Bạn đang đọc Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa – Chương 57
Du thuyền được chuẩn bị rất nhanh, thuyền chính giống như thuyền rồng, bên cạnh còn có hai thuyền nhỏ, một thuyền có thị vệ đề phòng thích khách, một con thuyền khác chuẩn bị thức ăn và hoa quả cho thuyền chính.
Phong cảnh xung quanh hồ Tầm Nhạn cực đẹp, du khách cũng nhiều hơn những nơi khác, Vân Trạch cho thuyền dừng ở nơi có nhiều cỏ và nước câu cá nửa canh giờ.
Bởi vì mặt hồ rất lớn, lần này không trông thấy đám người Vu Kinh Mặc.
Bên thuyền Vu Kinh Mặc đều là bạn của hắn ta, bởi vì vừa rồi gặp Khúc Doãn Thành, lại trông thấy thái độ của Khúc Doãn Thành với Vân Trạch rất hòa khí, bọn họ sợ Vân Trạch và Khúc Doãn Thành là bạn bè, Vân Trạch không cam lòng nói gì đó.
Mặc dù đám người này xuất thân danh môn, nhưng từ khi Nhiếp chính vương vào kinh, tất cả cân bằng đều bị phá vỡ, thân thế của bọn họ nhiều khi cũng vô dụng.
Sắc mặt Đỗ Tân trông không ổn, bởi vì chuyện này là do gã gây ra, gã sợ mình gặp phiền phức, vội vàng nói với Vu Kinh Mặc: “Thế tử, chúng ta đắc tội Vân Trạch, không biết có bị cậu ta ngáng chân không, hay để hôm nào ta bày một bàn bồi tội ở Kim Ngọc lâu? Tất cả đều do ta bị quỷ ám, thấy cậu ta điên đảo nhiều tiểu thư như vậy nên trong lòng oán hận.”
Vu Kinh Mặc thầm oán trách hai người Đỗ Tân và Hàn Tự Tâm, hắn ta lại không tiện biểu hiện ra ngoài, khô khan cười nói: “Vừa hay ta quen anh họ cậu ấy Vương Hi Hách, để cho sai người mời Vương Hi Hách đến du hồ, xem y có thể nghĩ ra biện pháp hay không.
Tiểu Kế, ngươi hãy đến phủ Phụ quốc công mời Vương công tử đến đây.”
Phủ Phụ quốc công cách bên này không xa, chưa đến nửa canh giờ Vương Hi Hách đã tới.
Vương Hi Hách vốn đang ngủ trưa, nghe gã sai vặt của Vu Kinh Mặc nói có việc gấp vội vàng rời giường chạy tới, nghe xong vài câu sắc mặt y khó coi đến cực điểm: “Ta còn tưởng rằng trời sập ấy, chuyện nhỏ bằng hạt vừng mà ngươi cũng gọi ta? Hại ta cả đường cưỡi ngựa suýt nữa giẫm trúng người.”
Vu Kinh Mặc rót cho y một chén trà bồi tội: “Vương công tử uống trà.”
Vương Hi Hách uống một hớp trà nhuận họng: “Các ngươi chọc ai không chọc, cố tình lại đi chọc em ấy? Đúng là tính cách em tốt không ghi thù với các ngươi, nhưng nếu như để ——”
Nói được một nửa Vương Hi Hách không nói nữa, y cười lạnh một tiếng: “Các ngươi tự cầu phúc đi.”
Vu Kinh Mặc cầm quạt quạt cho Vương Hi Hách: “Vương đại công tử, chúng ta là bạn mà, ngài cứ nói hết lời đi, đừng nói một nửa giấu một nửa làm chúng ta lo lắng vậy chứ.”
Vương Hi Hách nói: “Vân Trạch sẽ không vì một ít mâu thuẫn cãi vã mà ghi thù các ngươi, nhiều nhất là không qua lại nữa.
Lúc các ngươi chèn ép em ấy, bên cạnh có gã sai vặt hay thị vệ nào đi theo không?”
Tất cả mọi người đều không nhớ rõ, Vu Kinh Mặc suy nghĩ một lát: “Không nhìn thấy.”
Vương Hi Hách thở phào nhẹ nhõm.
