Bạn đang đọc Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa – Chương 16
Vân Trạch ngủ cả ngày trời, buổi tối đã khỏe hơn nhiều rồi.
Đương Quy chuẩn bị nước nóng cho Vân Trạch lau người, nó thay chăn mới cho Vân Trạch: “Một canh giờ trước lão gia đã ra ngoài, hiện tại còn chưa về, có lẽ tối nay sẽ không về nhà đâu.”
Tuy Khế Triều cấm quan viên đi Thanh lâu, nhưng cấm thì cấm chứ vẫn không ngừng được.
Hiện tại An Lạc hầu đương sung mãn, cơ thiếp trong nhà tuy nhiều nhưng vẫn cứ thích con gái bên ngoài.
Vân Trạch thay quần áo sạch sẽ, Đương Quy nói: “Hôm nay công tử không ăn bao nhiêu cháo hết, không bằng thừa dịp lão gia đi vắng chúng ta ra ngoài ăn chút đồ nóng đi.
Cậu ngủ cả ngày rồi, không thể nằm trên giường tiếp nữa.”
Vân Trạch: “Ta không đi nổi đâu.”
Lúc nãy lau người đầu gối vẫn còn xanh tím, đi một bước đau không chịu được.
Đương Quy nói: “Công tử, tôi vừa mới đổi chăn đệm đó, trên giường vẫn lạnh như băng, tôi đi nấu một bình nước nóng mang về đây.
Cậu nhớ đắp chăn trên đùi, chỗ bị thương gặp lạnh không tốt.”
Mùa đông khắc nghiệt mà không có lửa than đúng là lấy mạng nhau mà, Đương Quy thì hoài nghi thời tiết lạnh lại hơn nữa, hoặc có tuyết lớn hiếm thấy, thể chất Vân Trạch yếu đến vậy sẽ chết cóng vào ban đêm mất thôi.
Buổi tối nước đọng thành băng, Đương Quy cầm bình nước nóng đi ra ngoài.
Trăng sáng treo trên cao, Đương Quy nghe thấy dưới gốc cây có tiếng gì đó, nó tò mò đi qua, bên kia cũng nghe tiếng bước chân, một cô gái hét “Á” một tiếng bỏ chạy.
Đương Quy nhận ra là tỳ nữ và gã sai vặt trong phủ đang lén lút hẹn hò.
Trong lòng Đương Quy buồn bã, nó cũng muốn cưới vợ, tuổi của Vân Trạch cũng đến lúc đón dâu rồi, tiếc là An Lạc hầu chưa từng nhớ đến chuyện này.
Vân Trạch đọc sách dưới ánh đèn hồi lâu, Đương Quy mở cửa đi vào: “Tôi về trễ chút, hiện tại lão gia đã trở lại, hình như ông ấy xảy ra chuyện gì đó.”
“Hả?”
“Bị gãy chân thì phải, cũng không biết tại sao, may mắn chúng ta không chuồn ra ngoài.” Đương Quy bỏ bình nước nóng vào trong chăn Vân Trạch, “Ban đêm đọc sách lâu sẽ đau mắt đó, công tử nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngày mai cậu còn phải qua đó thăm hỏi tình huống của lão gia nữa.”
An Lạc hầu đúng là xui xẻo, lúc đi ra khỏi phủ Liêu Vương phải xuống bậc thang, một tầng bậc thang nào đó đọng nước, trời lạnh như vậy nước đã đọng thành băng, lão vô ý giẫm phải nên té ngã gãy chân.
Thương gân động cốt một trăm ngày, bình thường thì có thể xin nghỉ, nhưng lúc này lão lại có việc cần xử lý, tuyệt đối không thể xin nghỉ, nhất định phải mang theo cái chân ngã gãy này đi xét xử lại vụ án.
