Bạn đang đọc Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa – Chương 19
Hạt dẻ được rang chín, ăn nhiều khó tránh khỏi khát nước.
Chung Hành gọi tôi tớ mang trà vào.
Tỳ nữ đi vào cẩn thận nhìn Chung Hành, Chung Hành không giận tự uy, tuy sẽ không nổi giận với tôi tớ các nàng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của hắn đã rất đáng sợ, kẻ hầu người hạ bên cạnh rất sợ hắn, luôn phải lo lắng đề phòng.
Bây giờ dường như đã tốt hơn nhiều, hơi thở trong phòng không còn lạnh lẽo như buổi sáng nữa.
Cũng không biết Vân công tử dỗ Nhiếp chính vương vui vẻ kiểu gì.
Tỳ nữ đặt trà ở trước mặt hai người.
Vân Trạch uống một hớp, nước trà chua chua ngọt ngọt ngon miệng, cậu nhìn thoáng qua, bên trong có bỏ thêm hoa hồng, táo đỏ và kỷ tử, có lẽ cho rất nhiều đường phèn nên vị ngọt lấn át vị chua.
Tôi tớ trong phủ rất cẩn thận, đưa lên cho Vân Trạch là trà hoa hồng sơn tra chua ngọt ngon miệng, còn của Chung Hành là trà sâm.
Vân Trạch uống trà xong mới nhớ tới mục đích mình tới đây —— nghe nói tâm trạng Chung Hành không tốt, cậu đến an ủi Chung Hành.
Vân Trạch nói, “Quận vương, có phải trong phủ đã xảy ra chuyện gì không? Mới vừa rồi khi ta vào thấy tôi tớ ai nấy đều im lặng thở nhẹ, cẩn thận hơn bình thường nhiều lắm.”
“Liêu Châu xảy ra một vài chuyện nhỏ thôi.” Chung Hành nói, “Không khó xử lý.”
“Chuyện gì thế?”
Chung Hành châm chọc nhếch môi: “Quan viên Liêu Châu cấu kết với Bắc Địch tướng quân, dẫn quân mã Bắc Địch xâm phạm biên cảnh.”
Vị trí Nhiếp chính vương này không phải ai cũng có thể ngồi được, không có cổ tay cứng cỏi thì khó mà áp chế đám người phía dưới.
Vân Trạch thuận miệng nói: “Nhiếp chính vương ông ta biết chuyện này chỉ sợ sẽ không ngủ ngon được.”
Chung Hành nhướng mày: “Nhiếp chính vương ở trong lòng ngươi có hình tượng ra sao?”
Vân Trạch suy nghĩ: “Đại khái không khác Triệu Nghị tướng quân lắm, chỉ là lớn tuổi hơn Triệu tướng quân, sát khí trên người rất nặng, có lẽ khí phách hơn chút.”
Nhiếp chính vương rong ruổi sa trường nào phải thư sinh mặt trắng gì, Vân Trạch thấy tướng sĩ dưới trướng Nhiếp chính vương ai nấy đều dũng mãnh, chiến công của Nhiếp chính vương vượt xa bọn họ, có lẽ còn uy vũ hơn cả bọn họ.
Chung Hành nói, “Ngươi sợ hắn kholng?”
“Minh Đô không ai không sợ Nhiếp chính vương.” Vân Trạch thành thật trả lời, “Trên đời này có mấy ai có quyền thế phế lập Hoàng đế như hắn đây? Ngay cả cha ta, đường đường là Hình bộ thượng thư – nhất phẩm đại quan trong triều, lúc nghe thấy Nhiếp chính vương cũng sợ hãi không thôi.”
Chung Hành giơ ngón tay chỉ mình: “Vậy còn ta thì sao?”
Vân Trạch đáp không cần suy nghĩ: “Quận vương dịu dàng thiện lương, bất kỳ ai trong triều Khế gặp Quận vương cũng sẽ bị phong thái của quận vương cảm phục.”
Chung Hành bóc một hạt dẻ đút vào miệng Vân Trạch: “Vậy à?”
Vân Trạch há miệng: “Đương nhiên rồi.
So với anh cả của ta, Quận vương quả thật là người tốt khó gặp được.”