Không có gã sai vặt cáo trạng, khả năng Vân Trạch nói chuyện này cho Chung Hành không lớn.
Sau khi biết kết cục của Mạnh Bưu, Vương Hi Hách rất sợ Chung Hành.
Chung Hành muốn bóp bất kỳ người nào ở đây giống như bóp một con kiến, gần đây các đại gia tộc có thể khiêm tốn thì sẽ khiêm tốn.
Vu Kinh Mặc dẫn Vương Hi Hách vào khoang thuyền uống rượu, hắn ta nói: “Mấy ngày trước ta có nghe được một chuyện hiếm có, Liễu gia ở Tín thành và Trần gia ở Phất quận cãi nhau trở mặt, hai nhà này đời đời thông gia, thế lực ở Đông Nam rất lớn, nhà của ngươi hẳn có quan hệ tốt với hai nhà bọn họ, vậy mà nói trở mặt là trở mặt.”
Gia tộc Vương Hi Hách có chị em gả vào nhà bọn họ, quả nhiên y bị chuyện này hấp dẫn: “Ồ? Ngươi biết nguyên nhân không?”
“Đại khái có liên quan đến Nhiếp chính vương.” Vu Kinh Mặc hạ thấp giọng, “Trần gia rất được Nhiếp chính vương ưu ái, gần đây được đề bạt lên, Liễu gia lại bị chèn ép.
Một ít quyền lực của Liễu gia bị phân vào trong tay Trần gia, dường như có tiểu nhân châm ngòi quan hệ hai nhà.”
Liễu gia và Trần gia đều là thế gia đại tộc, chưởng quản Thủy sư Đông Nam, quyền lực không nhỏ, cho dù là ông nội Vương Hi Hách Phụ quốc công cũng phải nể mặt hai nhà này.
Hai năm trước Liễu gia còn có ý gả con gái cho Vương Hi Hách, bởi vì Vương Hi Hách nghe nói tiểu thư Liễu gia không đọc sách nhiều nên đã từ chối.
Vương gia không biết chuyện này, có thể thấy được việc này được che giấu cỡ nào.
Bởi vì quan hệ ba nhà Vương, Trần, Liễu không tệ, giờ biết rõ chuyện này rất có ích.
Vương Hi Hách nhìn ra Vu Kinh Mặc đang bán nhân tình cho mình.
Vu Kinh Mặc ở Minh Đô khá khôn khéo, bạn bè nhiều hơn người khác, người bên ngoài nói hắn ta không có tâm làm quan, Vương Hi Hách cảm thấy chưa chắc đã như vậy.
Trước mắt thế cục Minh Đô đã định, không ai muốn đắc tội với thế lực bên Nhiếp chính vương.
Dù một chút sai lầm Vu Kinh Mặc cũng không muốn, không muốn trở mặt với bên này.
Từ năm ngoái đến năm nay, rất nhiều chuyện nhìn như không có biến hóa, thực tế đã sớm bị thế lực Liêu Châu động đến nhiều lần.
Hồi đầu năm ngoái, bất kể là Minh Đô hay địa phương, thế lực ủng hộ Hoàng đế rất nhiều, dân chúng bình thường nhắc tới Chung Hành không phải nói hắn “mặt xấu tâm ác” thì là “tàn bạo bất nhân”.
Trải qua chuyện lưu dân ở quận Xương, một số dân chúng bắt đầu cảm thấy Nhiếp chính vương xử lý mọi chuyện rất tốt.
Tuy rằng văn võ bách quan kín đáo phê bình chuyện Nhiếp chính vương tru sát quan viên quận Xương và Dương Sơn, bọn họ cảm thấy quá nặng, dân chúng lại thấy hả hê lòng người, nhất là những nạn dân trôi dạt khắp nơi kia, trước khi đến Minh Đô, bọn họ không nghĩ tới có thể đòi lại được công bằng —— chuyện này trước kia chẳng phải chưa từng xảy ra, nhưng trong đa số tình huống bởi vì quan hệ quan viên phạm án quá phức tạp nên đều bị giáng chức xử lý, thậm chí giáng chức không được mấy năm đã được đề bạt cao hơn.