An Lạc hầu không phải cha ruột của Vân Trạch, cho dù là cha ruột, Vân Trạch cũng sẽ không đau xót cho cái thứ cha ruột này, lòng thánh phụ của cậu không lan tràn đến mức độ như thế.
Vân Trạch gật gật đầu: “Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Đương Quy muốn nói lại thôi, lúc ra cửa có nói thêm: “Công tử, tuổi cậu không còn nhỏ nữa, đã đến lúc cân nhắc đến chuyện cưới vợ rồi.
Bây giờ cậu quen Thụy quận vương, ngày sau thỉnh phong thế tử An Lạc hầu không phải là việc khó, sao không ám chỉ với Thụy quận vương, hỏi ngài ấy có biết con gái nhà nào vừa đến độ tuổi xuất giá không?”
Vân Trạch: “… Ta chỉ mới mười tám tuổi thôi, Vân Dương còn chưa thành thân kìa.”
“Đại công tử chỉ thích mấy bé trai bôi son trát phấn, cậu không giống gã, đa số các công tử mười sáu mười bảy tuổi đã cưới vợ rồi,” Đương Quy nói, “Quan viên Thụy quận vương quen biết đều là tâm phúc của Nhiếp chính vương, nếu cậu có thể nhờ ngài ấy giúp cậu kết thân với quan viên Liêu Châu, cưới được con gái nhà bọn họ thì tiền đồ vô lượng đó.”
Vân Trạch cười một tiếng: “Nhóc Đương Quy, bỗng nhiên ngươi nghiêm túc như vậy, có phải là muốn cưới vợ không?”
Đương Quy hơi xấu hổ: “Công tử toàn nói bậy, tôi về ngủ đây, công tử đã lớn thế rồi, nên suy nghĩ chút đi ạ.”
Sau khi Đương Quy rời đi, Vân Trạch ngồi trên giường nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Thời này nam nữ muốn thành hôn cần có cha mẹ mở lời, còn phải môn đăng hộ đối.
Hiện tại Vân Trạch và Thụy quận vương là bạn bè mới quen đã thân tình cảm không tệ, nếu nhờ đối phương mai mối tìm cho Vân Trạch một cô gái tri thức lễ nghĩa, với nhân phẩm của đối phương sẽ bằng lòng ngay.
Nếu kết thân với quan viên Liêu Châu, đến lúc đó An Lạc hầu sẽ xem trọng Vân Trạch, địa vị của Vân Trạch trong phủ không còn xấu hổ như vậy nữa.
Nhưng, Vân Trạch không muốn manh hôn ách giá*, càng không tam thê tứ thiếp.
(* Chỉ hôn nhân nhờ bà mối)
Hơn nữa bây giờ cậu mới mười tám tuổi, tuy rằng có vài người (như Nhiếp chính vương) mười tám tuổi đã danh chấn bốn phương, nhưng Vân Trạch không thể… tâm lý và cơ thể Vân Trạch đều chưa đủ thành thục, còn phải học tập nhiều hơn rèn luyện cố gắng vì tiền đồ, nếu cưới về nhà một em gái nhỏ, Vân Trạch sẽ có cảm giác rất tội lỗi.
Vấn đề thành hôn này xa quá… Có thể sau khi sinh bệnh tâm lý cũng sẽ yếu ớt, bây giờ Vân Trạch cực kỳ cùng nhớ cha mẹ ruột của mình.
Cửa bị gõ, Vân Trạch cho rằng Đương Quy có chuyện gì đó.
Chung Hành đẩy cửa đi vào.
Vân Trạch còn chưa ngủ, nến vẫn đang đốt, chỉ có gần giường một khoảng vàng ửng, những nơi còn lại đều tối mờ.
Chung Hành cầm theo một hộp thức ăn, ánh mắt Vân Trạch sáng lên lấp lánh: “Quận vương, bên trong là đồ ăn ngon gì vậy?”
Chung Hành nhíu mày: “Vừa đến đã hỏi đồ ăn?”