Cánh môi ướt át mềm mại lơ đãng chạm vào ngón tay Chung Hành, Chung Hành bóc tiếp một hạt: “Anh cả ngươi làm sao?”
“Gã chính là tên điên, bảo mời ta ăn cơm ở Túy Tiêu lâu, kết quả không trả tiền đã bỏ chạy.”
Ngẫm lại chuyện xảy ra vào buổi sáng, Vân Trạch vẫn còn buồn bực, chán ghét Vân Dương lên một tầm cao mới.
Người bình thường trong Vân gia ít quá.
Chờ Vân Trạch rời đi, Chung Hành gọi Hứa Kính tới, bảo lão hỏi thăm chuyện xảy ra ở Túy Tiêu lâu.
Túy Tiêu lâu là sản nghiệp của phủ Liêu Vương, cũng là một địa điểm thu thập tình báo, một vài sản nghiệp khá lớn của Minh Đô đều có ngàn vạn tầng quan hệ với phủ Liêu Vương.
Mấy canh giờ sau, Hứa Kính báo lại hết thảy chuyện xảy ra vào buổi sáng cho Chung Hành.
Chung Hành thờ ơ hỏi: “Ngày thường Vân Dương ra sao?”
“Vân đại công tử thông minh cầu tiến, quen luồn cúi mưu lợi, thích công danh lợi lộc.
Năm xưa khi Thái thị chưa được nâng lên làm vợ cả, mấy vị Thân vương và Quận vương trẻ tuổi đều rất coi trọng hắn ta.”
“Quan hệ của hắn ta và công tử Phùng gia, Lang gia cũng không tệ, sau khi vài vị vương gia có quan hệ tốt với hắn ta bị ngài diệt trừ, Vân đại công tử bắt đầu có thế lực của mình, mấy công tử thị lang gia đều lấy gã làm gương.”
Hứa Kính không gì không biết không gì không hay với chuyện của các công tử trong kinh thành, việc riêng của các nhà lão cũng tốn không ít tiền hỏi thăm, “Điện hạ, ngài muốn dùng người này à? Quan hệ giữa Vân đại công tử và Vân tiểu công tử không tốt.
Tiểu công tử nhìn như ôn hòa kỳ thực lại quyết đoán, nếu ngài dùng hắn ta thì quan hệ với tiểu công tử sẽ bị chặt đứt.”
Chung Hành nhìn Hứa Kính: “Theo ngươi, nếu so sánh Vân Dương với ngươi thì thế nào?”
Hứa Kính suy tư một lát: “Khi còn trẻ thuộc hạ không bằng vị Vân đại công tử này.”
Vân Dương tuổi còn nhỏ đã lấy thân phận con vợ kế chen vào vòng tròn ăn chơi hoành tráng hiển hách nhất Minh Đô, lòng dạ không sâu bình thường đâu.
Chung Hành lại hỏi: “Vân Trạch so sánh với ngươi thì thế nào?”
Hứa Kính không biết trả lời ra sao, lão sợ nói không hay đắc tội Chung Hành.
Chung Hành nói, “Trả lời thành thật.*
Hứa Kính nói: “Vân tiểu công tử là quân tử, mềm lòng nhưng cứng cỏi, cuộc sống nghèo khó cũng không thông đồng làm bậy với đám người Phùng Dịch Chi và Lang Cẩm Tú.
Thuộc hạ không phải quân tử, cho nên âm mưu quỷ kế nhiều hơn tiểu công tử.”
“Nếu ngươi là Vân Dương, Vân Trạch sẽ ra sao?”
Hứa Kính suy nghĩ: “Nếu thuộc hạ là đại công tử, chỉ sợ hiện tại tiểu công tử đã đầu thai vào một nhà khác tốt hơn rồi.”
Vân Dương là một kẻ bạc tình lòng dạ độc ác, thuở nhỏ tên sai vặt đi theo gã bị Phùng Dịch Chi vừa ý, Vân Dương đưa luôn tên sai vặt cho Phùng Dịch Chi, tên sai vặt hầu hạ gã nhiều năm này cuối cùng bị người ta chơi đến chết ném vào bãi tha ma..
Tính tình lạnh lùng như thế, coi trọng quyền thế như vậy chắc chắn sẽ không để ý đến máu mủ ruột rà, trong tình huống bình thường Vân Trạch đã sớm bị Vân Dương hại chết.