Tuy Nhiếp chính vương tàn bạo, nhưng ít nhất hắn không tùy tiện chém dân chúng bình dân trên đường cái, hơn nữa đa số dân chúng nghị luận hắn cũng không bị thủ hạ của hắn bắt lên bỏ tù.
So sánh với đám thiếu gia ăn chơi trác táng cả ngày lang thang trên đường phố, thuận tiện đùa giỡn một vài dân nữ xinh đẹp, ảnh hưởng của bọn họ với người bình thường lớn hơn chút.
Nếu như tin tức của người dân nhạy hơn, bọn họ sẽ phát hiện thanh danh của Chung Hành ở Liêu châu không tệ, tuy rằng tính tình lạnh lùng làm người ta sợ hãi, nhưng dân chúng Liêu Châu lại phục tùng sự thống trị của hắn.
Sau khi Vu Kinh Mặc bán nhân tình, nhịn không được xác định lại một lần nữa: “Hi Hách, sau chuyện hôm nay, Vân Trạch thật sự sẽ không ngáng chân ta ư?”
“Em họ ngoài tròn trong vuông, chắc hẳn ngươi đã nghe nói đến tính cách của em ấy, phẩm đức của em ấy giống như trong lời đồn vậy, không phải kẻ tiểu nhân có thù tất báo.
Hôm nay chỉ là chút mâu thuẫn, em ấy chỉ xa lánh ngươi, sẽ không tìm cơ hội trả thù.” Vương Hi Hách nhắc nhở, “Sau khi Vân Dương phạm tội, An Lạc hầu đến phủ ta rất nhiều lần, lão muốn phế bỏ vị trí Thế tử của Vân Dương, phong Vân Trạch làm Thế tử.”
Vu Kinh Mặc kinh ngạc.
Nếu Vân Trạch trở thành thế tử phủ An Lạc hầu, người bên ngoài không dám thờ ơ với cậu nữa.
Vu Kinh Mặc nói, “Lúc trước không có được vị trí Thế tử, là thủ đoạn của Vân Dương rất lợi hại à?”
“Đại khái có nguyên nhân này, ” Vương Hi Hách nói, “Thật ra ta cũng không nhìn thấu em họ.”
Có đôi khi Vân Trạch trông rất ngây thơ, hơn nữa sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn hại người nào, có đôi khi lại làm người ta cảm thấy kỳ thật cậu rất thông thấu, không tranh không cướp không hại người bởi vì cậu không quan tâm, cho nên không học những thủ đoạn đó.
Vậy thứ cậu quan tâm là gì?
Vương Hi Hách muốn danh lợi thăng quan làm rạng danh dòng dõi, Vu Kinh Mặc trông thờ ơ thực tế cũng đang âm thầm truy đuổi những thứ này, đám người Vân Dương, Chung Mậu cũng gần như vậy.
Dường như Vân Trạch có chút đồ ăn là đã thỏa mãn, Vương Hi Hách biết Vân Trạch dùng tài sản mở một dược quán rất lớn ở Minh Đô, Minh Đô tấc đất tấc vàng, mở cửa diếm lớn như vậy muốn kiếm tiền không khó, dược quán của Vân Trạch luôn tài trợ cho vài góa phụ người trẻ nhỏ không có thu nhập.
Nước nuôi dưỡng vạn vật nhưng nước lại không tranh giành danh lợi với bất kỳ ai*, Vương Hi Hách cúi đầu nhìn xuống hồ nước màu xanh ngoài cửa sổ thuyền, có lẽ đứa em họ này muốn tùy ý chảy xuôi.
(* Nguyên văn ‘Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh’, trích Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
Nguồn)
Vương Hi Hách và Vu Kinh Mặc nói chuyện rất lâu mới đi ra từ trong khoang thuyền.
Cách đó không xa có ba chiếc thuyền nổi bật, chiếc thuyền rồng cầm đầu lộng lẫy xa hoa mơ hồ, mọi người nhịn không được nghị luận: “Đây là thuyền nhà ai? Vị vương gia nào đến đây du ngoạn sao?”
