Bạn đang đọc Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa – Chương 53
Vân Trạch mệt mỏi buồn ngủ do phong hàn, chẳng biết mình đang được người ta nhớ thương.
Nếu có người nói với cậu chuyện này, cậu chỉ cảm thấy vớ vẩn.
Vân Trạch không có trực giác mãnh liệt cùng khả năng quan sát nhạy bén như Chung Hành, cho nên Vân Trạch sẽ không yêu bất cứ ai ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù đối phương có xinh đẹp như một đóa hoa mẫu đơn đi nữa.
Cậu chỉ tin tưởng tình cảm tế thủy trường lưu*, cũng chính là lâu ngày sinh tình, ở chung lâu ngày dần dần sinh ra tình cảm mãnh liệt, từ không có gì, từ tình cảm nhạt nhẽo đến nồng đậm không tan được.
(* dòng suối nhỏ nhưng chảy dài)
Hiện giờ cậu không biết gì cả, cho dù biết cũng sẽ không để Mạnh Bưu vào mắt, đương nhiên không chỉ bởi vì Mạnh Bưu trông không phù hợp với thẩm mỹ của Vân Trạch.
Vân Trạch nằm sấp trên gối vô lực ho khan, mấy ngày nay đã tốt hơn rồi, ít nhất không sốt không đau đầu, chí là cả người mềm nhũn không có sức, một ngày mười hai canh giờ thì ít nhất cũng ngủ bảy tám canh.
Đúng vào thời điểm ấm áp nhưng không nóng lắm, Vân Trạch còn muốn thừa dịp này đi chơi, giờ lại bị giam cầm trên chiếc giường này.
Ngự y nói tốt nhất đừng để Vân Trạch hứng gió, khỏe rồi ra ngoài cũng không muộn.
Vân Trạch không có công vụ không cần đi học, đương nhiên mỗi ngày nằm đó cũng chẳng sao, nhưng cậu thấy chán lắm.
Quan hệ giữa cậu và Viện sử Liễu Lâm trở nên tốt hơn, Liễu Lâm là một lão già rất cẩn trọng, không thích đùa giỡn như Hứa Kính, cũng không cổ quái nghiêm túc như Phụ quốc công.
Chỉ là hai ngày nay không biết có chuyện gì, Liễu Lâm vừa nhìn thấy Vân Trạch thì ánh mắt lão bắt đầu né tránh, giống như đã làm chuyện gì đó có lỗi với Vân Trạch.
Vân Trạch đoán không ra nguyên nhân.
Cậu cảm thấy mình đã khỏe lên rồi, mặc dù còn ho nhưng đây không phải bệnh nặng, uống chút cao sơn trà là khỏi thôi.
Cho nên Vân Trạch bảo Liễu Lâm thông báo cho Chung Hành biết bệnh của mình đã hết, để Chung Hành thả mình ra ngoài.
Liễu Lâm vẫn luôn nhắc tới cái gì mà “Còn phải nằm vài ngày nữa”, “Nghỉ ngơi nhiều hơn”, “Ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng”.
Vân Trạch đành phải tự mình đi nói chuyện này với Chung Hành.
Mấy ngày nay sức khỏe Vân Trạch không tốt, tối nào Chung Hành cũng về trễ, lo lắng quấy rầy Vân Trạch nghỉ ngơi nên hai người không ở cùng một chỗ.
Vân Trạch ở trong phủ đi đâu cũng không có người ngăn cản, cậu muốn đến chỗ của Chung Hành, lúc định gõ cửa thì có hai tôi tớ cầm quần áo tới, nói là đưa cho điện hạ, nếu tiểu công tử muốn gặp điện hạ vậy phiền tiểu công tử mang nó vào luôn.
Vân Trạch không nghĩ nhiều trực tiếp mang vào.
Kết quả Chung Hành vừa mới tắm rửa xong, Vân Trạch nhìn thấy nửa người trên của hắn còn đang chảy nước, tóc đen xõa xuống, khuôn mặt ngày thường tuấn mỹ tao nhã hơi hung ác nham hiểm, nước chảy xuống theo từng khối cơ bắp rõ ràng, bên trái cơ bụng có một vết sẹo nhạt, không biết đã lưu lại bao nhiêu năm rồi.
