Bạn đang đọc Cực Ác Phú Thiếu Gia – Chương 6
Hoắc Tiểu Ngọc nổi giận đùng đùng đi sang mái hiên phía Tây,vừa lúc nghe được phu tử chỉ dạy “Trung Dung” .
Phu tử cũng có dạy các nàng nhưng nội dung không giống nhau,nơi này phu tử dạy tương đối cẩn thận,còn giảng giải đạo lý bên trong,thái độ thật tình nghiêm túc không giống như dạy có lệ,hoàn toàn bất đồng khi dạy các nàng.
Trong lúc nhất thời,nàng ở trong lòng hô to không công bằng,ủy khuất đến muốn rơi nước mắt nhưng nàng nén không để nó rơi .
Lúc này,phu tử nhìn thấy đứng Hoắc Tiểu Ngọc ở ngoài cửa,mọi người cũng theo ánh mắt của phu tử rơi vào trên người nàng.
Lôi Hào vốn cảm thấy nhàm chán sắp muốn ngủ bỗng nhiên thấy đám học trò im lặng,hắn ngẩng đầu liếc mắt sang ,tò mò xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt,hai tay siết chặt,hiển nhiên Hoắc Tiểu Ngọc đang tức giận không kìm được,trong mắt của hắn nhanh chóng hiện lên tia sáng hưng phấn .
“Hoắc Tiểu Ngọc? Nàng tới nơi này làm gì?” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ
“Công tử,ngài đang nói gì?”Ở bên cạnh hắn mài mực,thư đồng A Cửu mở miệng hỏi.
Lần trước Hoắc Tiểu Ngọc cùng Lôi Hào xung đột,hắn vừa lúc đi nhà xí,cho nên bỏ qua màn hay kia.
“A,cô nhóc kia có phải lần trước đánh công tử…. “
“Bực mình!” Lôi Hào nhẹ trách một tiếng,tò mò đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem xảy ra chuyện gì.
“Phu tử,ta có lời muốn nói với phu tử.” Hoắc Tiểu Ngọc cố nén tức giận mở miệng.
Mặc dù biết không công bằng nhưng tôn sư trọng đạo nàng vẫn hiểu .
Phu tử cau lại lông mày,không vui nói: “Hoắc Tiểu Ngọc,hiện tại đang giờ học,trò không ở trên lớp học,chạy đến làm gì?”
“Ta ——”
“Cái gì cũng không cần nói,trò nhanh chút trở về.” Phu tử không nhịn được ra lệnh.
“Nhưng ta ——”
“Có chuyện gì ngày mai lên lớp hãy nói.”
“Nhưng ——”
“Phu tử nói muốn,lúc này đang dạy học.” Lôi Hào vừa nói mát vừa đi đến trước mặt nàng,
Xú nam nhân! Bỗng dưng chạy ra đây làm gì,nàng giận giữ nhìn chằm chằm hắn.
Nếu như ánh mắt có thể giết người,hắn sớm đã bị nàng thiên đao vạn quả.
Nhưng hắn không phải vậy.
Vừa thấy được nàng,tim của hắn không khống chế được nhảy liên hồi,đồng thời tức giận chuyện lần trước bị tát.
Chưa bao giờ có cảm giác đặc biệt đối với bất kỳ một nữ nhân nào,Lôi Hào cố gắng đè cảm giác khác thường trong lòng,cố ý dùng từ khinh thường,thái độ lạnh lùng nói với cô.
“Là ngọn gió nào thổi tài nữ lại đây nha?”
“Mập mạp chết bầm,ngươi đừng chọc ta.” Nàng nổi giận thét.
Nàng vừa thốt ra lời,chỉ thấy mọi người thở hốc vì kinh ngạc vội vàng thối lui đến góc,để tránh gặp phải vạ lây,bởi vì mặt người nào đó đã biến thành màu đen.
“Ta nói rồi, không cho phép gọi ta mập mạp chết bầm, xấu nữ nhân!”
Hắn bắt được đầu vai nàng,nhìn thẳng mắt nàng,muốn cho nàng một ánh mắt hung ác hắn tự nhận bình sinh mới có.
“Mập mạp chết bầm.”
Hoắc Tiểu Ngọc một chút cũng cũng để lời hắn vào tai.
“Nàng ——”
“Người ta muốn tìm không phải là ngươi.”
Nàng vung tay hắn ra,đi đến trước bàn phu tử đang đứng nhìn trò hay.
“Phu tử,ta muốn thỉnh giáo phu tử,vì sao thái độ phu tử dạy học trò có hai loại? Đối với nam nhân phu tử thật tình,còn đối với nữ nhi,phu tử chỉ tùy tiện có lệ, chỉ cần chúng ta hiểu tam tòng tứ đức,đây là tại sao?” Nàng không muốn tin nàng tôn kính ông thế,nhưng đối đại bọn họ như vậy.
Bộ dáng hùng hổ chất vấn của nàng,khiến phu tử luôn xem thường nữ nhân sợ hết hồn.
“Ách, này. . . . . .” Ông chột dạ nói không ra lời.
“Bởi vì nữ nhân đi học căn bản là chuyện rất hoang đường.”
Giọng Lôi Hào lại vang lên phía sau nàng,nhưng nàng không quay đầu lại nhìn.
Hắn nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao? Tại sao cứ theo phá nàng?