Chung Hành vẫn chưa cho thủ hạ dọn dẹp, Vân Trạch câu rất lâu chỉ câu được hai ba con cá, bởi vì chỉ to bằng bàn tay sẽ thả về lại.
Cậu tự tại nằm xuống chiếc giường nhỏ trong khoang thuyền, thuận tay cầm hai quả anh đào.
Chung Hành ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, Vân Trạch thấy hắn khi ngủ trông tuấn mỹ, khi không cười vẻ mặt thâm thúy có thêm vài phần sắc bén.
Sau đó một tay đặt lên eo Vân Trạch, Chung Hành hôn lên cổ Vân Trạch một lát rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Lúc thuyền cập bờ, Chung Hành còn chưa tỉnh, sắc trời dần dần tối sầm, hai người ở trên thuyền mấy canh giờ, Vân Trạch thấy trên bờ có bán hoa đăng, cậu cũng muốn mua một ít đặt ở trên mặt nước.
Cậu tự mình đi đến trước sạp hàng của những người bán hàng rong để lựa chọn.
Vân Trạch chọn hai hoa đăng hình mẫu đơn và hình hoa sen, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Tiểu Ngũ bên cạnh An Lạc hầu.
Vân Trạch cũng từng giao tiếp với người bên cạnh An Lạc hầu, coi như quen biết, Vân Trạch gật đầu muốn rời đi.
Đường Tiểu Ngũ nói: “Lão gia nghe Thế tử Vu gia nói hôm nay cậu xuất hiện ở chỗ này nên đã cùng tôi tới tìm cậu, không ngờ thật sự tìm được.
Công tử có thể đi với nô tài đến gặp lão gia một lần không?”
Vừa rồi An Lạc hầu ở trên bờ nhận ra du thuyền của Chung Hành, cố ý bảo Đường Tiểu Ngũ chờ ở chỗ này.
Vân Trạch không muốn qua lại với An Lạc hầu nữa, cậu đã thấy rõ bộ mặt thật của An Lạc hầu, không còn ôm bất kỳ hy vọng gì.
“Xin nói cho cha biết, tạm thời ta không muốn gặp ông ấy.”
Đường Tiểu Ngũ nóng nảy: “Công tử, lão gia biết ông ấy có lỗi với cậu, trong chuyện thỉnh phong Thế tử là ông ấy không đúng.
Chỉ là hôm nay đến đây không phải hoàn toàn bởi vì chuyện này, mà muốn nói cho cậu biết một chuyện bí mật.”
Vân Trạch khó hiểu.
Thị vệ đi theo phía sau Vân Trạch nói: “Người này không biết đang ăn nói bậy bạ gì nữa, công tử, chúng ta quay về thôi, điện hạ còn đang chờ cậu.”
Đường Tiểu Ngũ nói: “Những lời tôi nói đều là thật.”
Vân Trạch suy nghĩ một lát: “Cha hiện đang ở đâu?”
Đường Tiểu Ngũ chỉ vào một quán trà gần đó.
Vân Trạch nghĩ rằng không chừng An Lạc hầu muốn nói với mình một tin tức lớn gì đó, ví dụ như mình không phải con ruột của lão, cho nên thái độ của lão mới tệ như vậy, mà chuyện này cũng chẳng có khả năng đâu, thế đó là bí mật gì nhỉ? Chẳng lẽ Vân Dương không phải con ruột lão? Là bạn tốt nhất của lão giao phó?
Trong nháy mắt Vân Trạch nhớ tới bộ phim truyền hình mình từng xem còn có các tình tiết kỳ quái máu chó trong tiểu thuyết.
Bất kể thế nào cứ đi xem náo nhiệt là được rồi, coi lời ngon tiếng ngọt của An Lạc hầu có thể nói được gì.
Vân Trạch đi cùng gã ta, cậu quay đầu lại nói với thị vệ: “Không cần đi theo ta đâu, ngươi quay về trước nói với Quận vương, sau một nén nhang ta sẽ về thôi.”
Có lẽ là trên thuyền lắc lư, lần này Chung Hành ngủ rất lâu, sau khi thức giấc gã thị vệ dâng trà sâm lên, hắn nhấp một hớp: “Vân Trạch đâu?”