Vân Trạch sửng sốt xoay người lại, cậu chỉ đưa quần áo trong tay về phía Chung Hành: “Đây là quần áo của Quận vương.”
Chung Hành xoay người cậu lại: “Ta là chồng em, có gì mà không thể nhìn?”
Đương nhiên Vân Trạch biết điều này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, khó tránh khỏi có chút giật mình.
Chung Hành nhìn ra Vân Trạch không được tự nhiên, hắn không tiếp tục trêu chọc Vân Trạch nhữa, mặc quần áo Vân Trạch đưa vào người.
Vân Trạch thấy hắn mặc quần áo xong rồi mới chuyển tầm mắt đến trên người Chung Hành.
Vừa rồi Chung Hành làm người ta cảm thấy áp bách nặng nề.
Vân Trạch sờ chỗ vết sẹo trên người Chung Hành qua lớp quần áo: “Tại sao chỗ này của Quận vương lại có sẹo vậy?”
Vết thương trên chiến trường thuở nhỏ.
Chung Hành nói, “Từng gặp thích khách.”
“Quận vương, ta đã hết bệnh rồi.” Vân Trạch cầm tay hắn sờ lên trán mình, “Hoàn toàn khỏe mạnh, cho nên tối nay chúng ta có thể ngủ chung.”
“Được.”
“Vậy ta có thể ra vườn chơi hay ra ngoài không?” Vân Trạch phát hiện trên tay Chung Hành có vết thương, “Quận vương, sao tay huynh lại bị thương?”
“Vết thương nhỏ thôi.” Chung Hành thấy miệng vết thương nhịn không được nhớ tới Mạnh Bưu, “Không có gì đáng ngại.”
Vân Trạch cầm thuốc và băng gạc xử lý vết thương cho Chung Hành: “Cơ bụng quận vương thoạt nhìn rất rõ ràng.”
Chung Hành bật cười: “Muốn sờ thử không?”
Vân Trạch là một người rất dè dặt.
Cậu học theo dáng vẻ thanh tâm quả dục ngày thường của Chung Hành, ngôn từ chính trực từ chối: “Không được, ta không phải kiểu người này.”
Chung Hành nhướng mày.
Vân Trạch nói, “Chờ đến tối được không?”
…
Đương nhiên Vân Trạch biết rõ tình trạng của mình thế nào, cậu rất hiểu cơ thể mình.
Bình thường rất ít chuyện gì có thể làm Vân Trạch động tình, nhu cầu của cậu trong phương diện này rất nhạt.
Tối nay lại có chút khác thường.
Cậu mơ màng ôm cánh tay Chung Hành, dường như trên người Chung Hành có mùi hương gì đó, mùi thơm rất thanh đạm trộn lẫn với long tiên hương, tuy rằng không hề làm cho người ta cảm thấy chán ghét, nhưng không hiểu sao Vân Trạch cảm thấy cơ thể mềm nhũn.
Chung Hành không thổi tắt đèn, hắn muốn nhìn kỹ Vân Trạch.
Hương liệu Liễu Lâm phối rất hữu dụng, chỉ cần dùng một chút thôi Vân Trạch đã hít thở không vững rồi.
Chung Hành có thể hiểu vì sao Mạnh Bưu lại ngày đêm nhớ thương Vân Trạch, lần đầu tiên Chung Hành nhìn thấy Vân Trạch, tuy rằng không bị đoạt hồn nhưng vẫn để ý đến cậu.
Dưới ánh đèn, Vân Trạch khẽ nhíu mày, răng trắng như tuyết cắn chặt môi dưới, hai má bị đốt đến ửng đỏ.
Quả thật là mỹ nhân rất đáng thương, làm người ta sinh ra ý niệm ác liệt trong đầu với cậu.
Chung Hành ném chăn xuống.
Ngày hôm sau Vân Trạch tỉnh dậy xoa xoa mi tâm.
Đêm qua trong mông lung tựa như mơ thấy một giấc mộng đẹp, nhưng giờ cậu chỉ có thể nhớ lại một phần nội dung.
Quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, Chung Hành còn ngủ bên cạnh, Vân Trạch nhìn Chung Hành một lúc lâu, cuối cùng nắm tay Chung Hành.
Ngón tay và hổ khẩu của Chung Hành đều có vết chai mỏng, trong giấc mơ ấy ngón tay Chung Hành cũng thô ráp như thế.