Tại sao Vân Trạch còn chưa chết? An Lạc hầu không che chở Vân Trạch, Đông Lĩnh Vương gia ở xa tận chân trời, không biết được chuyện này.
Chẳng lẽ Vân Trạch còn thông mình hơn lão nghĩ? Hoặc là nói, Vân Trạch hiền lành ắt có trời giúp, có thể biến nguy thành an? Hay Vân Dương không có ý định giết Vân Trạch?
Hứa Kính ý thức được có gì đó không đúng.
Chung Hành lạnh lùng nói: “Ăn cơm ở tửu lâu không trả tiền, dùng chút thủ đoạn này làm khó dễ anh em mình, Hứa tiên sinh, ngươi sẽ thế à?”
Hứa Kính đáp: “Thuộc hạ không có suy nghĩ nhàn rỗi này, thuộc hạ chỉ biết thiết lập tiệc Hồng Môn*.”
(*Tiệc Hồng Môn: một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần.
Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN.
Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.
Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.
– Theo wiki)
Chung Hành lại hỏi: “Vân Dương thích nam sắc?”
Hứa Kính không rõ tại sao Chung Hành lại biết được chuyện này: “Quả thật đúng như thế, lúc mười ba mười bốn tuổi đã đi theo mấy vị vương gia chơi tiểu quan, lúc trước hàng đêm sênh ca, cơ thể hắn ta đã cực kỳ suy yếu, hai năm nay trước khi làm việc đều phải uống thuốc trợ hứng, gần đây đang thích đầu bài của Tiêu Dao viện ——”
Sau khi Hứa Kính đến Minh Đô đã tiêu tốn khoảng hai mươi vạn lượng bạc.
Rất nhiều tiệm cầm đồ, hiệu thuốc, thanh lâu ở Minh Đô đều có tai mắt của Chung Hành, để tránh Chung Hành hỏi lão chuyện không trả lời được, Hứa Kính ghi nhớ hết những chuyện lớn nhỏ nghe được trong lòng.
Hứa Kính nhận ra có gì đó không đúng —— đặc điểm lớn nhất của vị đầu bài Tiêu Dao viện chính là da dẻ trắng mịn, được một đám khách nhân gọi là “Ngọc Nhân”, tính cách tốt, bình thường rất thích cười, khách khứa nhiều.
Tính tình và ngoại hình, kết hợp với hai điểm này, trong lòng Hứa Kính lộp bộp, đột nhiên nhớ tới một người.
Hứa Kính rốt cục hiểu được dụng ý gặng hỏi của Chung Hành —— hỏi nhiều chuyện như vậy, Chung Hành chỉ đang chứng thực suy đoán trong lòng.
Hứa Kính đi theo bên cạnh Chung Hành nhiều năm, biết rõ tính cách đối phương không dịu dàng như dung mạo của hắn, sau khi tới kinh thành Chung Hành thu liễm rất nhiều, nhưng mặt máu lạnh tàn nhẫn không hề biến mất, mà nó ẩn núp dưới lớp vỏ ngoài nhìn như hoàn mỹ ấy.
Vân Dương quả thật âm u có bệnh, nhưng so sánh với Chung Hành, Vân Dương còn bình thường lắm.
Hiện giờ Chung Hành không dùng thủ đoạn cứng rắn bắt ép tiểu công tử Vân gia, không dùng không phải do hắn không thể, mà là Chung Hành biết làm thế nào mới có thể chân chính đạt được thứ hắn muốn, người thành đại sự sao có thể thiếu kiên nhẫn chứ?
Còn với đại công tử Vân gia, Chung Hành không cần phải che dấu mặt thật của mình, cho dù đối phương làm mưa làm gió ở Minh Đô, trong mắt Chung Hành đó cũng chỉ là một con kiến giơ tay là có thể đạp chết —— dám tư tưởng đến con mồi của hắn, giết là được.
Ngón tay thon dài rõ ràng của Chung Hành gõ lên mặt bàn.
Hứa Kính cảm thấy từng tia khí lạnh lan ra từ lòng bàn chân.
…
Sau khi Vân Trạch về nhà không thấy Vân Dương đâu, với hiểu biết của cậu với Vân Dương, nửa tháng nay cậu đừng hòng nhìn thấy đối phương.
