử cũng biết vừa người, người trong cung không dám qua loa trong chuyện này, Chung Hành cầm y bào tới, “Cho em mặc thử.”
Vân Trạch: “Đây là long bào ——”
Chung Hành cởi quần áo của Vân Trạch ra thật, khoác áo trong màu vàng tươi sáng lên cho cậu, Vân Trạch nhỏ con hơn Chung Hành, quần áo mặc trên người cậu lỏng lẻo sụp sụp, Chung Hành nghiêm túc thay cho cậu, xắn ống tay áo lên một chút: “Không tệ.”
Sau khi Liễu gia và Phùng gia bị trừ bỏ, Chung Ký hoảng sợ không nhẹ, hắn ta không hề muốn xử lý chuyện trên triều, mắt thấy cơ thể sắp không chịu nổi, từ tháng trước đã có không ít quan viên dâng tấu thỉnh Chung Hành đăng cơ, từ sau khi bình đình được phản quân, đa số dân chúng cũng chờ mong Chung Hành trở thành Hoàng đế.

Vân Trạch biết sau khi Chung Hành kế vị có rất nhiều việc phải làm, Chung Hành là người có khát vọng, cậu biết tấm giang sơn này sẽ thịnh thế trong tay Chung Hành.
Chung Hành nói, “Ta đã nghe cuộc đối thoại giữa em và Vân Thường Viễn, về thân phận của ta, em đã biết từ sớm? Có phải lúc đó rất tức giận rất thất vọng không, đáng tiếc lúc ấy ta không hề hay biết, không kịp an ủi em.”
Vân Trạch lắc đầu: “Lúc ấy không tin nổi, nhưng điện hạ là người ta thích nhất ở nơi này, cho dù huynh sai, ta cũng chỉ có thể bảo vệ sai lầm đó.

Huống chi ta tin tưởng Chung Hành trong mắt ta không phải đã hết thuốc chữa, huynh ở trong mắt ta là người rất có mị lực.”
Vân Trạch nhìn dịu dàng đa tình, dường như gì cũng thích, thực tế cậu không lưu luyến gì với tất cả mọi thứ nơi này, đại khái chỉ có Chung Hành mới là người cậu thật sự thích.
Tim đập thình thịch chẳng biết từ lúc nào, nhưng Vân Trạch là người nặng tình, hoặc là không thích không thèm quan tâm tới, nếu đã thích thì có thể bao dung tất thảy, đúng hay sai cũng tốt, trong mắt Vân Trạch chính là vừa đúng.

Có thể cậu biết không nên, chỉ là không kìm lòng được.
“Ta suy nghĩ, cho dù ta tức giận với huynh thật, sau khi tức giận vẫn sẽ ở bên nhau, bởi vì ta rất thích huynh, không có khả năng buông bỏ đoạn tình cảm này.

Thay vì chia chia hợp hợp, không bằng thấu hiểu ngay từ đầu.

Nếu ta đột nhiên biến mất trong khi ta giận huynh, đi đến một nơi huynh không thể nào đến được, ta sợ ta sẽ hối hận cả đời.” Vân Trạch nói, “So với bốn năm trước ta đã là trưởng thành hơn rồi, sẽ không chỉ dựa vào sự che chở của huynh, ta sẽ đứng về phía huynh để hiểu huynh, tất cả mọi thứ ở triều đại này đều không quan trọng bằng huynh.”
Hết chính văn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.