Tuy rằng ngón tay thon dài của Chung Hành làm không người ta cảm thấy đau đớn, chỉ là cứ cảm thấy kỳ lạ.
Vân Trạch nhẹ nhàng cọ cằm lên tay Chung Hành.
Chung Hành mở mắt ra.
Chung Hành vỗ vỗ lưng cậu: “Còn chưa tỉnh ngủ?”
“Đã tỉnh ngủ rồi.”
Vân Trạch nói, “Đêm qua ta có nói mớ gì không?”
“Không có.” Chung Hành nói, “Tối hôm qua em ngủ rất say.”
Vân Trạch đến gần cổ áo Chung Hành ngửi ngửi: “Quận vương lại đổi huân hương? Mùi gì thế?”
Chung Hành nắm lấy gáy Vân Trạch: “Có lẽ là an thần hương bình thường.”
Vân Trạch cảm thấy mùi hương không giống lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cậu không nghĩ được gì.
Chung Hành thấy Vân Trạch đã thức, một tay với vào quần áo Vân Trạch, Vân Trạch không có phản ứng, một lát sau Vân Trạch cảm thấy không đúng vội vàng kéo tay hắn ra xoay người xuống giường: “Chung Thiệu huynh đang làm gì vậy?! Ta, ta đi ăn sáng đây.”
Chung Hành nhìn Vân Trạch giống như con mèo xù lông, lại như có điều suy nghĩ nhìn ngón tay mình.
Nếu như không nhìn lầm, hắn cảm thấy dường như đêm qua Vân Trạch rất thích.
…
Một ám vệ tiến vào thông báo tin tức, Chung Hành nghe xong mặt không chút thay đổi gõ gõ lên mặt bàn: “Lui ra đi.”
Hai canh giờ sau, Mạnh Bưu đang cùng các quan viên triều Khế thảo luận luật pháp của triều Khế nghe thủ hạ đi vào thì thầm xong, lông mày đột nhiên nhíu lại: “Cái gì?!”
Thủ hạ dùng ngôn ngữ của bộ lạc Nhạc Diễm nói chuyện với gã: “Đại vương về dịch quán là biết.”
Mạnh Bưu bỏ mặc đám quan viên vẻ mặt mờ mịt trở về chỗ ở của mình.
Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy một gã nam tiwt trung niên tóc tai bù xù quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông này có làn da ngăm đen, người đã gầy đến mức không còn hình người, gã ta mặc phục sức của dân chúng triều Khế, vừa mở miệng lại là tiếng của bộ lạc Nhạc Diễm: “Đại vương, Mạc Nhân Cung làm phản rồi, hắn ta tin lời ngon tiếng ngọt của người Trung Nguyên, thu tài vật và binh khí của người Trung Nguyên, giết con trai và con gái của ngài, hiện giờ hắn ta tự xưng vương, chiếm đoạt mấy vị phu nhân, mai phục nhân thủ trên đường ngài trở về, chờ ngài vừa về sẽ giết ngài.”
Mạnh Bưu đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên gã có con trai con gái, nghe nói con mình bị giết, đáy mắt gã đỏ bừng: “Mạc Nhân Cung lại dám làm chuyện này?”
Mạc Nhân Cung là anh em kết nghĩa của Mạnh Bưu, mấy năm nay cùng Mạnh Bưu chinh phục các bộ lạc khác, quan hệ hai người rất thân.
Khi Mạnh Bưu rời khỏi bộ lạc Nhạc Diễm đã để Mạc Nhân Cung và một vị trưởng lão trong tộc quản lý tất cả mọi chuyện.
Mạnh Bưu tức giận lấy dao của mình ra chém đồ đạc trong phòng, sau đó giận dữ ném con dao xuống đất: “Chuyện này xảy ra từ khi nào? A Hội Lộc cũng tạo phản à?”
A Hội Lộc là một trưởng lão nắm quyền khác.
Người đàn ông lắc đầu: “A Hội Lộc không nghe Mạc Nhân Cung đầu độc nên đã bị Mạc Nhân Cung giết chết.