“Tiểu công tử thấy hoa đăng bán trên bờ xinh đẹp nên tự mình đi xuống chọn mấy cái rồi ạ.”
Hoa đăng à.
Chung Hành không có hứng thú với những thứ tinh xảo vô dụng này, thuở nhỏ hắn không được tiếp xúc được với mấy thứ đó.
Nếu Vân Trạch thích, đây có lẽ là những thứ rất thú vị.
Trong giấc ngủ vừa rồi mơ hồ trở lại hơn hai mươi năm trước, khi còn ở phủ Liêu Vương Liêu Châu.
Trên mặt nước trà có vài miếng sâm mỏng nổi lên, hương thơm hơi đắng chát, mẹ của Chung Hành Mạnh thị vốn là tỳ nữ của vương phủ, trước khi bị Liêu vương say rượu ép buộc sinh hắn ra là đại nha hoàn có thể diện, rất được coi trọng trong vương phủ, Vương phi, Trắc phi đều thích Mạnh thị, quần áo trên người Mạnh thị đều là tơ lụa, sống còn thoải mái hơn một ít tiểu thiếp quanh năm không được sủng ái.
Sau khi sinh hắn thì không còn vinh quang, cơ thiếp Liêu vương đông đảo, số bị lạnh nhạt cũng rất có tư sắc, Mạnh thị ở trong đám người đó không được nổi bật.
Vương phi, Trắc phi vốn đối xử tốt với bà đều xem thường bà, nhận định bà cố ý quyến rũ Liêu vương đang say rượu, giống như các cơ thiếp khác, Mạnh thị có một cái viện.
Nghe nói lúc trên giường lão Liêu Vương rất có kỹ thuật, già rồi mà vẫn tràn đầy tinh lực, sau khi xử lý xong chính vụ, gần như ngày nào cũng muốn có người thị tẩm, thế cho nên hầu như mỗi năm phủ Liêu Vương đều có cơ thiếp mang thai, lúc Mạnh thị mang thai Chung Hành cũng có ba bốn cơ thiếp khác có thai.
Vì vậy trong phủ lập tức xuất hiện hai nam thai không lớn hơn Chung Hành là bao.
Những người khác đều để ý đứa con của nô tỳ, Vương phi không đặt Mạnh thị và Chung Hành vào mắt, quan viên toán ở Liêu Châu lại rất quan tâm, lão ta cố ý nói cho Liêu vương biết hai vị công tử còn lại đều phú quý, chỉ có Chung Hành mệnh cứng khắc thân.
Con cái của Liêu Vương rất nhiều, cho dù có một số đứa chết non thì đám bình an lớn lên vẫn rất nhiều, được lão ưu ái chỉ có đứa con của Vương phi và Trắc phi mỹ mạo động lòng người.
Đứa nhỏ mệnh sai mẹ như Chung Hành lại không có thể diện, Liêu vương không phân tinh lực cho hắn, cứ mặc cho hắn lớn lên là được.
Chung Hành xuất hiện đã hủy hoại cuộc đời vốn nên vững vàng vẻ vang của Mạnh thị, dù Mạnh không chán ghét hắn nhưng cũng không yêu thích gì.
Ngay từ đầu Chung Hành được ôm đến nơi khác nuôi dưỡng, lớn lên cùng với những người anh em khác có mẹ đẻ thấp kém, mẹ đẻ của đám anh em đó thỉnh thoảng mang thức ăn đến thăm, sau đó bọn họ chịu không nổi khổ sở chết non mấy đứa, mẹ đẻ của bọn họ khóc rất đau lòng.
Nước ấm chảy vào cổ họng, Chung Hành gõ hai cái lên mặt bàn, một thị vệ tiến vào nói: “Điện hạ, Vân công tử đã được hạ nhân của phủ An Lạc hầu gọi đi, công tử nói ngài chờ cậu ấy một nén nhang thôi.”
Thị vệ đặt hoa đăng Vân Trạch mua lên trên bàn trước mặt Chung Hành.
Chung Hành tiện tay cầm một cái đèn mẫu đơn, mở giấy màu ra, ở giữa là một ngọn nến nho nhỏ.
Lúc này, Vân Trạch đã ngồi ở trước mặt An Lạc hầu..