Một thời gian dài sau, Vân Dương sẽ cực kỳ không biết xấu hổ mà phủ nhận chuyện này.
Nhưng như vậy cũng tốt, coi như bỏ tiền ra mua yên tĩnh đi, người Vân Trạch ghét nhìn thấy nhất chính là Vân Dương, sắp qua năm mới rồi, thiếu cái tên Vân Dương dai như đỉa đói ở bên cạnh ngược lại có thể có một năm mới tốt đẹp.
Trở về không lâu, gã sai vặt bên An Lạc hầu đột nhiên gọi Vân Trạch qua: “Công tử, lão gia muốn gặp cậu ạ.”
Chuyện trưởng công chúa Hoài Thục có ảnh hưởng cực lớn với An Lạc hầu, bữa sáng An Lạc hầu không ăn nhiều, bữa trưa cũng ăn không nổi.
Ánh mắt sắc bén của lão dừng trên dáng người đơn bạc của Vân Trạch.
Lão sinh hai đứa nhỏ đều không tệ, hai đứa mỗi người mỗi vẻ, Vân Dương làm việc lớn mật thẳng thắn, Vân Trạch gặp chuyện càng ổn thỏa cẩn thận.
Vân Dương dã tâm bừng bừng, giống với An Lạc hầu năm xưa, người mẹ Thái thị dịu dàng thông minh cho nên An lạc hầu thiên vị Vân Dương hơn.
Quan điểm ban sáng của Vân Trạch khiến An Lạc hầu phải giật mình.
Tuy rằng không thích Vương phu nhân, nhưng Vân Trạch vẫn là cốt nhục ruột thịt của mình, An Lạc hầu cố ý bồi dưỡng chút, xem Vân Trạch có thể mang đến lợi ích gì cho Vân gia không.
Lão phất phất tay, tỳ nữ bên cạnh mang ra một hộp vuông.
An Lạc hầu nói, “Đây là vật khi mẹ con còn sống, Trạch nhi, bây giờ con đã trưởng thành rồi, cha trả nó lại cho con.”
Vân Trạch nhận lấy.
Ánh mắt An Lạc hầu đảo qua quần áo cũ trên người Vân Trạch: “Chỉnh đốn chút đi, mấy ngày nay có rất nhiều yến tiệc phải tham dự, trong yến tiệc cha không thể uống rượu, cần con đến đỡ thay.
Ngày đó Dương đại nhân đánh giá con không sai, hy vọng con sẽ không mất mặt Vân gia chúng ta ở trước mặt những đại nhân khác.”
Gần cuối năm, chuyện cần phải xử lý của các bộ phận trong triều không ít, tuy An Lạc hầu bị gãy chân, nhưng xã giao qua lại vẫn không muốn bỏ, cho dù ngồi xe lăn cũng phải ra cửa.
Vân Trạch đáp: “Vâng.”
Lúc gần ra khỏi phòng, An Lạc hầu đột nhiên nói: “Lúc trước cha bận rộn triều chính, không rảnh để ý tới chuyện trong nhà, càng không có thời gian chăm sóc con.
Trạch nhi, con có oán hận cha không?”
…
Vân Trạch đưa cái hộp này cho Đương Quy, trở lại chỗ ở, Đương Quy mở hộp ra.
Ánh sáng chói lọi, Đương Quy kinh ngạc há to miệng.
Vậy mà là một hộp vàng thỏi.
Tầm khoảng trăm lượng vàng.
Đương Quy không thể tin được: “Công tử, lão gia bị sao vậy? Lúc trước thờ ơ với cậu, giờ ông ấy lại làm như vậy, chẳng lẽ đột nhiên lương tâm trỗi dậy?”
Vân Trạch bất đắc dĩ mỉm cười: “Đương Quy, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
An Lạc hầu không phải người cha tốt gì, lão làm như vậy không phải lương tâm trỗi dậy, có lẽ là muốn lợi dụng Vân Trạch đạt được mục đích nào đó.
Vân Trạch sẽ không cảm kích An Lạc hầu, càng không bởi vì đối phương có chút thiện ý mà cho rằng lão đã thay đổi.
Bởi vì những thứ này vốn thuộc về Vương phu nhân, hơn nữa mới chỉ là một phần của Vương phu nhân thôi..