Một tháng rưỡi trước đám người Trung Nguyên kia tới bộ lạc chúng ta, bọn họ lan truyền tin đồn Trung Nguyên binh cường mã tráng trong bộ lạc, ngài muốn hiến phần lớn con dân bộ lạc cho Hoàng đế làm nô lệ, tất cả con dân đều cảm thấy sợ hãi, Mạc Nhân Cung cũng nghe lời bọn họ, hắn ta tổ chức người của ba bộ lạc giết thân tín của ngài, ta liều chết chạy ra.”
Bộ lạc Nhạc Diễm cách Minh Đô ngàn dặm xa xôi, bởi vì ngôn ngữ không thông núi cao ngăn cách, truyền thư rất bất tiện, chuyện xảy ra một tháng trước mà đến giờ Mạnh Bưu mới biết được.
Sắc mặt Mạnh Bưu tái mét, trong mắt tóe ra hào quang muốn giết người, thật lâu sau gã rốt cục phản ứng lại tất cả đều là âm mưu của Chung Hành.
Mạnh Bưu vẫn muốn mang binh tấn công Minh Đô, lại không ngờ Chung Hành không cần ra tay mà chỉ dùng một binh, đối phó mình bằng quỷ kế âm độc.
Gã lạnh mặt nói: “Thu dọn đồ đạc, tối nay chúng ta nhanh chóng rời khỏi Minh Đô.”
Con gái chết cũng không sao, sau này gã có thể sinh thêm, mấu chốt nhất là đoạt lại quyền lực thuộc về gã.
Dân chúng bộ lạc Nhạc Diễm đều rất tin tưởng Mạnh Bưu, thủ lĩnh các bộ lạc xung quanh cũng có quan hệ tốt với gã, chỉ cần Mạnh Bưu có thể thuận lợi trở về Tây Nam, làm rõ lời đồn với thủ hạ và con dân của gã, đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình cũng không tính khó khăn.
Chung Hành lạnh lùng nhếch môi.
Nhược điểm của Mạnh Bưu chính là tin cậy người bên cạnh, không chỉ một lần giao quyền lực cho thân tín bên người, tự mình chạy ra ngoài chinh chiến các bộ lạc khác.
Ngay cả anh em ruột thịt của mình mà Chung Hành cũng không tín nhiệm chứ đừng nói đến anh em kết nghĩa, nhất là anh em kết nghĩa ngày thường luồn cúi đòi quyền lực.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Bưu, từ mấy tháng trước, Chung Hành đã định xong kết quả hôm nay của gã.
Mạnh Bưu không hiểu rõ về Trung Nguyên, chẳng biết đến Nhiếp chính vương, cũng không biết mấy thế lực đại gia tộc triều Khế.
Chung Hành lại biết rõ ngôn ngữ của bọn họ, biết rõ Mạnh Bưu có một anh em kết nghĩa cực kỳ tin cậy, cũng biết rõ mấy đứa con trai và con gái của Mạnh Bưu.
Thanh danh Chung Hành ở Liêu Châu tuyệt đối lớn hơn thanh danh của Mạnh Bưu ở Tây Nam, thái độ đám anh em họ chú bác của Chung Hành với hắn kính trọng hơn thái độ của trưởng lão bộ lạc Nhạc Diễm đối với Mạnh Bưu.
Mặc dù vậy, sau khi Chung Hành xuôi nam xuống Minh Đô, Liêu Châu vẫn xuất hiện mấy lần tranh đấu đoạt quyền, rất nhiều người nhìn như ngoan ngoãn sau khi Chung Hành rời đi đều lộ ra nanh vuốt.
Vì ở Minh Đô nhưng có thể kiềm chế cái đám dã tâm bừng bừng này, Chung Hành giết gà dọa khỉ rất nhiều lần, giết vài tên có quan hệ huyết thống có ý đồ đoạt quyền.
Mặc dù là họa sát thân nhưng đám người này vẫn nóng lòng muốn thử, thậm chí cấu kết với Bắc Địch suy tàn.
Chung Hành không hề tin Mạnh Bưu ở xa mấy ngàn dặm vẫn có thể khống chế bộ lạc của gã không sinh tai họa.
Ngay từ đầu, Chung Hành đã không muốn giao thủ với mười vạn tướng sĩ trong bộ lạc do Mạnh Bưu tổ chức, hắn nhằm vào thủ lĩnh và người nắm quyền của bộ lạc Nhạc Diễm, chỉ cần giải quyết những người này, mười vạn binh đó sẽ trở thành năm bè bảy mảng.