Vân Trạch vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải, hôm nay Quận vương khoẻ không?”
“Rất khoẻ.” Chung Hành mở hộp thức ăn, hắn lấy một chén cháo ra, “Ăn cơm trước.”
Vân Trạch nhìn xuống, là một chén cháo ngô ánh vàng rực rỡ và một đĩa rau xanh biếc cắt thành sợi nhỏ.
“Bánh quế hoa đâu?”
Chung Hành đặt bát cháo vào trong tay Vân Trạch: “Bánh quế hoa không dễ tiêu hóa, buổi tối không nên ăn, ngươi đang bị bệnh, phải ăn thức ăn thanh đạm.”
Được rồi… Chỉ cần được ăn Vân Trạch bằng lòng hết.
Chờ Vân Trạch ăn cháo xong, Chung Hành mở tầng thứ hai lấy ra một bát thuốc đen như mực.
Vân Trạch nếm thử một hớp: Vừa đắng vừa chát vừa chua, bởi vì lượng thuốc vừa đủ, chén thuốc này còn khó uống hơn chén lúc sáng Đương Quy nấu.
Thuốc càng uống càng đắng, Vân Trạch cố nén một hơi đắng chát nuốt xuống hết.
Chung Hành đưa cho cậu một ly trà.
Nước trà thanh ngọt, vị đắng chát trong miệng lập tức nhạt đi nhiều.
“Chỗ bị thương thế nào rồi?”
“Còn chưa tiêu sưng.” Vân Trạch nói, “Tạm thời không thể đi đường lâu.”
Chung Hành lấy thuốc mỡ ra: “Tự mình bôi thuốc hay ta bôi cho ngươi?”
Vân Trạch ngại làm phiền Chung Hành nữa, cậu đã phiền Chung Hành quá nhiều rồi.
Buổi sáng cả người Vân Trạch rét run, nếu không phải Chung Hành tự hạ mình cho cậu ấm áp, chỉ sợ cậu sẽ không khỏi bệnh nhanh đến vậy.
“Để ta tự bôi.” Vân Trạch nhận thuốc mỡ trong tay Chung Hành, “Cảm ơn quận vương.”
Thụy quận vương là quân tử, khác với Vân Dương và Phùng Dịch Chi lòng dạ độc ác ăn chơi trác táng, Vân Trạch không thể vì đối phương tốt bụng mà làm phiền đối phương mãi được.
Đêm khuya còn tới đưa thuốc cho Vân Trạch, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi Chung Hành.
Chung Hành đoán được Vân Trạch đang ngại, dù sao da mặt cậu thiếu niên có hơi mỏng.
Hắn giơ tay gõ lên trán Vân Trạch: “Được, sau khi bôi thuốc thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Ống tay áo rộng thùng thình của hắn lướt qua khuôn mặt trắng ngọc của Vân Trạch, Vân Trạch ngửi thấy mùi thơm trên tay áo Chung Hành.
Lần trước mặc quần áo của Chung Hành, Vân Trạch đã nhận ra mùi này rất thoải mái, chỉ là khi ấy quên hỏi.
Cậu níu lấy ống tay áo Chung Hành: “Quận vương, đây là mùi gì vậy?”
Ánh mắt Chung Hành dừng lại trên bờ vai đơn bạc của Vân Trạch: “Quần áo được huân long tiên hương.”
“Ngửi dễ chịu lắm.” Vân Trạch suy nghĩ một lát rồi nói, “Rất thích hợp với huynh.”
Chung Hành giơ tay lên muốn gõ Vân Trạch, Vân Trạch vội vàng trốn vào trong chăn: “Gõ nữa thì không cao lên được đâu.”
Chung Hành dễ dàng rời phủ An Lạc hầu về phủ Thụy quận vương.
Ánh trăng như nước, khắp phủ Thụy quận vương đèn đuốc sáng trưng, bóng dáng cao lớn của Chung Hành bị kéo ra rất dài..