Cho nên hắn mới có thể dễ dàng cho Mạnh Bưu ở lại Minh Đô trong thời gian dài, cho dù Mạnh Bưu có quan hệ tốt với một ít quan viên, tới lui thân thiết với Hoàng đế, thậm chí trộm học tập chế độ pháp luật, chế độ quan viên, kỹ thuật trồng trọt vân vân của triều Khế, Chung Hành mở một con mắt nhắm một con mắt không làm khó dễ.
Hắn biết rõ, mặc dù Mạnh Bưu học nhiều hơn nữa cũng không mang đi được, nhiều lắm là biến thành một quỷ có học thức mà thôi.
Mạc Nhân Cung có dũng vô mưu, không uy hiếp lớn bằng Mạnh Bưu, hắn ta không có năng lực và nhân mạch của Mạnh Bưu, tham tài háo sắc, ánh mắt thiển cận, tuy rằng Mạc Nhân Cung có dã tâm, nhưng dã tâm của hắn ta còn chưa lớn đến mức mơ ước lãnh thổ rộng lớn của triều Khế.
Mưu sĩ được Chung Hành phái đi chỉ dùng dăm ba câu đã khơi dậy dã tâm ẩn sâu trong lòng Mạc Nhân Cung, cũng khen Mạc Nhân Cung lâng lâng, làm Mạc Nhân Cung nhận định mình ưu tú hơn Mạnh Bưu, để Mạc Nhân Cung cho rằng vô số công lao mấy năm nay của mình đều bị Mạnh Bưu cướp đi.
Chờ Mạnh Bưu chết, hắn ta không khống chế nổi nhiều bộ lạc như vậy, nội bộ Tây Nam sẽ tự giết lẫn nhau, chờ nội loạn của bọn họ kết thúc, Chung Hành sẽ phái binh tướng đi thu phục mảnh đất này.
Mạnh Bưu bảo tất cả cấp dưới thay quần áo của dân chúng bình thường, lúc bọn họ tới là một đội nhân mã oanh oanh liệt liệt, lúc đi lại im lặng không tiếng động.
“Nghe đây, chúng ta sẽ cải trang thành thương nhân buôn bán hương liệu.” Mạnh Bưu cảnh cáo cấp dưới của gã, “Các ngươi không cần nói ngôn ngữ triều Khế, dọc theo đường đi tránh mở miệng nói chuyện, không nên lớn tiếng ầm ĩ, ta có lệnh bài Hoàng đế ban thưởng, tối nay ra cửa thành Minh Đô cũng không khó.”
Chỉ cần ra khỏi Minh Đô là ổn rồi.
Mạnh Bưu biết người khơi mào tất cả mâu thuẫn là Chung Hành, Chung Hành nhìn im lặng không lên tiếng, thực tế một bụng âm mưu.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, lần này là gã sơ suất, không nhìn thấu Chung Hành, Chung Hành lại rất hiểu rõ về bộ lạc bọn họ, gã lại không hiểu rõ Chung Hành.
Thời gian trước hoàng đế trẻ bảo Mạnh Bưu nên cẩn thận làm việc ở Minh Đô, chớ bị Nhiếp chính vương nắm chặt nhược điểm, Mạnh Bưu còn lớn tiếng nói mình là người Tây Nam Nhiếp chính vương tuyệt đối không quản được mình.
Bất kể Mạnh Bưu làm gì ở Minh Đô, Nhiếp chính vương cũng không có ý ngăn cảm, hiện giờ xem ra Chung Hành vẫn luôn gài gã, để gã sống thoải mái ở Minh Đô.
Mạnh Bưu ở Minh Đô càng lâu, Mạc Nhân Cung ở Tây Nam càng có thể làm nhiều chuyện.
Rõ ràng mấy ngày trước còn đàm phán với Chung Hành, khi ấy sắc mặt Chung Hành vẫn như thường, một tia sơ hở cũng không lộ, Mạnh Bưu càng nghĩ càng tức, gần như muốn tức đến hộc máu.
Chờ gã trở về nắm lại quyền hành, nhất định phải mang binh đánh cho Chung Hành sứt đầu mẻ trán..